Quỳnh Thương

Quyển 2 - Chương 5: Chủ mưu sau màn


Ta tựa lên người Hoàn Nhã Văn, nghe thấy tim y đập rất nhanh. Y rất khẩn trương. Nhưng lời nói ra lại trấn định trước sau như một: “Ngươi bảo người an trí y trước, ta đánh với ngươi.” Lộng Ngọc mỉm cười, phất phất tay với phía sau, liền có vài người đi tới chuẩn bị khiêng ta rời khỏi. Ta cau mày lắc đầu với Hoàn Nhã Văn, Hoàn Nhã Văn ôn nhu nói: “Ngươi chờ ta.” Sau đó ta liền bị mấy đệ tử đưa đến ngồi bên cạnh.

Lộng Ngọc vỗ vỗ tay, liền có một đệ tử lấy một cái đĩa ngọc, bên trong để đầy ám khí xếp chỉnh tề, đều là châm khảm hoa mai có màu đen. Y tùy tay cầm lấy một cây châm, ngắm nghía trên tay: “Nhã Văn, thật không ngờ huynh đệ chúng ta cũng sẽ có một ngày giao thủ, mà còn là vì một người ngoài.” Hoàn Nhã Văn hai mắt nhìn nơi xa, thấp giọng nói: “Ca, là ngươi bức ta. Ta không muốn đánh nhau với ngươi.” Lộng Ngọc cười quyến rũ: “Một phần tư người trong Minh Thần giáo đều đang nhìn ta, ta có thể để ngươi công khai đưa y đi sao. Chúng ta không nói nhiều nữa, động thủ đi.”

Hoàn Nhã Văn lấy quạt giấy từ bên hông, nhưng hai người giằng co rất lâu cũng chưa động thủ. Cuối cùng, vẫn là Lộng Ngọc ném châm hoa mai trong tay, bay thẳng đến trước ngực Hoàn Nhã Văn. Hoàn Nhã Văn che quạt trước ngực, lại dùng mép quạt hất châm hoa mai của Lộng Ngọc bắn về. Lộng Ngọc ngửa ra sau, châm đâm lên một khối cự thạch, tảng đá lập tức nổ tung. Hoàn Nhã Văn dùng sức vung tay, quạt lập tức thành hình xoắn ốc cấp tốc bay về phía Lộng Ngọc, Lộng Ngọc ném châm hoa mai, vừa vặn đụng nhau với quạt, đồng thời bay về. Nhân khe hở này, Hoàn Nhã Văn chạy đến bên Lộng Ngọc đón quạt, lại một tay xòe quạt, đâm hướng cổ Lộng Ngọc. Nhưng y không sao ngờ được, Lộng Ngọc thấy y đến lại không né tránh, chỉ đứng tại chỗ chờ y công kích mình. Hoàn Nhã Văn biến sắc, cường hành thu lại chiêu thức công kích ra.

Chiêu thức lần này vốn phát ra đều đánh trả lên người mình. Khóe miệng Lộng Ngọc lộ ra nét tươi cười không nói được là trào phúng hay đắc ý, lăng không điểm huyệt đạo của Hoàn Nhã Văn, ôn nhu nói: “Đệ đệ, ngươi thua rồi.” Hoàn Nhã Văn cau mày, không nói một câu nào, trong mắt y dường như không có hối hận, chỉ có tự trách thật sâu. Lộng Ngọc đi đến trước mặt y, nhìn y một cái khiêu khích, nói: “Kết quả thế này rất thích hợp với ngươi nhỉ. Ngươi luôn thích che chở người ta, nhưng đến cuối cùng, ngay cả người mình thích cũng chẳng bảo hộ nổi. Ngươi không nhẫn tâm giết người khác, người khác sẽ giết ngươi.”

Hoàn Nhã Văn quay đầu, vẻ mặt áy náy nhìn ta, miệng mấp máy, dường như đang nói: “Xin lỗi.” Ta hơi mất mát mà nhìn mặt đất, lắc đầu, rồi tuyệt vọng nhắm mắt. Lộng Ngọc bước đến chỗ ta, ánh mắt chuyển dời lên quần ta, sắc mặt bỗng biến, vội nói: “Ngươi mặc y phục gì?!” Ta liếm đôi môi khát khô, cả môi đều nứt ra, mùi máu tanh lập tức dọc theo đầu lưỡi chảy vào miệng, sắc mặt Lộng Ngọc càng lúc càng khó coi, quay người nhìn nhìn Hoàn Nhã Văn, nói với mấy đệ tử: “An trí Hoàn công tử ở khách phòng, kêu nha hoàn hầu hạ cho tốt.” Sau đó y đi tới, cẩn thận bế ngang người ta, rảo bước đi đến đại viện.

Lộng Ngọc bế ta về phòng mình, nhẹ tay nhẹ chân đặt ta trên giường. Hô hấp của ta đã thập phần nhỏ nhoi, nhưng bản thân ta cũng không rõ vì sao phải chấp nhất bảo trì thần trí thanh tỉnh. Lộng Ngọc ngồi bên cạnh, nhìn quần áo của ta, lại không biết xuống tay từ đâu. Giọng y đột nhiên trở nên hơi khàn khàn: “Kiện y phục và giày này là bang chủ Thanh Sa bang tặng cho ta, không thể ngờ hôm nay lại mặc trên người ngươi.” Ta không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn y như vậy. Tay y run nhè nhẹ mà tháo nút thắt của xiêm y, nhưng không dám tiếp tục cởi nữa.

Ta nhất thời cũng khẩn trương đến cực điểm, giờ cởi ra chẳng biết liệu có kéo cả thịt ra hay không. Ta ngẩng đầu nhìn thân thể mình, huyết tích toàn thân, không khỏi liên tưởng đến bộ dáng dưới quần áo, lưng chợt lạnh, nói khẽ: “Cư nhiên… có người tặng ngươi thứ kiểu này… thật là kỳ, không phải ngươi cho ta sao, ngươi hiện tại kinh ngạc cái gì…” Lộng Ngọc nhíu mày rất chặt, trầm giọng hỏi: “Ta cho ngươi?” Ta quay đầu, cảm thấy cay mũi, không trả lời y nữa. Y cương lại bên cạnh hồi lâu, mới nói: “Ta biết rồi. Hiện tại ta phải giúp ngươi cởi quần áo ra.” Nói xong liền dùng động tác nhẹ nhất chậm nhất mà vạch một miếng nhỏ xiêm y, đau nhức từ eo truyền mãi đến đầu, ta không nhịn được kêu thảm một tiếng. Y lập tức sợ quá dừng tay. Ta nhìn thấy trên trán y đã rướm vài giọt mồ hôi, mỉm cười nói: “Hiện tại ngay cả ta cũng chẳng dám nhìn thân thể mình.”

Mồ hôi lạnh trên đầu Lộng Ngọc càng lúc càng nhiều, y gối đầu ta lên đùi, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia sáng khác thường. Ngay nháy mắt ta hiểu được y muốn làm chuyện gì, y điểm huyệt đạo của ta, ta kinh hoàng nói: “Không được, không được…” Nhưng y giống như không nghe thấy, thoáng cái xé xiêm y trên người ta!

Lưỡi dao rút khỏi làn da sớm bị cắt đến máu thịt mơ hồ, nhất thời huyết vũ tung tóe, hồng quang khắp mắt. Tiếng kêu thảm thiết thê lương của ta quanh quẩn trong cả đình viện.

Lộng Ngọc cầm lấy kiện y phục kia, lưỡi dao chi chít bên trong sớm bị nhuộm thành màu máu, tựa như từng bị ném vào trong thùng nhuộm màu đỏ. Y nhìn ta với vẻ mặt chấn kinh và đau khổ, nhanh chóng ném kiện y phục nọ, ôm cả người ta trong lòng, nghẹn ngào nói: “Thái… ta thật khó chịu…” Máu nhuộm đỏ quần áo của y, ta chẳng những không cảm thấy áy náy, lại còn nghĩ nếu máu của mình có thể ngấm vào quần áo của y, chảy vào thân thể y, thế thì tốt biết mấy.

Ta lắc đầu, vô lực nói: “Không thể ngờ ngươi cũng sẽ có lúc tự trách… không sao, ta không trách ngươi.” Lộng Ngọc ngơ ngẩn nhìn ta, muốn nói gì đó, lại mở miệng cả buổi cũng chưa nói ra. Khả năng là bởi vì mất máu quá nhiều, thần trí bản thân đã càng lúc càng không thanh tỉnh, một khắc trước khi hôn mê, ta nói khe khẽ: “Chỉ là, ngươi buông tha cho ta, được chứ… van cầu ngươi…”

Đó là một đám lửa. Một đám lửa cháy đến chân trời. Màu sắc nóng rực đến cơ hồ phỏng người kiểu đó, màu đỏ tươi nhuộm hết cả ráng chiều. Ta đứng trước đám lửa này, đáy lòng lại có một loại kích động muốn bước vào. Chỉ là biển lửa kia rõ ràng bốc cháy trước mặt ta chân thật như vậy, ta lại cảm thấy cách nó quá xa, tựa như mây đỏ vẫn trôi nơi chân trời, khiến ta chỉ có thể ngóng nhìn, không thể chạm đến.

Phía sau có một thanh âm nhẹ nhàng vang lên. Ta không nghe ra đó là tiếng của ai, thậm chí không nghe ra là nam hay nữ. Người kia nói, hết thảy đều là một đám lửa bắt đầu. Thế thì…

Ta nhìn xung quanh như phát cuồng, khó dằn nổi mà hỏi: “Thế cái gì? Thế cái gì?!” Nhưng thanh âm kia cứ thế biến mất, sau đó không nghe thấy nữa. Chỉ có đám lửa kia, vẫn ở trước mặt ta, giống như là vĩnh viễn không kết thúc mà tiếp tục bốc cháy.

Trước mắt lại xuất hiện một người. Mặt người kia như là Lộng Ngọc, rồi lại không phải. Đem so sánh, phải nhu hòa mị khí hơn Lộng Ngọc nhiều. Nước mắt y giống như là thành chuỗi mà lã chã rơi xuống, trượt qua khuôn mặt, nhẹ nhàng nhỏ xuống đất. Vẻ mặt y nhìn bi ai là như vậy, giống như sự tuyệt vọng sau khi trải qua một trường hạo kiếp. Giọng y khàn khàn, nức nở nói với ta, Thái, ta thả ngươi đi, ta chỉ cầu ngươi đừng nhìn ta, ta cầu ngươi, đừng nhìn ta…

Ta quỳ thụp xuống đất, người nọ lập tức biến mất không thấy đâu nữa. Đám lửa kia rốt cuộc cuồn cuộn xâm nhập đến, cháy đến chân ta, thân thể ta. Ta lớn tiếng hô cứu mạng, sau đó ngồi bật dậy.

Lại là mộng. Ta nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện mình còn ở trên giường của Lộng Ngọc. Cảm giác đau trên người đã khôi phục, hiện tại toàn thân đều như bị tách ra gắn lại vậy, đau đến mức toàn thân kéo căng. Ta nhìn nhìn người mình, quần áo đã thay, toàn thân đều quấn băng vải, chân bị quấn như hai cái bánh ú to.

Ta cười khe khẽ, chuẩn bị nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, mới phát hiện một người nằm bên cạnh, là Lộng Ngọc. Ta nhớ đến giấc mộng kia của mình, đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi. Rất muốn lao đến ôm y, nhưng mâu thuẫn lúc trước lại khiến ta chỉ có thể giằng co ở đó. Ta ngồi ngơ ngác, cách một hồi, mới run rẩy lại gần, nhẹ nhàng hôn đôi mắt nhắm chặt của y, liếm hàng mi dài mà dày của y.

Bỗng nhiên có một bàn tay vén mớ tóc xõa xuống của ta ra sau tai. Toàn thân ta thoáng run rẩy, nhanh chóng thẳng dậy. Lộng Ngọc mở mắt nhìn ta, chậm rãi ngồi dậy. Ta lại làm việc hồ đồ rồi. Y biến ta thành thế này, ta cư nhiên còn chạy tới hôn y. Ta nhíu mày nói: “Ngươi không ngủ.” Lộng Ngọc lại không để ý lời ta nói, tự nói: “Thương lưỡi dao cắt ra không sâu lắm, nhưng vết thương rất nhiều. Đại phu nói sẽ không lưu lại bệnh căn, chỉ là… sẽ lưu lại sẹo.” Ta lại cúi đầu, nhìn thân thể quấn vải trắng từ dưới nách, khẽ nói: “Không sao cả.”

Lộng Ngọc đặt tay lên đầu gối, vẻ mặt lơ đãng nhìn ta: “Nhưng mà chân ngươi… tất cả đại phu đều nói không đủ sức.” Ta ngẩng phắt đầu, hỏi: “Ý tứ gì?” Y nhìn nhìn đôi chân quấn dày cộm kia, nói: “Lớp da ngoài đã hoại tử.” Ta cười trào phúng nói: “Giáo chủ thật là lợi hại.” Lộng Ngọc quay đầu nhìn ta nói: “Ta đưa ngươi đi chữa, chung quy sẽ có biện pháp.” Ta thở dài: “Ngươi phí hết tâm tư nghĩ nhiều phương pháp như vậy để tra tấn ta, chỉnh ta thành đức hạnh này, lại nói phải dẫn ta đi chữa, ngươi có mệt không.” Lộng Ngọc nói khẽ: “Nếu ta nói không phải ta làm, ngươi sẽ tin tưởng chứ?”

Ta hoảng hốt nhìn y hồi lâu, cười nói: “Ta tin tưởng. Nhưng ta cũng từng nói, ta không trách ngươi. Ta chỉ muốn rời khỏi nơi này.” Lộng Ngọc nói: “Ngươi vì sao cứ muốn rời khỏi? Chỉ là bởi vì y?” Ta lắc đầu, cảm thấy đau nhức lại từ đáy lòng chạy mãi lên người, có phần gian nan mà nói: “Không, bởi vì ngươi thật sự quá nguy hiểm. Ngươi không giết ta, luôn có người muốn giết. Ta hiện tại quan hệ với ngươi rất trong sạch, ta thậm chí còn phải bị ngươi đánh tàn nhẫn…” Nói tới đây, sắc mặt Lộng Ngọc hơi biến, nhưng không rõ ràng lắm. Ta dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Nhưng như vậy cũng có người muốn ta chết. Ta không biết người kia là ai, nhưng điều này chỉ chứng minh ở bên cạnh ngươi ta sẽ vĩnh viễn không an toàn.”

Lộng Ngọc đột nhiên túm lấy tay ta: “Ta cho ngươi biết người này là ai.” Ta hất tay y, không kiên nhẫn nói: “Ngươi phát điên gì vậy, ta như thế này có thể đi lại sao?” Y xuống giường, đi đến bên cạnh ta, thập phần cẩn thận dùng tay ôm lấy chân và cổ ta, ta vội la lên: “Làm gì thế, ngươi muốn làm gì, ê, ê, ngươi thả ta xuống, không được ra ngoài như thế này…” Nhưng Lộng Ngọc giống như không nghe thấy, không để ý ta kêu la, lập tức bế ta ra cửa. Trên người có thương tích, ta lại không dám lộn xộn, vừa ra khỏi cửa, lập tức vùi mặt vào ngực y. Nhưng ta nghiễm nhiên phát hiện một sự thật đáng sợ – ta đang cười trộm.

Kết quả vừa đi ra ngoài, liền nghe thấy thanh âm lạnh băng của Lộng Ngọc nhẹ nhàng vang lên: “Ngươi đi thông tri các đệ tử trong giáo, bao quát nô tỳ và thủ vệ, bảo họ cùng đến đại điện.” Ta quay đầu nhìn, lại vừa vặn chạm đến đôi mắt thoáng phẫn nộ thoáng ưu thương. Là Tiểu Huân. Vừa gặp phải ánh mắt của ta, gã lập tức ngẩng đầu nhìn Lộng Ngọc, khẽ cắn môi, lời nói ra như là cực lực nhẫn nại thống khổ: “Vâng… giáo chủ.” Tiểu Huân đang định rời khỏi, Lộng Ngọc lại nói: “Đừng kinh động Hoàn công tử.” Tiểu Huân lại đờ đẫn lặp lại: “Vâng, giáo chủ.” Sau đó có phần kích động mà rời đi.

Lộng Ngọc cứ thế bế ta đến đại điện, khiến người không dám tin tưởng nhất chính là, trước hàng ngàn hàng vạn đệ tử, y lại để ta ngồi ngay trên đùi y, đầu còn tựa vào vai y. Ta khẩn trương đến đỏ bừng mặt, thấp giọng ồn ào đòi xuống, y lại ôn nhu nói bên tai: “Ngươi muốn ta hôn ngươi ngay đây sao?” Ta lập tức không dám động đậy.

Ta hơi ngẩng đầu nhìn bên dưới, chỉ nhìn thấy một dải đầu người đông nghìn nghịt. Ta lập tức cảm thấy xây xẩm, sao mà nhiều người như vậy. Trừ người đứng cầm đuốc hai bên trái phải đại điện, những người khác đều thập phần chỉnh tề mà đặt tay lên hai đùi. Nhưng Lộng Ngọc giống như không có phản ứng gì. Chẳng biết Tiểu Huân lúc cùng y ngồi ở chỗ này phải chăng còn có thể ngươi hôn ta, ta hôn ngươi như ở trước mặt ta. Vừa nghĩ đến đây, trong lòng lại nôn nóng.

Thiên Nhai và Mẫn Lâu đứng phía trước chúng ta, đối mặt với giáo chúng, Tiểu Huân cùng mấy người khác đứng xếp hàng trước nhất, đầu gã cúi rất thấp, cũng không thấy rõ biểu cảm. Cả đại đường lặng ngắt, không khí trở nên thập phần gấp gáp. Ánh lửa cháy rực, trên mặt Lộng Ngọc không có mảy may biểu cảm, mọi người nín thở, không dám thở mạnh một tiếng. Lộng Ngọc nhẹ giọng nói: “Huân, nghe nói ngươi và Ôn Thái là bằng hữu.” Thanh âm không lớn, lại quanh quẩn rất lâu trong cả đại điện, bởi vậy nghe thanh lạnh dị thường.

Tiểu Huân vẫn cúi đầu như cũ, nói nhỏ: “Đúng vậy.” Lộng Ngọc lại hỏi: “Ta từng nói, Ôn Thái mặc ngươi xử trí. Ngươi xử trí y như thế nào?” Thanh âm của Tiểu Huân hơi run rẩy: “Ta… ta…” Lộng Ngọc lạnh lùng nói: “Ta nói mặc ngươi xử trí, không phải bảo ngươi lấy danh hào của ta đi ngược đãi y.” Tiểu Huân ngẩng phắt đầu, thần sắc kinh hoảng nói: “Không phải ta, không phải ta!” Tiểu Huân? Chẳng lẽ là gã… Ta nhìn Tiểu Huân không thể tin tưởng, chẳng nói được câu nào. Tiểu Huân chuyển hướng ánh mắt sang ta, nước mắt lập tức chảy ra: “Tiểu Thái, không phải ta, thật sự không phải ta… Ngươi phải tin tưởng ta! Ta thích ngươi như vậy, ta làm sao có thể nhẫn tâm thương tổn ngươi…”

Khóe miệng Lộng Ngọc lộ ra nét cười lạnh, nhưng ánh mắt y lại không nằm trên người Tiểu Huân, ngược lại là nhìn nơi xa, chỗ một đám tỳ nữ đứng chỉnh tề. Y đặt tay mình trên tay ta, đầu ngón tay lạnh lẽo: “Tứ Tử, ngươi đi ra.” Vừa dứt lời, ánh mắt đoàn người nhất tề chuyển hướng sang một góc.

Tứ Tử thướt tha đi ra, lúc này ta càng cảm thấy thân tư và thần thái của nàng nhìn thế nào cũng không giống một tỳ nữ bình thường, vẻ ngoài mỹ lệ cùng khí chất cao quý như vậy, đủ để làm một phi tử. Nàng đi đến bên cạnh Tiểu Huân, nhẹ nhàng uốn gối: “Tham kiến giáo chủ.” Tiểu Huân vừa thấy Tứ Tử, thần sắc càng thêm kích động. Lộng Ngọc lại không nhìn gã một cái, trực tiếp nói với Tứ Tử: “Tứ Tử, ngươi thành thật cho ta biết, có phải Huân thiếu gia bảo thủ hạ thi hình với Ôn Thái?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status