Quyền lực tuyệt đối

Chương 352: Chết lặng


Một chiếc Santana mới tinh chậm rãi chạy hướng vào đại viện UBND tỉnh.

Lái xe lập tức dừng xe trước bậc thang đi vào UBND tỉnh.

- Ấy, tiểu Vu, dừng ở dưới này.

Một vị khoảng năm mươi tuổi liền phân phó một câu. Vị cán bộ này thân hình tròn vo, không ai khác chính là Phó giám đốc sở Giao thông Ô Nhật Tân. Lúc này trôg ông ra rất phấn chấn.

Ngày hôm qua ở núi Kim Ngô, sau bữa ăn chay cuối cùng cũng gặp được Trương Thiên Sư nổi danh bấy lâu. Tiên phong đạo cốt của Trương Thiên Sư, giống như thần tiên vậy, Phó giám đốc sở Ô cảm thấy rất thuyết phục.

Hơn nữa, quan trọng hơn chính là Trương Thiên Sư nói trán ông ta đầy đặn, hai mắt sáng ngời, có quý tướng của một phong cương đại sứ, tương lai nhất định sẽ nhất định thăng tiến.

Những lời nói như rót mật vào tai này khiến cho Phó Giám đốc sở Ô cảm thấy thoải mái vô cùng, giống như vừa được ăn một quả nhân sâm vậy. Trong lòng thầm khen Trương Thiên Sư quả nhiên pháp lực tinh thông, không cần hỏi mà cũng có thể biết được trong lòng ông ta đang suy nghĩ những gì.

Ô Nhật Tân chính là cầu được thăng tiến.

Thời gian trước, có một tin đồn rằng Giám đốc sở sẽ bị điều đi, đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Tề Hà ở miền bắc. Vị trí Giám đốc sở sẽ trống, cho nên Ô Nhật Tân lập tức nổi lên suy nghĩ này.

Chức phó và chức chính là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Đương nhiên, người có cùng tâm tư này cũng không ít, những người khác cũng nhìn chằm chằm vào cái ghế Giám đốc sở này như hổ rình mồi. Sở Giao thông là đơn vị quan trọng, nói khác đi thì đây chính là một chức quan béo bở.

Hiện tại, Trương Thiên Sư phúc tinh cao chiếu, có quý nhân phù trợ, Ô Nhật Tâm sao có thể mất hứng được?

Sắp phải yết kiến Chủ tịch tỉnh, Giám đốc sở Ô cũng không cảm thấy căng thẳng nữa.

Ngày hôm qua ở núi Kim Ngô gặp được cô em xinh đẹp kia, đáng tiếc Khang Minh Đức lại chẳng xin được địa chỉ của người ta, thậm chí là học ở trường nào cũng không biết, “manh mối” hoàn toàn bị gián đoạn. Mặc dù Khang Minh Đức nói nhất định sẽ hỏi thăm được, nhưng Ô Nhật Tân cũng chỉ biết vậy thôi, chứ không hy vọng.

Khang Minh Đức dù có giỏi giang đến mấy thì cũng chỉ là một thương nhân, không phải Giám đốc sở Công an, không có chút manh mối nào thì đến đâu để hỏi thăm?

Thật đáng tiếc, cô gái xinh đẹp như vậy, Ô Nhật Tân đã năm chục tuổi rồi nhưng chưa thấy ai xinh đẹp như vậy cả.

Ô Nhật Tân lắc đầu, đem “em gái” quăng ra khỏi đầu. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là phải tập trung tinh thần, để đi triệu kiến Chủ tịch tỉnh.

Ông ta chỉ là Phó Giám đốc sở Giao thông, quản lý mảng giao thông mà thôi, vốn không có cơ hội một mình yết kiến Chủ tịch tỉnh như vậy. Nhiều sở ban ngành như vậy, đến nhân vật số 1 còn chưa chắc đã có cơ hội một mình đi báo cáo công tác với Chủ tịch tỉnh chứ đứng nói đến chức phó. Nghe nói ở tỉnh có kế hoạch sửa tuyến đường cao tốc từ thành phố Hồng Châu đến thành phố Nam Phương, tỉnh Lĩnh Nam.

Hôm trước, trưởng phòng thư ký UBND tỉnh tự mình gọi điện thoại đến phòng làm việc của ông ta, thông báo mười giờ sáng nay đến phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh để báo cáo công tác, Ô Nhật Tân còn không tin vào lỗ tai mình, trố mắt một hồi cũng chưa phục hồi lại tinh thần được.

Đây đúng là bánh từ trên trời rơi xuống.

Ô Nhật Tân rất rõ ràng, thời điểm mấu chốt này, nếu có cơ hội một mình đi báo cáo công tác cho Chủ tịch tỉnh thì đó là cơ hội ngàn năm có một. Chỉ cần ứng đối khéo léo, hợp tâm ý của Chủ tịch tỉnh, nói không chừng chiếc ghế vàng Giám đốc sở này sẽ thuộc về mình.

Tổ tông đúng là là linh thiêng!

Sau khi biết được tin tức này, mấy Phó Giám đốc sở khác bề ngoài thì nói chúc mừng, nhưng trong đầu thì không biết ghen tị đến cỡ nào.

Vận khí này quả thật là không nhỏ.

Hơn nữa, ngày hôm qua Trương Thiên Sư nói “quý nhân giúp đỡ”, Ô Nhật Tân càng kiên định niềm tin của mình hơn.

Ai là quý nhân?

Chính là Chủ tịch tỉnh!

Chủ tịch tỉnh chính là quý nhân của ông ta.

Xe Santana đỗ xong, thư ký xuống xe, mở cửa và đỡ Ô Nhật Tân xuống. Ô Nhật Tân quả thực rất béo, xuống xe đối với ông ta cũng rất khó khăn.

Ô Nhật Tân bước lên bậc thang đá, ngẩng đầu ngước lên, trong đầu tràn đầy vẻ sợ hãi.

Bậc thang bằng đá cẩm thạch này, đại diện cho quyền uy à quyền lực vô thượng.

Trương Thiên Sư nói mình có quý tướng của phong cương đại sứ, lẽ nào có một ngày nào đó, mình thật sự có chỗ ở chốn này?

Ha ha, thật sự ông ta không dám nghĩ nữa.

Chỉ cần có thể lên đến chức Giám đốc sở, nhân vật số 1, uy phong mấy năm nữa đã là quá hạnh phúc rồi.

Ngai vàng Chủ tịch tỉnh đối với ông ta mà nói, thật sự quá xa vời.

Đứng ở bậc thang một lúc, Ô Nhật Tân mới thỏa thuê mãn nguyện mà bước lên. Lái xe tiểu Vu không hiểu chuyện, vừa rồi suýt lái xe lên tận phía trên. Có lẽ cũng không có ai nói cái gì, nhưng Ô Nhật Tân cảm thấy nếu làm như vậy thì thật sự là đi quá giới hạn rồi.

Thời điểm mấu chốt này mọi cử động đều phải hết sức chú ý, không được để lại ấn tượng xấu trong lòng Chủ tịch tỉnh.

- Giám đốc sở Ô, xin chào.

Một nam thanh niên chừng hai ba mươi tuổi, đứng ở cửa sảnh đón Ô Nhật Tân.

- Xin chào, xin chào.

Ô Nhật Tân liên tục trả lời.

- Tôi là Trần Hòa Bình, ở phòng thư ký 1, Trưởng phòng Phạm bảo tôi ở đây chờ ông.

Trần Hòa Bình nhã nhặn nói.

- Ồ, hóa ra là Thư ký Trần à. Cảm ơn, cảm ơn, Trưởng phòng Phạm quá khách khí rồi.

Ô Nhật Tân vội vươn tay ra, bắt tay với Trần Hòa Bình, trong lòng có chút cảm động.

Chỉ có điều, trưởng phòng Phạm…

Ô Nhật Tân hơi choáng. Hình như nghe nói đại thư ký của Chủ tịch tỉnh tên là Tiêu Lang, trưởng phòng Thư ký 1. Vậy vị Trưởng phòng Phạm mà Tiêu Lang vừa nói ra không biết là thần thánh phương nào?

Ô Nhật Tân bình thường cũng không am hiểu ở văn phòng này lắm.

Trần Hòa Bình cũng không giải thích nhiều, khách khí vài câu liền dẫn ông ta đến phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh.

Đi trên thảm đỏ thật dày này, trong lòng Ô Nhật Tân dâng lên một cảm giác “thiêng liêng thần thánh”

- Trưởng phòng Phạm, Giám đốc sở Ô đến rồi.

Đứng ở gian ngoài phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh, Trần Hòa Bình dừng bước, báo cáo.

- À, được!

Người trẻ tuổi đang đứng chỉnh lại văn kiện ngẩng đầu lên, mỉm cười nói.

- Trưởng phòng Phạm, xin chào….hả…

Ô Nhật Tân cúi đầu, vẻ mặt tươi cười, nhưng bỗng nhiên nụ cười của ông ta như bị đông cứng cái, như người vừa bị sét đánh trúng vậy.

Đây không phải là bạn trai của “cô bé” ở núi Kim Ngô ngày hôm qua sao?

Sao lại làm việc ở văn phòng Chủ tịch tỉnh thế này?

Trưởng phòng Phạm?

Cái này…cái này…

Trong phút chốc, đầu óc Ô Nhật Tân trở nên trống rỗng, mồ hôi tuôn ra như tắm.

Điều này có thể sao?

Khóe miệng Phạm Hồng Vũ hiện lên một nụ cười châm chọc.

Trần Hòa Bình không hiểu, thấy sắc mặt Ô Nhật Tân thay đổi như vậy, cũng không biết là chuyện gì đã xaey ra, vội vàng hỏ:

- Giám đốc sở Ô, Giám đốc sở Ô, sao vậy?

Phạm Hồng Vũ giơ đồng hồ lên xem, mỉm cười nói:

- Chủ tịch tỉnh còn đang tiếp khách, tạm thời chưa có thời gian. Hòa Bình, cậu đưa Giám đốc sở Ô ra ngoài phòng khách nghỉ ngơi đi, chờ điện thoại của tôi.

- Vâng…

Trần Hòa Bình liên tụ gật đầu, nhưng lại chưa vội đi, mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, quay sang Ô Nhật Tân nói:

- Trưởng phòng, vị này bị cảm đột ngột rồi, bộ dạng như vậy còn để ông ấy gặp Chủ tịch tỉnh sao? Liệu có nên đưa đến bệnh viện không?

- Không sao đâu, đi đi, cậu dẫn ông ta đi rửa mặt, nghỉ ngơi một chút, uống chén trà nóng là sẽ không sao đâu.

Phạm Hồng Vũ nói.

Ô Nhật Tân này bị bệnh gì thì chỉ có hắn mới biết.

- Giám đốc sở Ô, Giám đốc sở Ô chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi chút đi.

Trần Hòa Bình vừa kinh ngạc vừa buồn cười, dùng sức đỡ Ô Nhật Tân đi sang phòng khách bên cạnh. Ô Nhật Tân béo như vậy, chắc không dưới trăm ký, giờ phút này lại mềm nhũn ra, nếu không phải Trần Hòa Bình trẻ khỏe thì khó mà đỡ được.

Vất vả lắm mới dìu được núi thịt này sang phòng khách.

Nhiều người trông thấy cảnh tượng này, không khỏi mỉm cười.

Một số cán bộ đến yết kiến Chủ tịch tỉnh, tình trạng căng thẳng quá mức thì cũng có nhiều, nhưng nghiêm trọng như Ô Nhật Tân thì chưa thấy bao giờ.

Lão Ô đã hơn 50, công tác nhiều năm rồi, cũng được tính là lãnh đạo lớn, sao lại yếu đuối nư vậy?

Đương nhiên không ai biết, lão Ô không phải bị Chủ tịch tỉnh mà là bị Trưởng phòng Phạm hù cho thành ra như vậy.

Không ngờ người trẻ tuổi này lại là thư ký của Chủ tịch tỉnh, còn là “người quen” của mình nữa chưa, trò ảo thuật này quá ly kỳ, thảo nào mà Giám đốc sở Ô gần như hư thoát.

Xong rồi, xong rồi. Xong đời rồi.

Cái này đừng nói đến thăng tiến, mà là giữ cái mũ cánh chuồn Phó Giám đốc sở này thôi cũng đã khó lắm rồi.

Ô Nhật Tân sống lâu năm, cũng hiểu được quyền lực ẩn hình của thư ký bên cạnh lãnh đạo lớn đến thế nào. Nói Trưởng phòng Phạm một tay kéo mũ quan của mình xuống thì có vẻ khoa trương, nhưng chỉ cần Phạm Hồng Vũ phong thanh nói quan điểm của hắn về mình trước Chủ tịch tỉnh thì không cần Chủ tịch tỉnh động thủ mà những đồng nghiêp thường ngày của Ô Nhật Tân sẽ cùng nhau đẩy ông ta vào chỗ chết.

Ông ta nhìn ngai vàng Giám đốc sở, nhưng cũng có không ít người đang nhìn chằm chằm vào cái ghế mà ông ta đang ngồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status