Quyền lực tuyệt đối

Chương 354: Thư ký ương ngạnh


Vưu Lợi Dân cho gọi chỉ có nửa giờ, nhưng Giám đốc sở Ô liên tục cúi đầu rồi lui ra.

Ô Nhật Tân sắc mặt khó coi, là một màu trắng bệch.

Đây không phải là nửa giờ nói chuyện mà là nửa giờ dày vò.

Dày vò hai tầng.

Ô Nhật Tân khi trả lời vấn đề của Chủ tịch tỉnh, sai lầm chồng chất. Chủ tịch tỉnh Vưu không có lớn tiếng trách cứ nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ông, Ô Nhật Tân lạnh từ đầu đến chân.

Không hề nghi ngờ, ông ta không đạt được sự tán thành của Chủ tịch tỉnh. Trong tình huống này, Phạm Hồng Vũ chỉ cần nói vài câu về ông ta, sau này khi Giám đốc sở Đàm rời đi thì cái ngai vàng Giám đốc sở một chút quan hệ với ông ta cũng không có. Đối với việc nhân sự an bài lệ thuộc trực tiếp Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh có quyền lên tiếng tương đối lớn. Nếu Chủ tịch tỉnh kiên trì không đồng ý, cho dù là Bí thư Vinh cũng sẽ không cưỡng ép bổ nhiệm.

- Trưởng phòng Phạm…

Ngay tại cửa ra vào, Ô Nhật Tân dựa vào khung cửa, không ngừng giơ tay lau mồ hơi, ngập ngừng nói.

Phạm Hồng Vũ khẽ lắc đầu, thật sự cũng không nghĩ tới Ô Nhật Tân nửa đời người làm lãnh đạo mà năng lực chịu đựng lại kém như vậy.

- Giám đốc Sở Ô, lau mồ hôi đi.

Phạm Hồng Vũ tùy tay cầm lấy cái khăn, đưa cho Ô Nhật Tân.

- A, cảm ơn, cảm ơn…

Ô Nhật Tân liên tiếp nói, tiếp nhận cái khăn tay, lau mặt, đầu và cổ, miệng không ngừng nói:

- Rất xin lỗi, Trưởng phòng Phạm, hôm nay quả thực có mắt như mù, mong cậu tha thứ nhiều hơn. Người không biết không có tội.

Phạm Hồng Vũ nhíu mày, không hài lòng nói:

- Giám đốc sở Ô, xin chú ý.

Vưu Lợi Dân gặp mặt Ô Nhật Tân đã xong, lập tức sẽ có đồng chí khác vào. Ô Nhật Tân ở trong này quấy rầy không rõ, nếu để cho Chủ tịch tỉnh Vưu nhìn thấy thì thật là không tốt. Phạm Hồng Vũ thì không có gì nhưng Ô Nhật Tân xem như bị hủy hoàn toàn.

- Vâng, đúng đấy, đúng đấy. Trưởng phòng Phạm, tối nay cậu có rảnh không, cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?

Ô Nhật Tân hỏi dò, vẻ mặt buồn bả khẩn trương.

Phạm Hồng Vũ nhìn bên ngoài rồi tùy tay viết cách thức liên lạc của mình đưa cho Ô Nhật Tân.

Ô Nhật Tân lập tức nhận lấy, nhìn kỹ qua một lần rồi lúc này mới cẩn thận gấp lại, bỏ vào trong túi, không dám nhiều lời, hướng Phạm Hồng Vũ khom lưng chào.

Chỗ thị phi này thực làm cho ông ta áp lực quá lớn.

Nhìn theo bóng dáng như say rượu của Ô Nhật Tân, Phạm Hồng Vũ lại lắc đầu.

Không biết là nên thương hại hay là oán hận ông ta.

Phạm Hồng Vũ bước vào phòng trong.

Vưu Lợi Dân tựa người vào ghế, ngón tay kẹp một điếu thuốc, hai hàng lông mày nhíu chặt, dường như đang suy nghĩ vấn đề quan trọng. Phạm Hồng Vũ mỉm cười, bước tới cầm lấy tách trà trước mặt Vưu Lợi Dân, thay bằng một tách mới, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn rồi chuẩn bị lui ra ngoài.

Vưu Lợi Dân bỗng nhiên nói:

- Lực cản rất lớn.

Phạm Hồng Vũ đứng lại, gật đầu nói:

- Là như vậy, Chủ tịch tỉnh. Hiện tại hoàn cảnh lớn khá khẩn trương.

Dư chấn đại phong ba năm ngoái vẫn còn chưa lui, trước mắt cả nước cao thấp đều tràn ngập không khí khẩn trương. Một số hạng mục cấp tiến đều bị đình trệ, rất nhiều người còn đang xem chừng.

Vưu Lợi Dân đề xuất phải nâng lực trên toàn tỉnh, xây dựng đường cao tốc từ Hồng Châu đến phía nam nhưng lại gặp phải lực cản hùng mạnh ở tỉnh. Lý do để phản đối chủ yếu có hai cái, thứ nhất tài chính. Trải qua bước đầu dự toán, từ Hồng Châu đến phía nam khoảng cách tám trăm km, cho dù dựa theo tiêu chuẩn thấp nhất để xây dựng thì một đường cao tốc bốn làn chi phí bỏ ra cũng tới hai triệu cho một km đường, tổng dự toán cho toàn công trình là hai tỷ. Trong đó, đoạn đường ở tỉnh Thanh Sơn có hơn năm trăm km, tổng dự toán công trình đạt tới một tỷ bốn trăm triệu. Thanh Sơn là một tỉnh nghèo, tài chính cực kỳ khẩn trương, không ít huyện nghèo tài chính không thể tự cấp, cần quốc gia và tỉnh cứu tế. Hiện tại phải xây dựng con đường cao tốc như vậy, nếu tài chính toàn bộ đều do Thanh Sơn bỏ ra, vậy thì khó khăn thật lớn.

Đồng dạng, tài chính quốc gia cũng không dư dả, muốn từ tài chính quốc gia cung cấp để làm đường thì thật không thực tế.

Một tỉnh phương bắc đang xây dựng con đường cao tốc, tám mươi phần trăm tài chính là nhờ vào bản thân,

Nếu gần như chỉ là khó khăn tài chính thì nó cũng được coi là về vấn đề xây dựng kinh tế, Vưu Lợi Dân thân là Chủ tịch tỉnh, có quyền nói chuyện lớn nhất. Chỉ cần ông hạ quyết tâm, những Phó chủ tịch khác của UBND cũng có cùng một ý kiến thống nhất, vấn đề này không phải là không thể giải quyết được.

Mấu chốt chính là người kia đưa ra lý do để phản đối. Lý do này được xem là lý do chính trị.

Một bận phận lãnh đạo ở tỉnh đang băn khoăn.

Trong thời khắc nhạy cảm như vậy, rất nhiều hạng mục lớn ở tỉnh đều dừng lại. Tỉnh Thanh Sơn nếu muốn làm một công trình thật lớn, ngoài mặt thì xem là vấn đề xây dựng kinh tế, nhưng thực tế thì không có đơn giản như vậy.

Họ “xã” vẫn lớn hơn họ “tư”.

Vấn đề như vậy, nếu như đặt ở địa khu ở dưới hoặc là thành phố, có lẽ sẽ không mẫn cảm như vậy. Dù sao thì tầng cấp tương đối thấp. Nhưng nếu đặt ở tỉnh thì không giống với, hoàn toàn có thể được coi là một thái độ chính trị nào đó.

Vưu Lợi Dân lại lâm vào trầm tư.

Phạm Hồng Vũ cũng không vội đi, đứng lại bên cạnh Vưu Lợi Dân, trầm ngâm hỏi:

- Chủ tịch tỉnh, Bí thư Vinh và Bí thư Viên ý kiến như thế nào?

Bí thư Vinh tất nhiên là Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao, còn Bí thư Viên chính là Phó bí thư Tỉnh ủy Viên Lưu Ngạn. Viên Lưu Ngạn ở tỉnh Thanh Sơn là một nhân vật đặc biệt, cán bộ cấp tỉnh bộ, quyền lực to lớn, chút cũng không thua Chủ tịch tỉnh, ở tỉnh vô cùng có thế lực. Chủ tịch tỉnh tiền nhiệm Lôi Vân Cương trong lúc tại nhiệm, vốn cũng là người mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng đối với Viên Lưu Ngạn thì lại rất kiêng kỵ, thậm chí Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao đối với ông cũng có chút lễ kính, không dùng thái độ thượng cấp để đối đãi.

Phạm Hồng Vũ hỏi trực tiếp như vậy, bởi vì Trưởng phòng Phạm kỳ thật vẫn chưa tiến vào trạng thái thư ký. Một thư ký giàu kinh nghiệm, cố nhiên sẽ tìm cách gia tăng phân lượng của mình trong suy nghĩ của lãnh đạo, cũng rất chú ý đến kỹ xảo. Thường sẽ thông qua vẻ mặt của lãnh đạo, cách phê chỉ thị, cách nói chuyện và các phương diện tổng hợp khác nghiên cứu để cho ra kết luận, sau đó ở một thời điểm thích hợp sẽ cho ra ý kiến của mình, mưu đồ ảnh hưởng đến quyết sách của lãnh đạo.

Vưu Lợi Dân không khỏi mỉm cười nói:

- Tiểu Phạm, cậu và Tiêu Lang khác nhau. Tiêu Lang bình thường sẽ không hỏi như vậy.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Cho nên tôi tạm thời vẫn chưa đủ tư cách được xem là một thư ký.

Vưu Lợi Dân lắc đầu thản nhiên nói:

- Tôi cũng không nói cậu là không hợp làm thư ký, chỉ nói là phong cách xử sự của cậu và Tiêu Lang khác nhau thôi. Cậu vì sao có thể khẳng định là tôi ưa thích loại phong cách nào? Nói thật, thư ký phải thích ứng với lãnh đạo, điều này đúng. Nhưng cũng có những thời điểm, lãnh đạo cũng phải đi thích ứng với thư ký. Suốt ngày sống chung một chỗ, không bị ảnh hưởng lẫn nhau là không có khả năng. Cho nên, một người thư ký tốt, đối với lãnh đạo mà nói cũng là rất quan trọng. Rất nhiều lãnh đạo phạm sai lầm cũng bởi vì không tuyển đúng người nhân viên công tác bên mình.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Cũng may tôi không phải gian thần.

Vưu Lợi Dân hừ nhẹ một tiếng nói:

- Điều đó rất khó nói. Hiện tại ý đồ của cậu ảnh hưởng đến quyết sách của tôi. Nếu chẳng may ý kiến của cậu sai lầm, vậy thì cậu chính là gian thần. Cậu cho rằng những đại gian nổi tiếng trong lịch sử là do trời sinh sao? Chính là bọn họ tự cho mình là trung quân yêu dân đấy.

Vưu Lợi Dân có thể nói những lời này đủ để chứng minh trong lòng của ông ta hoàn toàn chấp nhận Phạm Hồng Vũ. Khi tới một địa vị cán bộ lãnh đạo cao cấp, trong trường hợp công khai, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều phải chú ý, không thể thất lễ, để tránh vạch áo cho người xem lưng. Nói cách khác, cán bộ lãnh đạo đều bị quy củ trói buộc, vượt xa cán bộ và quần chúng bình thường. Đây là một áp lực tâm lý thật lớn. Cán bộ lãnh đạo cũng là người, cũng có thất tình lục dục, không phải làm bằng sắt. Ở một phương diện nào đó quá đè nặng thì nhất định phải ở phương diện khác phóng ra.

Cho nên, nhân viên công tác bên cạnh liền biến thành đối tượng tốt nhất để trút hết tâm sự. Trong một số trường hợp công khai, thậm chí ở nhà cũng không tiện nói, nhưng đối với thư ký lại có thể nói thoải mái, muốn nói cái gì thì nói cái đó.

Chính bởi vì như vậy, thư ký ngang ngược càn rỡ diễn ra vô số kể. Nếu cán bộ xảy ra việc, thư ký của ông ta, thậm chí lái xe cũng không thoát. Rốt cuộc là lãnh đạo hại thư ký hay thư ký hại lãnh đạo cũng rất khó nói.

- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh.

Phạm Hồng Vũ tự đáy lòng nói.

Có thể đồng chí Chủ tịch một tỉnh tín nhiệm như vậy, tuyệt đối là rất ít.

Vưu Lợi Dân gật đầu, hiển nhiên cũng rất rõ ràng Phạm Hồng Vũ đã hiểu được ý ngầm trong lời nói của ông:

- Bí thư Vinh và Bí thư Viên cũng không tán thành, cho rằng có thể trì hoãn một chút.

Phạm Hồng Vũ ngẫm nghĩ một chút, cẩn thận nói:

- Chủ tịch tỉnh, cá nhân tôi cho rằng, Bí thư Vinh có lẽ không nhất định phản đối.

- Sao?

Vưu Lợi Dân giương mày, kinh ngạc nói.

- Chỉ cần nghiêm khắc đem hạng mục này giới định trong lĩnh vực xây dựng kinh tế thì Bí thư Vinh có lẽ sẽ không có quá nhiều can thiệp.

Phạm Hồng Vũ nói, giọng điệu càng thêm kiên định, hai mắt chiếu sáng, dường như đã có tính trước kỹ càng.

Vưu Lợi Dân khẽ gật đầu.

Lời nói của Phạm Hồng Vũ đích thật có nội hàm, Vưu Lợi Dân rất rõ ràng. Ván cờ của cao tầng, Vưu Lợi Dân đã có phần tốt. Ông trước cơn phong ba phát sinh đã có nhiều loại tác động, cuối cùng áp dụng thi thố nhất trí với cao tầng, đã lấy được thiện cảm của nhân vật đầu sỏ. Mà biểu hiện của Vinh Khải Cao cũng không tận như ý người, thậm chí còn âm thầm ra hiệu cho Lương Quang Hoa áp dụng hành động với đám người Phạm Hồng Vũ. Vinh Khải Cao tạm thời không có liên lụy quá lớn, một mặt Lương Quang Hoa đã làm người chịu tội thay cho ông ta, trên phương diện khác là dính hào quang của Vưu Lợi Dân. Chính bởi vì Vưu Lợi Dân kiên quết áp dụng thi thố, tỉnh Thanh Sơn mới không bị ảnh hưởng. Vinh Khải Cao thân là Bí thư Tỉnh ủy, tỉnh Thanh Sơn được vẻ vang thì tất nhiên cũng chia được một ít “ưu đãi”.

Tỉnh Thanh Sơn yên ổn hài hòa, cũng không thể gạt bỏ công lao của nhân vật số một.

Hiện tại Vưu Lợi Dân muốn làm đại công tác, khởi động hạng mục đường cao tốc, Vinh Khải Cao đã có kinh nghiệm từ năm ngoái, chỉ cần Vưu Lợi Dân hạ quyết tâm, Vinh Khải Cao hơn phân nửa sẽ dùng thái độ xem chừng. Nếu kiên quyết ngăn trở, nếu chẳng may Vưu Lợi Dân là chính xác thì chẳng phải là không xong sao?

- Nhưng Bí thư Viên thì sợ sẽ khó mà nói.

Phạm Hồng Vũ nhẹ giọng nói ra, hai hàng lông mày cau lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status