Quyền lực tuyệt đối

Chương 748: Đại chưởng môn tập đoàn Từ thị


Hạ Ngôn liển khó chịu, trừng mắt nhìn, như thể sắp phảt tác.

Phạm Hồng Vũ cầm lấy cổ tay gã.

Đây là cổng nhà Lệnh Hòa Phồn, không phải là nơi để cãi nhau. Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ lúc này thật sự không có hứng thú gây lộn, cũng không còn là trẻ con nữa.

Hai hàng lông mày Lệnh Hòa Phồn dựng lên.

Từ Giai Dao vừa nhìn thấy, mỉm cười nói: - A Phồn, anh đưa khách vào đi, Mỹ Linh, chúng ta nói chuyện…

Từ tứ tiểu thư không hổ danh là tiểu thư khuê các chân chính, trên thương trường, xử lý các mạng lưới quan hệ, cũng là để bồi dưỡng cho tài năng của tiểu thư gia đình giàu có.

Gia giáo nhà họ Từ, vốn nghiêm khắc hơn nhà họ Quách nhiều, Quách Mỹ Linh thực sự có chút bị làm hư rồi.

Đều là gia đình giàu có, giáo dục con cái, phương thức cũng không phải giống nhau. Quách Mỹ Linh dù có thế nào thì cũng phải nể mặt Từ tiểu thư, Từ gia còn thế mạnh hơn Quách gia, Quách Mỹ Linh đứng trước mặt Từ Giai Dao thì chẳng có gì đáng nói cả.

Lệnh Hòa Phồn kiềm chế lửa giận, mỉm cười nói với mấy người Phạm Hồng Vũ: - Hồng Vũ, Triệu tổng, Hạ Ngôn, Lưu tiểu thư, mời.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười vuốt cằm, Triệu Ca kéo cánh tay hắn, đi vào ngôi biệt thự xa hoa.

Đinh Khải nhìn chằm chằm theo lưng Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca, vẻ mặt phức tạp, đột nhiên hỏi: - Giai Dao, đó là bạn hay chồng của Triệu tiểu thư vậy?

Quách Mỹ Linh không kiềm chế được, trợn mắt nhìn Đinh Khải: - Này, anh có ý gì vậy?

Đinh Khải vung tay lên, nói: - Chỉ hỏi một chút thôi mà, căng thẳng như vậy làm gì?

Dường như không để ý lắm đến Quách Mỹ Linh. Đinh gia không thiếu tiền, không liên hôn với Quách gia thì cũng chả làm sao cả. Ở Hongkong không ít con cháu nhà quyền quý cưới con nhà thường dân. Nếu Quách Mỹ Linh vì giận dỗi mà đề nghị chia tay, là điều Đinh Khải mong còn không được.

Từ Giai Dao cười nói: - A Khải, Mỹ Linh, đừng nói đùa nữa. Hai người hôm nay đến dự lễ đính hôn của tôi, tôi rất vui mừng.

Đây là nhắc nhở hai vị thiếu gia tiểu thư này, hai người là đến chúc mừng tôi, cho nên đừng có làm ầm ĩ ở chỗ này, phải nể mặt tôi một chút. Từ gia không phải là nhà dễ đắc tội như vậy…

Đinh Khải lập tức tỉnh ngộ, cười nói: - Giai Dao nói đúng, Mỹ Linh, đi thôi, chúng ta vào đi.

Nói xong, cũng không đợi Từ Giai Dao nói gì, mà đi thẳng vào trong luôn, rốt cuộc là vì nể mặt Từ Giai Dao hay là muốn đi theo Triệu Ca thì cũng khó mà nói.

Quách Mỹ Linh vẻ mặt xám xịt, cắn chặt răng, miễn cưỡng nhếch miệng cười với Từ Giai Dao, rồi vội vã đi vào trong.

Từ Giai Dao lắc lắc đầu.

Hai người này thật là, dù gì cũng là con cháu quý tộc, một chút phong độ cũng không có.

Lệnh Hòa Phồn tự mình dẫn mấy người Phạm Hồng Vũ vào phòng khách của biệt thự, hạ giọng nói với Phạm Hồng Vũ: - Hồng Vũ, đừng nóng giận nhé, con người Đinh Khải vốn nổi tiếng là Hoa hoa công tử, danh tiếng quá kém.

Không đợi Phạm Hồng Vũ trả lời, Hạ Ngôn đã khinh thường nói: - Tưởng là ông chủ lớn Hongkong thì phải thế nào cơ, chẳng ra cái gì cả…

Lệnh Hòa Phồn bật cười nói: - Hạ Ngôn, vơ đũa cả nắm rồi đấy. Thật ra, đại bộ phận vẫn là có giáo dưỡng đấy. Đinh Khải chỉ nằm trong số ít còn lại thôi.

Hạ Ngôn nói: - Cứ để cho nó đắc chí đi, nếu như hôm nay không phải là tiệc hỉ của anh thì mười thằng nó tôi cũng xử lý.

Lệnh Hòa Phồn hoảng sợ, gã đã nhiều lần nghe Triệu Ca kể “sự tích hào hùng” của Hạ Ngôn rồi. Nếu thật sự ở Hongkong cũng giải quyết bằng vũ lực thì không thể được, sẽ phải ngồi bóc lịch vài năm.

- Hạ Ngôn, cảm ơn cậu đã nể mặt tôi.

Lệnh Hòa Phồn khéo léo nói. Muốn để cho Hạ Ngôn hiểu rằng ở Hongkong khác với ở đại lục, cứ tạm thời để gã nguôi giân cái đã, sau này có thời gian thì nói chuyện với gã sau. Lệnh Hòa Phồn cũng biết rằng, Hạ Ngôn cũng là người có nghĩa khí, gã đã nói như vậy thì ít nhất trong tối nay, gã sẽ không trực tiếp dùng nắm đấm để dạy cho Đinh Khải một bài học.

Hạ Ngôn có vẻ ngượng ngừng, đang định nói khách khí một câu, thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn lại, Đinh Khải đã đuổi kịp rồi, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn.

Đinh Khải bị gã trừng mắt ngơ ngác một chút, bước chân chậm lại như một phản xạ có điều kiện.

Trong phòng khách của biệt thự, rất nhiều người cả nam cả nữ nói chuyện phiếm với nhau, đa số đều là theo nhóm tuổi. Người trẻ tuổi thì đứng sau phía hoa viên, nhấm nháp chút đồ ăn nhẹ, hoặc khiêu vũ hoan ca.

Chủ tịch hội đồng quản trị Lệnh thị Lệnh Thiên Thu đang nói chuyện với một người đàn ông chừng sáu mươi tuổi, vị khách kia người không cao lắm, trên trán rất nhiều nếp nhăn, miệng tươi cười, thần thái vô cùng hiền lành, thỉnh thoảng gật gật đầu, rất có phong độ.

Phạm Hồng Vũ hơi híp mắt lại.

Từ Viễn Công.

Người đứng đầu tập đoàn Lệnh thị.

Ở Hongkong, Từ Viễn Công là một nhân vật truyền kỳ, liên quan đến bí quyết làm giàu cả ông, được rất nhiều giáo trình sử dụng, càng được vô số người truyền miệng. Cho dù là ở đại lục thì uy danh của Từ Viễn Công cũng rất vang dội, Phạm Hồng Vũ không ít lần nhìn thấy ông trên vô tuyến và báo chí, nhưng đây là lần đầu tiên được gặp trực tiếp.

Ở thế giới này, Phạm Hồng Vũ còn được gặp nhiều nhân vật tầm cỡ hơn.

So sánh với Thủ trưởng tối cao, Phó thủ tướng Hồng thì Từ Viễn Công cũng chỉ bình thường mà thôi.

- Ba, bác Từ.

Lệnh Hòa Phồn đi qua, mỉm cười chào hỏi hai vị trưởng bối.

Gã và Từ Giai Dao mới chỉ đính hôn, không phải kết hôn, cho nên tạm thời vẫn chưa sửa xưng hô, vẫn gọi Từ Viễn Công là bác.

Lệnh Thiên Thu và Từ Viễn Công đồng thời quay đầu lại, mặt mỉm cười. Biết là khách tới rồi.

Không đợi Lệnh Hòa Phồn giới thiệu, hai hàng lông mày của Lệnh Thiên Thu giương lên, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ, cời ha hả, vươn hai tay: - Ồ, là Phạm…Phạm tiên sinh. Đúng là không tưởng tượng được, khách quý khách quý.

Lệnh Thiên Thu cũng là người tinh tường, định xưng hô quan hàm của Phạm Hồng Vũ, nhưng ý thức được hoàn cảnh không đúng nên liền sửa lại miệng.

- Chủ tịch Lệnh, xin chào, thật sự không dám là khách quý. Cháu và Hòa Phồn là bạn tốt, lễ đính hôn của anh ấy, tất nhiên phải đến chúc mừng rồi. Đã lâu rồi không gặp, Chủ tịch Lệnh vẫn phong thái như trước, vãn bối chúng cháu thấy rất vui mừng. Phạm Hồng Vũ mỉm cười đáp.

Một thần sắc kinh ngạc hiện lên trên mặt Từ Viễn Công.

Người thanh niên này, không biết là thần thánh phương nào mà được Lệnh Thiên Thu nói chuyện thận trọng như vậy? Phải biết rằng Lệnh Thiên Thu là một nhân vật rất có danh vọng ở Hongkong, những người trẻ tuổi bình thường thì ông không thể khách khí như vậy. Tối nay người trẻ tuổi tuấn kiệt, tài đức đến cũng không ít, nhưng chưa thấy ai khiến Lệnh Thiên Thu phải khách khí như vậy.

- Nào, Viễn Công, giới thiệu với anh một chút, vị này là Phạm Hồng Vũ tiên sinh, là bạn tốt ở đại lục của Hòa Phồn. Sự nghiệp của Hòa Phồn có chút thành tích, đều là thỉnh giáo Phạm tiên sinh đây. Phạm tiên sinh nắm thị trường quốc tế cực kỳ tinh chuẩn, là một trang tuấn kiệt…Phạm tiên sinh, vị này là nhạc phụ của Hòa Phồn, Từ Viễn Công tiên sinh.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói: - Chủ tịch Lệnh, không cần ngài giới thiệu, đối với Từ Viễn Công tiên sinh, chúng cháu đều đã được nghe danh từ lâu…Từ tiên sinh, xin chào, cháu là Phạm Hồng Vũ. Từ Viễn Công trong lòng giật mình.

Không ngờ vị này chính là Phạm Hồng Vũ tiên sinh, là một trong những con ông cháu cha trọng yếu ở đại lục. Tuy rằng tạm thời chưa nghĩ ra ở đại lục có vị lãnh đạo cao tầng nào họ Phạm, nhưng Lệnh Thiên Thu trịnh trọng giới thiệu với mình như vậy, tất nhiên là có lai lịch lớn.

Nếu không, sự nghiệp của Lệnh Hòa Phồn ở nội địa, làm sao có thể thuận lợi như vậy?

Những năm gần đây, bản thân Từ Viễn Công cũng thường xuyên đi lại giữa Hongkong và đại lục, thường xuyên gặp gỡ tầng lớp quan lớn của đại lục, để tìm kiếm con đường hợp tác, mở rộng con đường làm giàu của mình.

Còn Lệnh Thiên Thu nói “Phạm tiên sinh nắm thị trường quốc tế cực kỳ tinh chuẩn, là một trang tuấn” chẳng qua là câu để che dấu, không muốn để mọi người biết thân phận con ông cháu cha của Phạm Hồng Vũ mà thôi.

Giai đoạn hiện tại, một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, thì liệu có quan hệ gì với thị trường quốc tế? Thị trường quốc tế là cái gì, e là ở nội địa cũng không có mấy người hiểu được.

Tuy nhiên, nếu Lệnh Thiên Thu đã coi trọng Phạm Hồng Vũ như vậy, Từ Viễn Công cũng không dám chậm trễ, vô duyên vô cớ, đắn đo trước mặt người trẻ tuổi làm gì? Với thân phận địa vị của Từ Viễn Công, mọi cử động đều trở thành tiêu điểm của giới truyền thông, hoàn toàn không cần phải làm ra vẻ để nâng cao mình lên.

Cái gọi là bình dị gần gũi, cần có một điều kiện tiên quyết, đó chính là bạn phải có tư cách bình dị gần gũi.

- Phạm tiên sinh, khách khí rồi.

Từ Viễn Công nhiệt tình bắt tay Phạm Hồng Vũ. - Phạm tiên sinh ngàn dặm đến dự lễ đính hôn của tiểu nữ nhà chúng tôi, Từ Viễn Công vô cùng cảm tạ. Nếu như có chỗ nào tiếp đón không chu đáo, kính xin Phạm tiên sinh và bạn bè thông cảm.

Hàn huyên với Phạm Hồng Vũ vài câu, Từ Viễn Công lại bắt tay với Triệu Ca, Lệnh Hòa Phồn đứng bên cạnh giới thiệu thân phận của Triệu Ca.

Từ Viễn Công ánh mắt sáng ngời, nói: - Hóa ra là Triệu tiểu thư chính là Chủ tịch hội đồng quản trị công ty Thiên Ca, tập đoàn Thiên Ca hai năm nay phát triển rất mạnh, tôi cũng nghe danh từ lâu. Chỉ có điều không ngờ, người cầm lái tập đoàn Thiên Ca lại là một tiểu thư xinh đẹp như vậy. Đúng là Trường Giang sóng sau đè lên sóng trước.

Triệu Ca cũng khiêm tốn vài câu.

Phạm Hồng Vũ âm thầm gật đầu, Từ Viễn Công không ngờ lại hiểu biết đối với một công ty mới được thành lập ở Hongkong chưa đến ba năm như tập đoàn Thiên Ca, người đứng đầu tập đoàn Từ thị, quả là bất phàm.

Thương trường như chiến trường, nếu muốn ở thương trường như cá gặp nước, thì thành thạo công tác tình báo là một khâu rất quan trọng.

----------oOo------.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status