Quyền lực tuyệt đối

Chương 694: Xác ướp


Cổ Hiểu Lượng rất khách khí gọi Giám đốc điều hành khách sạn, bảo đây là bạn anh ta, bữa ăn hôm nay dù bao nhiêu cũng do anh ta thanh toán, ghi vào cho anh ta.

Nhắc đến ở Thành phố Tứ Cửu này, con ông cháu cha thực sự không ít chút nào, nếu đều như thế thì Cổ Nhị ca tiền nhiều thế lớn cũng nhanh chóng phá sản. Tuy nhiên, hôm nay ngoại lệ, Chu Đại Toàn, Tương Tuyết Tùng, Lý Xuân Vũ đều tụ tập ở Khách sạn Thời Đại, Cổ Nhị ca tự nhiên chú ý đến, mấy người này ai cũng đều có năng lực cả, không biết ai đã đưa ra yêu cầu này.

Hơn nữa, Chu Đại Toàn, Tương Tuyết Tùng là những đứa con ngoan của gia đình quý rộc, cũng sẽ không thường xuyên đến Khách sạn Thời Đại xa hoa như vậy. Còn Lý Xuân Vũ thì càng không cần phải nói, Lý Nhị thiếu là người thích đi ăn mời sao?

Giám đốc điều hành đã đồng ý, nhìn mấy vị này với ánh mắt có chút e dè kính sợ.

Nhân viên Khách sạn Thời Đại đều biết thân phận cả Cổ Nhị gia ở thủ đô này thế nào, cần mà tốt phận sự mà Cổ Nhị gia giao phó, nếu họ cũng chỉ là những người bình thường thì ở Thành phố Tứ Cửu này họ tuyệt đối không vang danh như vậy.

Cổ Nhị ca dường như muốn đi ra ngoài có chút chuyện, sau khi đã nói chuyện với Giám đốc điều hành, lại bắt tay với các vị con ông cháu cha kia, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc ấy Hứa Thiến bước lên, tươi cười nói:

- Cổ tổng, chào ngài, tôi là Hứa Thiến, là em vợ của Trưởng phòng Chu, đây là danh thiếp của tôi.

Nói xong liền vội đưa danh thiếp của mình.

Cổ Hiểu Lượng nhận lấy nhìn một chút, mỉm cười gật đầu nói:

- Hóa ra là Hứa Tổng, ha ha, nữ cường nhân à, hy vọng Hứa tổng đến ủng hộ tửu điếm của chúng tôi.

Lời này nói ra rất thỏa đáng, vừa không thất lễ với Hứa Thiến cũng không đặc biệt nói chuyện với cô, Chu Đại Toàn đương nhiên được Cổ Hiểu Lượng xem trọng, vợ Chu Đại Toàn cũng muốn được xem trọng nhưng cô em vợ thì đương nhiên không cùng chung khái niệm. Cấp bậc trong hội con ông cháu cha tuy không nói ra nhưng có đặc điểm khá giống quan trường, cũng kém không nhiều lắm.

- Nhất định nhất định....

Hứa Thiến phấn khởi, vẻ mặt hồng hào, nhanh chóng nói.

Vì mặt bằng kinh doanh của Công ty Hòa Viễn ở kinh sư nên Hứa Thiến muốn tạo mối quan hệ với Cổ Hiểu Lượng. Chỉ cần có thể được Cổ Nhị gia chiếu cố, địa điểm ở thủ đô có thể nói vô cùng thuận lợi, chỉ tiếc thân phận quá thấp, căn bản không được Cổ Hiểu Lượng để mắt đến, làm cho cô ta có ý định đến cầu cứu Chu Đại Toàn bắc cầu, chứ cô thì có thế nào cũng không dám mở miệng.

Vì cô ta sợ anh rễ muốn chết đi được.

Chu Đại Toàn cũng chán ngán làm người "trung gian"cho cô ta rồi.

Hôm nay may mắn gặp dịp, vậy cô ta làm sao có thể bỏ được cơ hội này chứ? Chỉ cần Cổ Hiểu Lượng nhận tấm danh thiếp của cô ta, biết cô ta là em vợ của Chu Đại Toàn mọi chuyện cũng liền có triển vọng. Sau này muốn tiến thêm một bước trong mối quan hệ đó Hứa Thiến sẽ có cách thôi.

Sắc mặt Chu Đại Toàn âm trầm một chút, lập tức khôi phục lại như thường.

Trong suy nghĩ của Chu Đại Toàn chưa bao giờ cho rằng thân phận của y thấp hơn Cổ Hiểu Lượng. Mắt nhìn Hứa Thiến làm như thế Chu đại thếu không hài lòng chút nào, chẳng qua trước mặt mọi người không tiện nói ra thôi.

Đã là con ông cháu cha, ai lại không có niềm kiêu ngạo của mình?

- Chúc mọi người chơi vui vẻ đi nha..

Cổ Hiểu Lượng lại hướng mọi người lên tiếng chào tạm biệt, đang lúc mọi người đang vây quanh, anh ta hướng khách sạn mà ra ngoài.

- Các vị khách quý, mời!

Giám đốc điều hành cúi đầu khôm lưng, ân cần mời.

Đoàn người đi vào thang máy, hướng lầu ba đồ ăn Trung Quốc mà đi.

Chu Đại Toàn mời khách ăn cơm nên đã sớm đặt thức ăn, phòng riêng, thức ăn vô cùng phong phú rất phù hợp với phong cách của Chu Đại Toàn, tuyệt không muốn khoe khoang ra ngoài. Con cháu quý tộc kinh sư, hết thẩy đều có con đường đi riêng, mặc kệ là công tác ở thủ đô hay địa phương đa số phong cách làm việc đều như vậy, chỉ có việc ngoại lệ đó cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Vừa mở cửa phòng ra mọi người ai cũng giật mình, Diệp Lâm thiếu chút nữa la lên thành tiếng.

Hóa ra trong phòng đã sớm có một người, mặt và cổ đều băng kín, vừa nhìn thấy giống như xác ướp Ai Cập vậy, làm người ta sợ chết khiếp, thực sự muốn dọa người sao?

Hứa Tuệ liền vội vàng đỡ Diệp Lâm, nhỏ giọng nói:

- Lâm Lâm, đừng sợ, đây chính là em trai tôi, cậu ta bị thương đang trị liệu....

- Hả, bị thương...

Diệp Lâm hoảng hồn, đưa bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ nhẹ vào ngực.

Chu Đại Toàn liền hướng Lý Xuân Vũ và Phạm Hồng Vũ nói:

- Cổ Chu Lý, Chủ tịch huyện Phạm, rất xin lỗi, hình tượng của Hứa Minh Thành không được tốt lắm nên tôi không cho hắn ở đại sảnh nghênh đón hai vị, bảo hắn ta ở trong phòng đợi.... Hứa Minh Thành còn không qua đây hướng Chủ nhiệm Lý và Phạm Hồng Vũ chịu tội?

Khối "xác ướp"này hóa ra là em vợ của Chu Đại Toàn.

Hứa Minh Thành nhanh chóng đồng ý, cố gắng đứng lên, khập khiễng bước đến cúi người thật sâu chào Lý Xuân Vũ nói:

- Lý Nhị ca, rất xin lỗi....

Một câu nói của Hứa Minh Thành còn chưa dứt lời, Lý Xuân Vũ liền khoát tay bảo ngừng lại, lạnh lùng nói:

- Công tử Hứa, xưng hô Lý Nhị Ca tôi thật sự không đảm đương nổi, tôi nào phải là huynh đệ của cậu? Cậu quá đề cao tôi rồi.

Hứa Minh Thành liền ngẩn người, hừ hự không nói nên lời, hầu hết khuôn mặt gã đều quấn quanh vải, chỉ lộ ra ánh mắt, mũi, và miệng, không nhìn được sắc mặt, nhưng có thể khẳng định gã cực kỳ xấu hổ.

Lúc trước gã ta dựa vào "mác" em vợ Chu Đại Toàn, lại cấp giúp cho quỹ cho vay học tập hai vạn khối, Lý Xuân Vũ cũng có cảm tình với gã, giới thiệu cho Lý Thu Vũ làm tình nguyện viên đoàn đội, lúc ấy thân phận của Lý Xuân Vũ chưa lộ ra, Hứa Minh Thành không có chuyện gì cũng liền hướng Lý Xuân Vũ tiếp cận, làm như thân thiết gọi "Nhị ca Nhị ca", Lý Xuân Vũ cũng đối với gã rất có cảm tình. Thật không ngờ Hứa Minh Thành là "tên lưu manh" lại gặp đúng Lý đại cô nương nên cô nàng hừng hực giận dữ, phẫn nộ ra tay giáo huấn mới gặp chuyện như vậy.

Diệp Lâm liền đứng một bên nói:

- Sao lại bị thương đến thế này? Không sao chứ?

Hứa Thiến cũng uất ức nói:

- Làm sao mà không sao chứ? Cả khuôn mặt đều bầm dập cả, cô bé ra tay quá độc ác...

Bị thương cả mặt có lẽ nói có chút cường điệu, Lý Thu Vũ vốn dĩ chỉ "chơi liều", nếu thật sự ra tay gã ra không thể nào chịu nổi. Hứa Minh Thành trở nên đức hạnh thế này cũng có lẽ do Chu Đại Toàn sắp xếp. Tìm người hòa giải, dùng khổ nhục kế, bộ dạng oan ức, từng bước từng bước một sắp xếp đâu vào đấy cả, quả nhiên là cao thủ phong độ.

Lý Xuân Vũ lạnh lùng nói:

- Vậy cũng được xem là tàn nhẫn sao? Hứa tiên sinh thật sự suy nghĩ những người nữ sinh viên nghèo như vậy sao?

Hai hàng chân mày Chu Đại Toàn nhăn lại nói:

- Chủ nhiệm Lý, mặc kệ chuyện này có như thế nào tôi cũng đã bảo Hứa Minh Thành đến xin lỗi Cậu và Chủ tịch huyện Phạm. Nếu có chuyện gì sau khi cơm nước xong chúng ta chậm rãi tán gẫu, tin tưởng hai bên nhất định có thể tìm ra phương pháp mà hai bên chấp nhận, dù có chuyện gì xảy ra cũng có thể chấp nhận được.

Phạm Hồng Vũ cười cười nói:

- Trưởng phòng Chu, nhận lỗi với tôi thì thật sự không cần... Vì Hứa công tử và tôi cũng chỉ lần đầu gặp mặt, đến lúc này Hứa công tử chưa đắc tội với tôi, tôi xin lỗi nếu có gì quá lời.

Chu Đại Toàn cười nhạt một tiếng nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, điều không phải chính tên khốn này đã không quản lý tốt hành vi và việc làm của mình để phát sinh chuyện xảy ra ở hộp đêm, càng không có chuyện xảy ra ở đồn cảnh sát. Làm cho Chủ tịch huyện Phạm tự mình chạy đến đồn công an xử lý, tôi thật sự có chút băn khoăn Chủ tịch huyện Phạm đến thủ đô nhận được lệnh của Phó thủ tướng triệu kiến, công vụ bề bộn, lại làm mất thời gian quý giá của Chủ tịch huyện Phạm...Hứa Minh Thành, còn không mau hướng Chủ tịch huyện Phạm nhận lỗi?

Nghe lời nói này, Hứa Minh Thành căn bản không hiểu vị Chủ tịch huyện này từ đâu mà ra, lại là nhân vật cỡ bự, đã nghe tỷ phu nói như vậy cũng không dám chậm trễ liên tục không ngừng hướng Phạm Hồng Vũ cúi người chịu tôi, nói rất thành khẩn:

- Rất xin lỗi, Chủ tịch huyện Phạm, thật làm anh phí tâm.

- Hứa công tử khách khí quá, nói thật sáng nay tôi đến đồn công an Thành Đường Bằng thật sự cũng không hiểu gì cả. Thu Vũ và những người bạn đều là học sinh, bình thường rất ngoan ngoãn, làm sao đến hộp đêm gây rối được? Hóa ra đều có nguyên nhân của nó.

Chủ tịch huyện Phạm vẫn bình tình nói một cách ôn hòa, không có chút tức giận nào.

Chu Đại Toàn liếc mắt nhìn hắn trong lòng có chút kinh ngạc.

Sau khi nghe Hứa Tuệ thuật lại mọi chuyện, Chu Đại Toàn vừa giận vừa sợ, cậu em vợ này thường ngày ít nói không ngờ lại làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, Chu Đại Toàn thấy quả thật ngu xuẩn. Hứa gia có tiền có thế, Hứa Minh Thành lại tốt nghiệp Đại học Thủ Đô, dáng vẻ phong độ, thân phận có thân phận, tài năng cũng có tài năng, muốn tiền có tiền. Ở thời đại ngày càng phát triển này, muốn có nữ nhân nào lại không được chứ? Vậy mà lại đi đánh nữ sinh nghèo, ngoại trừ ngu xuẩn Chu Đại Toàn thật sự không tìm được lời nào để miêu tả cho hành vi này.

Đương nhiên, Chu Đại Toàn không phải là chuyên gia tâm lý học, không biết suy nghĩ của người đàn ông cổ quái này.

Hứa Minh Thành thật sự hơi quái gỡ.

Tự nhiên, Chu Đại Toàn hoảng sợ, trong thời gian ngắn mới bình tĩnh lại, thân là con cháu đời thứ ba của Chu gia, danh tiếng của Chu Đại Toàn cũng không phải là hư danh nói chơi, chuyện càng lớn càng điềm tĩnh suy nghĩ.

Tức giận thì không giải quyết được chuyện gì cả.

Đấy chính là lời tâm niệm của Chu Đại Toàn.

Cơn giận dữ lo sợ bên trong thì giải quyết được gì, mọi chuyện sẽ hỏng cả.

Phải cẩn thận phân tích tình hình cụ thể, tỉ mỉ, Chu Đại Toàn cảm thấy ngạc nhiên vì bỗng nhiên ở đồn công an xuất hiện đồng chí Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch huyện huyện Vân Hồ tỉnh Thanh Sơn.

Đây là người nào, sao lại có quan hệ với chuyện này?

Theo Chu Đại Toàn biết được Phạm Hồng Vũ xuất hiện nhất định có nguyên nhân bên trong, nhất định phải làm rõ một chút nếu không làm sao có thể đàm phán được?

Theo Chu Đại Toàn biết, Phạm Hồng Vũ gia thế cũng không lừng lẫy gì, cha là Phạm Vệ Quốc chỉ là một Phó chủ tịch Đại khu, Phạm Hồng Vũ lên chức nhanh chóng như vậy có lẽ nhờ sự giúp đỡ của Vưu Lợi Dân, tuy rằng như thế nhưng với quyền thế của Chu gia thì không thể nào sánh được.

Người này biết rõ thân phận của mình nhưng trước mặt ba vị con ông cháu cha không có gì khúm núm cả, nghiễm nhiên ngồi cùng ăn cùng, chuyện khác không nói đến, điều này cho thấy hắn là người ngay thẳng.

Là một nhân vật lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status