Quyền lực tuyệt đối

Chương 687: Một đấu một


- Tương thiếu...

Ngay sau đó, vẻ mặt Cục trưởng Tiếu cười tươi, ngực ưỡn cao, lưng thẳng chỉ phút chốc thay đổi trở nên mềm như bông, nhanh chóng bước đến nghênh đón.

Vị Tương thiếu này tuổi chừng hai bảy hai tám, dáng người bậc trung, tai to mặt lớn, phong thái điềm tĩnh, thấy Cục trưởng Tiếu nghênh đón, liền thản nhiên nói:

- Cục trưởng Tiếu, hôm nay sao lại rãnh rỗi đến đây? Thị sát công tác sao?

- Việc này, Tương thiếu, tôi nghe nói sở ở Thành Bình có xảy ra vụ án lớn, cho nên sang đây xem thế nào....

Cục trưởng Tiếu thấy vẻ mặt Tưởng thiếu có chút khác thường, lập tức có chút dè chừng, cười cười, ánh mắt lại nhìn mặt Lý Xuân Vũ dò xét.

Vào cửa thì Lý Xuân Vũ đến trước, Tương thiếu đến sau, chi tiết nhỏ như thế nếu là người bình thường thì không có chút gì sợ hãi, nhưng nhân vật này trong mắt của Cục trưởng Tiếu cũng có nhiều bí ẩn.

Nguyên nhân thế nào hắn ta vô cùng rõ ràng, với thân phận của Tương thiếu mà nhường Lý Xuân Vũ đi trước thì người trẻ tuổi kia có thể xem có địa vị cao hơn Tương thiếu, hoặc ít nhất cũng sàn sàn như nhau.

Điều này có chút khó lường.

Lý Xuân Vũ lại hừ một tiếng, không thèm để ý đến gã, lập tức hướng Phạm Hồng Vũ đi đến, đưa tay nắm lấy tay của Phạm Hồng Vũ thấp giọng nói:

- Anh đến lúc nào? Cô bé đâu? Không sao chứ?

- Không có chuyện gì, đang ở bên kia văn phòng, tôi không bảo các cô ấy đến đây, bên này lộn xộn lắm.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.

Lý Xuân Vũ liền khẽ thở phào, cô bé làm việc không kiêng nể gì, không biết nặng nhẹ cũng may Phạm nhị biết chuyện, chuyện như vậy có thể ảnh hưởng đến thanh danh cũng không hay.

Tương thiếu đứng bên kia sầm mặt nhìn Cục trưởng Tiếu nói:

- Cục trưởng Tiếu, vụ án này do đồn công an quản, người trong sở quản, phân cục không nên tùy tiện nhúng tay vào chuyện này, mỗi nơi có nhiệm vụ riêng.

- Vâng, đúng ạ, Tương thiếu, tôi hiểu rồi, hiểu rồi...

Cục trưởng Tiếu cúi đầu kính trọng Tương thiếu.

Đến lúc này, gã ta làm sao không hiểu được chứ? Rõ ràng Tương thiếu đến đây vì vụ án này, chỉ có điều không biết bên kia thuộc nhà quyền quý nào mà trong ba tiếng đã trực tiếp gọi Tương thiếu đến đồn công an. Nhưng dù có lai lịch gì, cũng có thể khẳng định người như gã không thể dây vào.

- Tương thiếu, vậy... Tôi về phân cục trước....

Tiếu Đại Trung hỏi dò.

Nơi thị phi không thể ở lâu.

Tương thiếu khẽ gật đầu, từ đầu đến giờ, nếu không phải Lý Xuân Vũ có ý xử lý ổn thỏa thì hiển nhiên trong suy nghĩ của Tương thiếu, Tiếu Đại Trung không có đủ tư cách này.

Lý Nhị thiếu là con nhà quyền quý, dù gì cũng có ảnh hưởng đến chuyện Tiếu Đại Trung được người ta dựa vào mối quan hệ nhờ vã.

Trên đường đi Lý Xuân Vũ cũng đã nói, việc này xử lý nhỏ thôi, không nên náo động.

Mặc dù tạm thời Tương thiếu không biết cụ thể vụ án, nhưng thấy bộ dạng thận trọng của Lý Xuân Vũ, Tương thiếu cũng hiểu được, chỉ sợ việc này không đơn giản. Anh ta và Lý Xuân Vũ không chỉ giao tình một năm hai năm, là bạn của nhau nhưng trong mắt Lý Nhị thiếu không có anh ta, trong Tứ Cửu Thành Lý lão gia sợ có chuyện gì xảy ra.

- Cục trưởng Tiếu, anh nói vậy là thế nào? Thật không đúng quy tắc?

Không thể đưa mắt nhìn Cục trưởng Tiếu vội vàng rời đi, Hứa Thiến không đồng tình kêu la inh ỏi, khuôn mặt xinh đẹp cô ửng đỏ.

Cục trưởng Tiếu sợ Tương thiếu như sợ cọp, Hứa tổng cũng không bết Tương thiếu là thần thánh phương nào.

Sau lưng chỉ dựa vào lão Chu gia mà dùng tay che trời, tính tình Hứa tổng cũng không phải là người tốt bụng.

Cục trưởng Tiếu như cứng lại, thần sắc có chút xấu hổ.

Tương thiếu liếc qua Hứa Thiến thản nhiên hỏi:

- Cục trưởng Tiếu, vị vày là ai?

Tiếu Đại Trung do dự một chút tiến lên một bước đến trước mặt Tương thiếu hạ giọng nói:

- Tương thiếu, vị này chính là Tổng giám đốc Công ty Thương mại Hoài Viễn Hứa Thiến. Anh rễ Hứa tổng là Trưởng phòng Ủy ban Kỷ luật Trung Ương Chu Đại Toàn, Trưởng phòng Chu...

- Trưởng phòng Chu, của Ủy ban Kỷ luật Trung Ương sao....

Mặt Tương thiếu khẽ biến sắc.

Tiếu Đại Trung liên tục gật đầu, trong mắt lộ thần sắc khác thường.

Rõ ràng, Tương thiếu biết rõ vị Chu Đại Toàn này là trưởng phòng nào, trên thực tế, Chu Đại Toàn đúng là đệ tử đời thứ ba của Trung Tối Kiệt, một vị tiếng tăm lừng lẫy, Tương thiếu làm sao không biết được chứ.

Vẻ mặt Hứa Thiến liền lộ lên vẻ đắc ý, liếc nhìn Tương thiếu.

Tiểu tử, cậu là cái quái gì?

Nghe được anh rễ của tôi ta là ai, đã làm cậu chết khiếp sao?

Tương thiếu còn chưa nói gì, Lý Xuân Vũ liền nói không chút kiên nhẫn:

- Đi cả đi, dựa vào anh ta thì đến đây làm chi? Có kẹo ăn sao? Cô cứ trở về nói với Chu Đại Toàn, gọi gã đến tìm tôi.

Duỗi ngón tay thẳng tắp chỉ Hứa Thiến.

Tiếu Đại Trung và Hứa Thiến đều giật mình kinh hãi, Tiếu Đại Trung không kìm được toát cả mồ hôi lạnh.

Tên này thật sự là người "cỡ bự" rồi.

Biết rõ Chu Đại Toàn là ai mà vẫn dùng giọng điệu như cũ, không phải là cố giả bộ, mà thật sự nói như thế. Để Tương thiếu tự mình đi cùng gã đến đồn công an nhỏ của Thành Đường Bằng này, cũng có thể nhìn thấy được chút vấn đề. Trong lòng Tiếu Đại Trung rất rõ, đấy chính là vị con nhà quyền thế, chính là nhân vật mà Tương thiếu xem trọng.

- Cậu là ai....

Hứa Thiến còn gượng chống, thở phì phò nhìn về phía Lý Xuân Vũ, tuy nhiên trong giọng nói có chút e ngại.

- Cút.

Lý Xuân Vũ đột nhiên nổi giận, lớn tiếng hét.

Hứa Thiến sợ đến mức rùng mình một cái.

Ngay lập tức Tiếu Đại Trung không nói lời nào hướng Tương thiếu và Lý Xuân Vũ cúi đầu chào, đưa tay kéo Hứa Thiến nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng.

Rất dễ nhận thấy, hôm nay nếu gã ta tiến thêm vào vũng bùn đó, cả hai bên đều là nhân vật lớn, cũng không phải dễ dàng để hắn ra mặt, chỉ cần vô ý một chút, thì tiền đồ trong tay chỉ trong chốc lát bị hủy hoại cả.

- Tiếu cục, sao lại thế này, sao lại thế này?

Hứa Thiến không tự chủ được bị Tiếu Đại Trung kéo đi ra khỏi đồn công an, miệng không ngừng kêu la nhưng giọng nhỏ lại không dám lớn tiếng.

Đi thẳng đến nơi để xe, Tiếu Đại Trung mới buông Hứa Thiến ra, hạ giọng nói:

- Hứa tổng, việc này cô xử lý không được, nhanh chóng trở về nói với chị cô một tiếng đi,.... nhất định phải mời Trưởng phòng Chu ra mặt..

Vừa nói vừa đưa tay lau mồ hôi lạnh.

- Người đó là ai, sao uy phong vậy...

Hứa Thiến bất mãn nói thầm.

Tiếu Đại Trung vội vã giải thích:

- Một người là ai tôi không rõ lắm, Tương thiếu là ai cô có biết không? Anh ta là con trai của Bí thư Tương ở thành phố chúng ta Tương Tuyết Tùng...

- Vậy thì sao, tôi làm sao phải biết hắn? Cục thành phố, hừ.

Hứa Thiến bĩu môi khinh thường nói.

Với lãnh đạo thành phố đối với Hứa Thiến mà nói không thể đụng vào, nhưng cô lại có anh rễ làm chức vị lớn như thế nên đương nhiên Hứa Thiến càng thêm cao ngạo rồi.

Tiếu Đại Trung dở khóc dở cười, cố gắng kiên trì giải thích nói:

- Hứa tổng, Bí thư Tương là Thành ủy ủy viên Thường vụ Bí thư Đảng ủy công an kiêm cục trưởng thành phố. Cô không thấy được khi vừa bước vào cửa Tương thiếu đi phía sau người người ta sao? Chuyện này cũng nên chú ý....

Hứa Thiến cuối cũng cũng hiểu.

Công tử của Thành ủy Bí thư Đảng ủy Công an so với người thanh niên trẻ tuổi kia cũng không thể nào so sánh được.

- Hứa tổng, nghe tôi nói một câu, việc này cô nên nhanh chóng thông báo cho trưởng phòng Chu, càng nhanh càng tốt, trì hoãn không được.

Mồ hôi lạnh trên trán Tiếu Đại Trung toát càng ngày càng nhiều.

Chuyện đại sự hôm nay tất cả hy vọng vào lão Chu có đồng ý ra mặt giúp đỡ hay không. Còn người con gái trước mặt này ngực to mà không có não, ngang ngược càn rỡ thật sự không đáng tin cậy, không thể tin cậy chút nào cả.

- Được, để tôi về bảo chị tôi nói, tôi muốn xem ở Tứ Cửu Thành này ai còn có thể là cho Chu gia mất mặt.

Hứa Thiến hầm hừ nói một câu liền xoay người bước lên xe BMW, cũng không thèm chào hỏi Tiếu Đại Trung, xe BMW tuôn ra làn khói chạy vù ra khỏi đồn công an.

Tiếu Đại Trung trố mắt nhìn, lại đưa mắt nhìn xung quanh đồn công an thêm một lúc, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, thay đổi không ngừng, chỉ cắn môi bước chân lên chiếc xe cảnh sát Toyota mà đi.

Lúc này, bên trong đồn công an lại là cảnh khác.

Tiếu Đại Trung và Hứa Thiến vừa đi, Bạch Vệ Bình liền tiến đến trước mặt Tương Tuyết Tùng cười cười chào hỏi. Anh ta đã nhìn thấy Tương Tuyết Tùng một lần, biết vị thuộc hệ thống chính trị pháp luật thủ đô, là con ông cháu cha, nếu không Tiếu Đại Trung cũng không sợ đến nỗi như sắp tè ra quần.

- Tương thiếu....

Tay Tương Tuyết Tùng nhắc lên bảo gã ta ngừng lại, thản nhiên nói:

- Ủy viên Bạch, đến văn phòng anh nói chuyện.

Bạch Vệ Bình hiểu ra.

Nơi này quá nhiều người, nói không tiện.

Những người con ông cháu cha không muốn có quá nhiều người biết về chuyện này.

- Đúng vậy, chính vậy, Tương thiếu, xin mời bên này.

Tương Tuyết Tùng xoay người lại mỉm cười, hướng Lý Xuân Vũ và Phạm Hồng Vũ gật đầu, ánh mắt anh ta xẹt qua Phạm Hồng Vũ cũng không khỏi có chút tò mò.

Vị trẻ tuổi này, là người thế nào?

Nhìn qua, Lý Xuân Vũ khách khí với hắn, chủ động bắt tay nói chuyện với hắn, có vẻ vô cùng thân mật. Chẳng lẽ đó cũng là một con ông cháu cha khác chưa xuất đầu lộ diện, làm việc khiêm tốn, là thiếu niên tuấn kiệt tài đức sao?

Là người được Lý Nhị thiếu để ý như thế, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.

Lập tức một hàng ba người đi theo sau Bạch Vệ Bình, hướng về phía văn phòng chính ủy mà đến.

Ra khỏi phòng làm việc, Lý Xuân Vũ mới giới thiệu:

- Tùng ca, giới thiệu với anh một chút, vị này là Phạm Hồng Vũ, là bạn thân của tôi, là Chủ tịch huyện Vân Hồ tỉnh Thanh Sơn. Phạm nhị, vị này là Tương Tuyết Tùng, ba anh ấy là Thành ủy Bí thư Đảng ủy công an Tương Bách Thành, Bí thư Tương, cũng là bạn thân của tôi, hy vọng sau này hai người sẽ thân thiết hơn.

Tương Tuyết Tùng giật mình kinh hãi, vội vàng hướng Phạm Hồng Vũ vươn tay nói:

- Hóa ra anh chính là Chủ tịch huyện Phạm? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Tương thiếu, khách khí quá, tôi không dám nhận đâu.

- Ai chà, Phạm nhị, đừng gọi thế, khách sáo quá! Cứ gọi là Tùng ca đi, tất cả mọi người là bạn mà. Tương bá bá làm chính trị, còn Tùng ca thi ở văn phòng chính phủ nghiên cứu chính sách công tác, là Phó trưởng phòng. Anh ta muốn nghiên cứu biện pháp thi hành pháp luật ở địa phương, anh ta đối với cậu rất ngưỡng mộ đã lâu đấy.

Lý Xuân Vũ liền giải thích thêm.

- Đúng vậy, Chủ tịch huyện Phạm, anh đang áp dụng hình thức Phong Lâm ở Ngạn Hoa, năm kia là một trong đề tài trọng điểm của phòng nghiên cứu Chính sách, chúng tôi đã nộp báo cáo chuyên môn nghiên cứu cho lãnh đạo nội cát chính phủ. Nơi xa xôi lại làm ra kế hoạch có bước tiến như vậy, đã được nhanh chóng phát triển, những thành tựu đó nó thật sự tuyệt vời. Tôi đã không biết cậu và Xuân Vũ là bạn của nhau, nếu sớm biết tôi đã trực tiếp đến tìm cậu nói chuyện rồi. Thật đúng lúc, cậu đã đến thủ đô rồi dù không nhiều thì cũng ở hai ngày, chúng ta cùng nghiên cứu thảo luận một chút về phương hướng và hình thức phát triển nền kinh tế ở huyện.

Tương Tuyết Tùng cười ha hả nói, cầm thật chặt tay Phạm Hồng Vũ lắc lư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status