Quyền lực tuyệt đối

Chương 730: Tiêu Hàn Nguyệt nể mặt


Nhà hàng nổi "thắng cảnh Thiên Giang" ở Thành phố Tề Hà đó là một con thuyền hoa khá lớn, cập ở bến sông. Mỗi khi tối đến, chiếc đèn trên chiếc thuyền hoa này sáng trưng, đèn neon nhấp nháy sáng lên, gần sông nên ánh sáng phải chiếu tạo nên màu sắc lung linh, vô cùng tuyệt đẹp, trở thành nơi có phong cảnh đẹp ở thành phố Tề Hà.

Nhà hàng kinh doanh trên nước này kinh doanh cũng khá sôi động, mỗi ngày đều có khách đến đông ngặt, có không ít người dân nơi này đón tiếp bạn hữu. Hơn nữa đến tối, ở nơi này gần như không có chỗ ngồi.

Nhưng tình huống này chỉ có ở tầng thứ nhất và thứ hai.

Tầng thứ ba tuy rằng cũng có đền đuốc chiếu sáng nhưng bình thường ít có người lên đó.

Thứ nhất, tần ba là nơi phòng riêng giành cho các vị khách quý, giá khá đắt đỏ, khoảng 180 đồng một phòng. Đầu thập niên 90, giá như vậy là một con số khá cao, với người làm việc chưa được bao lâu như Phạm Hồng Vũ, với chức vị Chủ tịch huyện một tháng lương chỉ có thể trả được tiền thuê hai phòng. Hễ ai thuê phòng ở tầng thứ ba thì không giàu cũng khá, với người dân bình thường không ai lại uổng phí tiêu sài tiền như vậy chứ! Đương nhiên đối với người giàu có thì 180 đồng một phòng cũng có là gì.

Thứ hai, phòng riêng ở tầng ba chỉ tiếp nhận nếu có hẹn trước, nếu anh không hẹn trước thì dù phòng có trống nhà hàng cũng không giải quyết cho anh.

Trong mắt quần chúng, nhà hàng đưa ra chế độ như vậy quả thật khá ngốc nghếch, có tiền như vậy tại sao lại không nhận?

Nhưng họ không nghĩ vì sao ông chủ nhà hàng lại đưa ra quyết định như vậy? Làm như vậy chính vì có nguyên nhân sâu xa của nó. Trên thực tế đó chính là thủ đoạn tự nâng giá trị tiếp thị, tự hạn chế và phân biệt lượng khách, cho thấy sự mạnh mẽ và cứng rắn của bản thân họ. Có khách nào muốn thể hiện thân phận thì sẽ thích kiểu phục vụ thế này.

Nếu tầng ba cũng giống tầng một tầng hai, người nào cũng có thể đi lên, thì những người khách sang trọng sẽ không bao giờ dời chân đến nơi này, và họ sẽ tìm nơi có thể thể hiện được địa vị thân phận của mình mà đến.

Ra vẻ tinh tướng cũng cần có hoàn cảnh trợ giúp không phải sao?

Khách quý có thể nhìn ánh mắt ghen tỵ, hâm mộ của người lầu một lầu hai, vị khách quý nọ sẽ được người phục vụ kính cẩn chỉ dẫn lên bậc thang, chậm rãi lên tầng ba, như vậy không khoái sao?

Dù Phạm Hồng Vũ không có một bước ba nấc cũng sớm đến phòng riêng tầng ba của "Mẫu Đơn đình", ngâm một bình thượng giai Long Tỉnh, có bốn dĩa bánh, ngồi dựa ra cửa sổ, dù bận vẫn ung dung thưởng thức cảnh đêm, ngẫu nhiên đưa tay lên xem giờ.

Bảy giờ.

Đoán chừng xe của Tiêu Hàn Nguyệt đã vào thành phố Tề Hà.

Phải nói, Tiêu Hàn Nguyệt rất xem trọng chuyện Đỗ Song Ngư bị bắt, nên sau khi hội nghị tỉnh kết thúc, Đảng ủy công an tỉnh có tổ chức liên hoan đều không có tham gia, suốt đêm hướng thành phố Tề Hà mà chạy.

Anh ta biết chuyện này đã làm Phạm Hồng Vũ thực sự tức giận.

Không có lãnh đạo nào có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện này.

Lúc trước Phạm Hồng Vũ phản công Trịnh Mỹ Đường, dù vụ án lớn như vậy nhưng Long Hổ lại không bắt Trịnh Mỹ Đường, chỉ dọa Trịnh Mỹ Đường một chút liền nhanh trả về Tỉnh ủy.

Dù thế nào, Viên Lưu Ngạn cũng rất tức giận, trực tiếp hướng Vinh Khải Cao đề nghị phải miễn chức Cục trưởng Cục công an Dịch Trường Thiên, việc đó cuối cùng cũng không thành sự thật nhưng kéo theo sự thù hận.

Tình hình của Tiêu Hàn Nguyệt ở thành phố Tề Hà thật sự không phải quá tốt, Bí thư Đảng ủy Công an không thể nắm trong tay hệ thống công an thì nói chuyện không có hiệu nghiệm. Ở thành ủy thì lời nói không có quá nhiều quyền hành, may mà hệ thống pháp luật muốn bổ nhiệm hay miễn nhiệm cần trưng cầu ý kiến của anh ta, nếu không thật sư trở thành tư lệnh tay không rồi.

Bỗng nhiên, Cục công an thành phố bắt Đỗ Song Ngư làm sao Tiêu Hàn Nguyệt không nóng vội được?

Đi suốt đêm trở về thành phố Tề Hà để gặp mặt Phạm Hồng Vũ, giáp mặt anh ta giải thích rõ ràng, điều này thật không phải do Tiêu Hàn Nguyệt.

Phạm Hồng Vũ cũng không phải là Chủ tịch huyện bình thường, việc này nhất định không để vậy mà cho qua, nhất định hắn phải hiểu mọi chuyện bằng được.

Không hiểu sao Tiêu Hàn Nguyệt lại bị cuốn vào cơn lốc xoáy này.

Vô duyên vô cớ đắc tội với Phạm Hồng Vũ, thật sự không có lợi chút nào cả.

Đương nhiên, ngoại trừ việc phải nhanh chóng đến giải thích rõ ràng cho Phạm Hồng Vũ, trong lòng Tiêu Hàn Nguyệt cũng có "tính toán" khác không thể nói cho người ngoài được. Về phần có thực hiện được hay không còn xem Phạm Hồng Vũ có chịu giúp hay không?

Nhưng dù có thế nào thì đó cũng là cơ hội.

Bảy giờ hai mươi phút cửa phòng "Mẫu Đơn đình" gõ nhẹ.

Phạm Hồng Vũ đứng dậy, bước đến mở cửa. Ngoài cửa quả nhiên là dáng vẻ mệt mỏi vì phải nhanh chóng đi về của Tiêu Hàn Nguyệt.

Tiêu Hàn Nguyệt khoảng chừng bốn hai bốn ba tuổi, dáng người không cao lắm, có vẻ hơi gầy yếu ớt, trán cao, hai mắt đeo kính nhìn dáng vẻ rất tri thức, thật sự không giống nhân vật quản lý chính trị pháp luật cao cấp ở thành phố Tề Hà. Nếu để anh ta và Nhâm Uy đứng cùng với nhau, để mọi người nhận xét xem ai là Cục trưởng cục công an, có lẽ mười người hết mười chỉ Nhâm Uy.

Tiêu Hàn Nguyệt càng nhìn càng giống vị giáo sư hơn.

Trên thực tế, Tiêu Hàn Nguyệt quả thật chưa bao giờ được công tác trong hệ thống công an này. Anh ta đảm nhiệm chức Phó bí thư huyện ủy lại được điều đến Đảng ủy Công an tỉnh ủy công tác. Vì cơ duyên nên ông ta mới được điều đến thành phố Tề Hà trở thành Bí thư Đảng ủy công an, kiêm Cục trưởng Cục công an.

- Bí thư Tiêu, xin chào.

Vẻ mặt Phạm Hồng Vũ tươi cười chủ động hướng Tiêu Hàn Nguyệt chào hỏi.

- Chủ tịch huyện Phạm, xin chào xin chào.... Ai chà, đã để cho Chủ tịch huyện Phạm đợi lâu, thật ngại quá ngại quá.....

Tiêu Hàn Nguyệt cũng gật đầu chào luôn miệng nói, hai tay hướng về phía Phạm Hồng Vũ.

Hai người nhiệt liệt bắt tay.

Đến đây, Bí thư Tiêu, mời vào.

Nơi này không phải nơi nói chuyện, mà là nơi dùng cơm ở tầng ba nhà hàng, nơi có mặt các nhân vật có tiếng, lãnh đạo không phải người giàu có. Tiêu Hàn Nguyệt là Ủy viên Thường vụ Thành ủy, người nhận ra ông ta cũng không ít, nếu gặp ông ta nơi này họ lịch sự chào hỏi, nhưng không nói chuyện đứng đắn có muốn nói hay không?

Chỉ có Tiêu Hàn Nguyệt một mình đến phòng riêng, thư ký của ông ta và lái xe đều ở phía dưới.

Chuyện như vậy không tốt để người khác nghe được.

Phạm Hồng Vũ cũng không mang Hoàng Tử Hiên đi cùng.

Kỳ thật Phạm Hồng Vũ hiểu rõ nếu Nhâm Uy có gan trở mặt khiến đội cảnh sát hình sự dựa vào chuyện đánh nhau bắt Đỗ Song Ngư đi. Hơn nữa, thừa dịp Đỗ Song Ngư đến thành phố công tác nên thừa dịp này mà bắt, chuyện này có điểm khá giống "bí mật hành động" vậy, như vậy Nhâm Uy sẽ không có ý định thỏa hiệp với Phạm Hồng Vũ.

Cho dù Tiêu Hàn Nguyệt có lên tiếng, Cục công an thành phố cũng không chắc sẽ thả Đỗ Song Ngư.

Lãnh đạo có quyền uy, cấp dưới mới nể mặt, nếu không có quyền cấp dưới cũng sẽ dùng luật với anh.

Chỉ cần Cục công an hình sự Thành phố chính thức ra quyết định tạm giam với Đỗ Song Ngư thì tất nhiên có căn cứ của pháp luật mà bắt. Muốn thả cũng phải thả một cách minh bạch, sao có thể qua loa được?

Trước đó Nhâm Uy và Phạm Hồng Vũ chưa từng có gì không hài lòng với nhau, ít nhất cũng không hai kẻ tử thù.

Nói cách khác, quyết định này trên thực tế không phải do Nhâm Uy đưa ra.

Phạm Hồng Vũ sở dĩ gọi điện thoại cho Tiêu Hàn Nguyệt, vì thứ nhất phải làm theo trình tự, lễ tiết là cần thiết. Thứ hai, hắn ta muốn biết ai đứng sau lưng của Nhâm Uy, muốn làm rõ người chủ mưu thật sự này mới có thể đưa ra đối sách tương ứng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, không phải sao? Thứ ba, trong lòng Tiêu Hàn Nguyệt có nhiều suy tính, Phạm Hồng Vũ muốn xem có giống như hắn không.

"Suy tính" này có thể như ý hay không, có thời điểm năng lực không cần, mà cần cơ duyên.

Có năng lực mà không có cơ hội, cũng không thể cưỡng ép được.

- Đến đây Bí thư Tiêu, xin mời ngồi.

Phạm Hồng Vũ ân cần mời.

Kỳ thật trong phòng chỉ có hai người bọn họ, chỉ có thêm Trương Thập Nhị là người dọn thức ăn ra bàn, cũng không có gì quá nghiêm khắc, chỉ là nói chuyện thôi.

Tiêu Hàn Nguyệt khách khí ngồi, Phạm Hồng Vũ bảo nhanh chóng mang thức ăn lên.

Đồ ăn bao gồm sáu món rất bắt mắt và thêm một chai rượu Mao Đài.

Với mức phí trả cao như vậy nên người phục vụ cũng thật sự khá chuyên nghiệp.

- Bí thư Tiêu, thật vất vả cho anh, chắc là đói bụng lắm, chúng ta ăn chút gì trước đã.

Phạm Hồng Vũ khẽ cười nói.

Sau khi hội nghị kết thúc, Tiêu Hàn Nguyệt nhanh chóng chạy về thành phố Tề Hà, dù có thế nào cũng đã nể mặt Phạm Hồng Vũ mười phần.

- Được, ăn cơm trước đi, ha ha, Chủ tịch huyện Phạm, không nói dối gì cậu, tửu lượng tôi rất kém, rượu này chúng ta để tùy ý uống được bao nhiêu thì uống, như thế có được không?

Lời nói này, chỉ có thể ông ta được nói, ông ta là khách lại là có chức vụ cao hơn Phạm Hồng Vũ, là lãnh đạo Thành ủy. Nếu Phạm Hồng Vũ nói như vậy thì không lễ phép lắm.

- Mọi chuyện cứ theo chỉ thị của Bí thư Tiêu.

- Ai...

Tiêu Hàn Nguyệt liên tục xua tay cười lắc đầu.

- Chủ tịch huyện Phạm khách khí quá, lúc này không phải là giờ làm việc, không cần chỉ thị. Khó có thời gian gặp được Chủ tịch huyện Phạm, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm xem như là bằng hữu đi.

Lời nói này khá phù hợp với thân phận cũng như bề ngoài nho nhã của Tiêu Hàn Nguyệt. Nếu xưng gọi là "huynh đệ" không khỏi bị người ta nói Thành ủy Bí thư Đảng ủy Công an quá nông cạn. Mọi người ai có thân phận địa vị cán bộ lãnh đạo cũng không thể là bạn bè bình thường.

- Đúng vậy, Bí thư Tiêu, tôi hoàn thoàn đồng ý với ý kiến của anh.

Phạm Hồng Vũ vẫn mỉm cười như trước, tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc quan trường.

Anh ta đến thành phố Tề Hà công tác hơn bốn tháng, giao tiếp với Tiêu Hàn Nguyệt cũng không nhiều, ngồi ăn cơm với nhau lại là lần đầu. Mọi việc cần phải chú ý, không chỉ để mắt đến chuyện trước mắt được.

Tiêu Hàn Nguyệt mỉm cười gật đầu.

Phạm Hồng Vũ giơ chén rượu lên nói:

- Nào, Bí thư Tiêu, tôi mời anh một ly, cảm ơn anh đã quan tâm đến Đỗ Song Ngư như vậy.

Câu nói khách khí này thì nhất định phải nói rồi, tuy rằng Phạm Hồng Vũ được Chủ tịch tỉnh Vưu xem trọng, lúc này đã chuyển đến Tề Hà làm việc, và Tiêu Hàn Nguyệt là lãnh đạo cấp trên của hắn.

Người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng.

Tiêu Hàn Nguyệt giơ ly lên cụng ly nhẹ nhàng với hắn một cái nói:

- Chủ tịch huyện Phạm không cần khách khí, nào cụng ly.

Hai người đưa lên miệng uống cạn.

- Chủ tịch huyện Phạm, cậu tuổi trẻ tài cao, đã mở ra nhiều thành tích cho tỉnh Thanh Sơn chúng ta, rất giỏi. Nào, tôi mời cậu một ly.

Tiêu Hàn Nguyệt rất vừa lòng, rất nguyện ý đã biểu thị sự gần gũi với Phạm Hồng Vũ, là lãnh đạo Thành ủy cân duy trì sự khiêm tốn.

Hai người mời rượu lẫn nhau, lại rót đầy chén cả hai không hẹn mà cùng nhau thay đổi nước trái cây và không chạm chén nữa.

Tối này hai người đến đây không phải để uống rượu.

Nhà hàng trên nước thu phí khá cao, thức ăn quả nhiên cũng có chút đặc biệt, khẩu vị rất ngon, màu sắc khá đẹp. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện không khí trong phòng càng thêm hòa hợp.

----------oOo------.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status