Quyền lực tuyệt đối

Chương 200: Tôi vì sao vẫn nuông chiều cậu?


- Có cái gì nhìn không ra sao? Trước kia không nghĩ tới anh ta lại là người như thế.

Cao Khiết khinh miệt nói.

Cao Khiết mặc dù chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng Lục Nguyệt phát triển mối quan hệ cá nhân, nhưng tổng thể mà nói thì ấn tượng đối với Lục Nguyệt không tệ. Người này tính tình ôn hòa, tư văn hữu lễ, bề ngoài tuấn tú, không làm cho người ta chán ghét.

Không nghĩ tới anh ta đến Ngạn Hoa chưa được một tháng đã lộ liễu sao chép ý tưởng của Phạm Hồng Vũ, còn công khai đăng trong tài liệu tham khảo nội bộ của văn phòng trung ương. Đây so với việc phát biểu trên các tạp chí còn muốn lợi hại hơn, trực tiếp đưa đến trước mặt lãnh đạo trung ương. Không nói mỗi lãnh đạo đều nhớ rõ bài văn này, nhớ rõ Lục Nguyệt, chỉ cần một hai người trong số đó có thể có ấn tượng thì là tuyệt đại cơ duyên rồi.

- Cho nên nói, tôi nhìn không ra người này.

Phạm Hồng Vũ lấy ra một điếu thuốc, thản nhiên nói.

- Ban đầu tôi cho rằng anh ta đến Ngạn Hoa là ý không ở trong lời. Hiện tại xem ra là hơi chút sai lầm.

Nói xong, liếc mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia.

Nếu Lục Nguyệt hướng về Cao Khiết mà đến thì động tác này của y hôm nay chính là “tự sát”. Từ nay về sau hình tượng của y trong suy nghĩ của Cao Khiết hoàn toàn sụp đổ. Có lẽ Lục Nguyệt làm như vậy là có đạo lý. Nhưng phụ nữ là động vật có cảm tính, khi đối đãi còn cảm tính hơn nữa. Đàn ông có lẽ sẽ vì một lý do nào đó mà bắt mình ở cùng một chỗ với người phụ nữ mà mình không thích, nhưng phụ nữ tuyệt đối không có cảm tình với một người đàn ông mà mình khinh bỉ.

- Hừ, anh ta đương nhiên là ý không ở trong lời. Anh ta là hướng Phạm Hồng Vũ cậu mà tới.

Cao Khiết cười lạnh một tiếng.

Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày nhướng lên, hỏi:

- Nếu là như vậy thì tôi đây chỉ có thể khâm phục mà thôi. Anh ta so với tôi còn có tiềm chất của một gian thương hơn. Chính vì như thế mới đem tài nguyên lợi dụng đến mức tận cùng, chẳng sợ những tài nguyên không phải thuộc về mình cũng đem ra sử dụng.

Phạm Hồng Vũ vẫn bình tĩnh, vô tình Cao Khiết cũng bị ảnh hưởng, hơi chút bình phục lại tâm trạng, liếc nhìn hắn một cái, hừ nói:

- Cậu chỉ là da mặt dày, còn anh ta là vô sỉ.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả, nói:

- Chị, chị làm tôi thủ sủng nhược kinh đấy.

- Hân hạnh quá!

Cao Khiết lại hừ một tiếng.

Phạm Hồng Vũ lại cầm bản tài liệu nội bộ, xem qua một chút rồi nói:

- Luận sự, chiêu thức này của Lục Nguyệt quả nhiên rất hay. Bố của anh ta trước đó không lâu đã đến phòng nghiên cứu chính sách trung ương đưa bài văn tham khảo này của anh ta lên, không tốn chút sức nào. Phương diện lợi dụng tài nguyên này, đồng chí Lục Nguyệt thật sự là cao thủ. Hai bảy hai tám tuổi mà leo lên được vị trí của ngày hôm nay quả nhiên là có đạo lý.

- Nói như vậy, Phó chủ tịch thị trấn Phạm muốn lấy Phó chủ tịch thị xã Lục làm tấm gương học tập sao?

Cao Khiết thân mình hơi dựa vào phía sau, liếc nhìn Phạm Hồng Vũ, miệng hơi nhếch lên, có chút chế giễu nói.

Phạm Hồng Vũ trong phúc chốc có chút ngơ ngác.

Cộng tác với nhau một năm, đủ loại vẻ mặt của Cao Khiết hắn đã nhìn thấy, duy chỉ có vẻ mặt “xấu xa” trong lúc này là ít thấy nhất. Mỗi lần như thế đều có thể khiến cho Phạm Hồng Vũ trong nháy mắt sinh ra mê muội.

- Không học theo!

Một lát sau, Phạm Hồng Vũ cười khổ nói, khẽ lắc đầu.

- Chị cũng vừa mới nói, tôi chỉ là da mặt dày, còn cách cảnh giới vô sỉ rất xa. Xem ra xuất thân từ cơ quan lớn, cảnh giới so với chúng ta là không giống nhau. Có một số việc, ta chỉ có thể nghĩ đến nhưng bất kể thế nào cũng đều làm không được.

- Cậu tốt nhất là làm không được. Bằng không, sớm hay muộn gì thì tôi cũng có ngày xem thường cậu.

Cao Khiết nghiêm túc nói.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Chị, lời này của chị thật không giống như lời nói của Bí thư Đảng ủy thị trấn rồi.

- Như thế nào lại không giống? Ai nói cho cậu biết, làm quan nhất định phải vô sỉ, nhất định phải mất đi lương tri? Hồng Vũ, cậu cần phải tỉnh táo lại một chút, không cần ngộ nhận lạc lối.

Cao Khiết lập tức ngồi thẳng người, hai mắt nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, nói rất nghiêm túc:

- Nói thật, cậu có biết một năm qua vì sao tôi rất nhân nhượng cậu không? Tôi vẫn luôn nuông chiều cậu, cậu có biết vì sao không?

Phạm Hồng Vũ liền mở to hai mắt.

Tôi vẫn luôn nuông chiều cậu!

Lời này nghe qua thì có điểm quái lạ, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì thật sự là có chuyện như vậy. Rất nhiều thời điểm, Phạm Hồng Vũ hắn có chút càn quấy, không đạt mục đích thề không bỏ qua, nhưng cuối cùng Cao Khiết luôn nhượng bộ hắn.

- Vì sao?

Phó chủ tịch thị trấn Phạm ngày thường ứng biến chồng chất, nhưng hôm nay chỉ số thông minh bỗng nhiên giảm xuống, bình tĩnh nhìn Cao Khiết máy móc hỏi một câu.

- Bởi vì cậu tuy rằng cợt nhả, nhiều khi thích càn quấy, nhưng mục tiêu của cậu lại rất quang minh chính đại. Cho dù là thủ đoạn kịch liệt, nhưng cũng vì quảng đại quần chúng mà suy nghĩ. Chỉ cần cậu có thể thủy chung duy trì điểm này, bất kể thế nào tôi cũng nuông chiều cậu. Nhưng một khi cậu thay đổi, biến thành người như Lục Nguyệt thì tôi cũng sẽ thay đổi.

Cao Khiết rất nghiêm túc nói.

Phạm Hồng Vũ tiếp tục nhìn Cao Khiết, thật lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm nói:

- Chị, yên tâm đi, tôi không thay đổi đâu.

Nếu thay đổi thì đã sớm thay đổ rồi.

Chứ không phải sống hai đời mới thay đổi.

- Vậy thì tốt!

Cao Khiết hết sức trịnh trọng gật đầu, lập tức chỉ vào tài liệu thao khảo nội bộ kia.

- Chuyện này làm sao bây giờ?

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Đừng để ý tới!

- Không để ý tới? Cứ như vậy mà để cho anh ta sao chép sao?

Cao Khiết phẫn nộ lại dâng lên.

Mặc dù Cao Khiết là Bí thư Đảng ủy thị trấn, nhưng vẫn bảo tồn ngạo khí của một đại tiểu thư. Hiển nhiên, Lục Nguyệt không hề cố kỵ sao chép ý tưởng của Phạm Hồng Vũ, rõ ràng là đoạt lấy công lao của Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết cảm thấy bất kể thế nào cũng đều nuốt không trôi cục tức này.

- Chị, việc này chúng ta không ngại bình tĩnh phân tích một chút. Đầu tiên, Lục Nguyệt tuy rằng rập khuôn một số quan điểm của tôi, nhưng anh ta là đứng ở góc độ toàn thị xã mà trình bày, đây là phù hợp với thân phận của anh ta. Ở thị xã mà nói thì thị trấn Phong Lâm là một thí điểm. Thí điểm này làm tốt, ở thị xã đương nhiên là phải tổng kết kinh nghiệm rồi. Phó chủ tịch thị xã phân công quản lý kinh tế, chính là Lục Nguyệt. Việc này, cho dù có thể nghị luận một chút nhưng bày không đến trên mặt bàn. Tiếp theo, bài văn này muốn làm tài liệu tham khảo nội bộ, trước mắt mà xem, toàn bộ thị xã Ngạn Hoa khả năng cũng chỉ có Lục Nguyệt có thể làm được, người khác không có năng lực này. Thứ ba, đứng ở góc độ toàn cục mà nói, đây cũng không phải là chuyện xấu. Nếu quả thật có thể khiến cho lãnh đạo trung ương coi trọng, cấp cho chúng ta một ít tài chính và chính sách ủng hộ, đối với Ngạn Hoa chúng ta chỉ có lợi mà không có hại. Nếu từ góc độ này mà phân tích, xuất phát điểm của Lục Nguyệt cũng không nhất định là phá hư.

Cao Khiết cười lạnh nói:

- Cậu lại đề cao anh ta như vậy, chỉ sợ chân tướng sự thật là không phải như thế.

Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng phất tay nói:

- Cho dù không đề cao anh ta thì chúng ta trong lúc này cũng không có cách đánh bại anh ta.

Có mấy lời, Phạm Hồng Vũ cũng không thể nói ra.

Có lẽ Lục Nguyệt đúng là nhìn thấy điểm này nên mới dám không kiêng nể, sao chép quan điểm và ý tưởng của Phạm Hồng Vũ.

Tôi làm, động tôi được hay sao?

Cậu cắn tôi à?

- Cứ như vậy mà thôi đi?

Cao Khiết cắn răng nói.

- Đương nhiên không thể như vậy mà thôi đi.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Nếu Phó chủ tịch thị xã Lục có ý muốn chấn hưng kinh tế Ngạn Hoa, tổng cũng phải xuất ra một điểm gì đó. Cho đến thời điểm thích hợp, ta sẽ thúc giục anh ta.

Cao Khiết ánh mắt quyến rũ chớp chớp, hiển nhiên đang suy nghĩ hàm nghĩa đích thật trong lời nói của Phạm Hồng Vũ.

Xem chừng, nếu Lục Nguyệt thầm nghĩ nếu viết bài văn như vậy, đồng chí Phạm Hồng Vũ không thể không để lộ ra điểm yếu của mình.

Lục Nguyệt cố nhiên lợi hại, nhưng Phạm Hồng Vũ cũng không phải là loại người lương thiện.

- Chị, nói như thế, đồng chí Lục Nguyệt đối với tình cảnh của thị xã trước mắt, cũng không tốt hơn bao nhiêu so với chị khi mới đến Phong Lâm. Ở thị xã, trước mặt các loại quan hệ nhân mạch, chỉ có thể nói so với thị trấn càng phức tạp hơn. Đồng chí Lục Nguyệt nếu ở trong cái vòng đó thì còn có con đường rất dài phải đi. Bí thư Tống, Chủ tịch thị xã Nhạc cũng không phải là người có tính cách dễ dàng.

Phạm Hồng Vũ thân mình khẽ dựa ra đằng sau, hít một hơi thuốc lá, từ từ nói.

- Hừ, cáo già!

Cao Khiết lại khinh khỉnh nói, nhưng sự phẫn uất trong lòng cũng dần dần phai nhạt.

Đối với đồng chí Phạm Hồng Vũ, bất kể đại sự lớn đến đâu, khi chuyển vào trong đầu hắn đều có thể mất hết.

Có lẽ đây là nguyên nhân Cao Khiết vẫn nhân nhượng hắn. Cùng với Phạm Hồng Vũ làm việc thật là nhẹ nhàng. Cao Khiết cũng dần dần có tâm lý ỷ lại trong đầu.

Loại cảm giác này hơi kỳ quái, nhưng nói thật là hơi có chút ỷ lại.

Đang vào lúc này, điện thoại trên bàn Cao Khiết reo lên, Cao Khiết tùy tay bắt máy.

- Xin chào, tôi là Cao Khiết.

- Bí thư Cao, xin chào!

Bên kia truyền đến giọng nói nho nhã của Lục Nguyệt.

Cao Khiết lập tức cau mày, thản nhiên nói:

- Phó chủ tịch thị xã Lục.

Tuy rằng hết sức áp chế cơn giận của mình, nhưng trong giọng nói của Cao Khiết vẫn không thể tránh khỏi phẫn ý, ngay cả một tiếng xin chào cũng không nói được.

Phạm Hồng Vũ có thể trong nháy mắt áp chế bản tính của mình nhưng Cao Khiết thì làm không được.

Người chân chính trẻ tuổi so với “ngụy thanh niên” thì còn khác nhau rất lớn.

Lục Nguyệt dường như không phát hiện Cao Khiết không hài lòng, vẫn mỉm cười, không vội vàng, không hấp tấp nói:

- Bí thư Cao, xin hỏi đồng chí Phạm Hồng Vũ có ở trong thị trấn không?

- Có, cậu ấy đang ở cạnh tôi, đang có vinh dự đọc qua tác phẩm văn chương của Phó chủ tịch thị xã Lục.

Không nghĩ tới cú điện thoại này của Lục Nguyệt lại tìm Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết rốt cuộc không kìm nổi phát tác, rất lãnh đạm nói.

Vô sỉ như thế, muốn Cao Khiết tôi không biết sao, không có khả năng đó đâu.

Lục Nguyệt chút không cũng biểu hiện, cười nói:

- Haha, trùng hợp vậy sao? Vậy Bí thư Cao, phiền cô mời đồng chí Phạm Hồng Vũ tiếp điện thoại của tôi. Tôi có một số việc cần thương lượng với cậu ấy một chút.

Về phần tác phẩm văn chương, Lục Nguyệt không đề cập đến.

Cao Khiết không thèm nói một tiếng, trực tiếp đưa điện thoại cho Phạm Hồng Vũ.

- Phó chủ tịch thị xã Lục, xin chào!

Phạm Hồng Vũ tiếp nhận điện thoại, mỉm cười, lại dùng cả kính ngữ.

Cao Khiết cũng trợn mắt nhìn hắn, hai má phồng lên.

- Đồng chí Hồng Vũ, xin chào. Xin hỏi cậu hiện tại có rảnh không? Có chút công tác tôi muốn giáp mặt thảo luận với cậu. Nếu cậu có thời gian, mời cậu đến thị xã một chuyến.

Lục Nguyệt giọng điệu bình tĩnh vô cùng, lại khách khí nữa chứ.

- Được, tôi lập tức đến ngay.

Phạm Hồng Vũ bình tĩnh đáp, tuân theo quy củ, chút cũng không nghe ra cảm xúc không hài lòng. [/CHARGE]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status