Ra vẻ mang tool hack là dễ chết nhất

Chương 69: Phùng Quân

Editor: Đông Vân Triều

Má đẻ nói: Xin thông báo, bây giờ là chương trình nói nhảm của tác giả!! Tôi hớn quá để tôi phát biểu hai câu cảm nghĩ nèo!!

Vì truyện dùng ngôi thứ nhất nên có rất nhiều chuyện sau này không viết đến, nên tiếp theo sẽ dùng ngôi thứ ba để bổ sung một ít tiểu cố sự.

Đây là khoảng hai ba năm sau tại Kiếm Các! Một ít chuyện thường ngày của tổ hợp bốn người siêu đáng yêu QuQ Còn tại sao Dạ Phùng Quân tới thì sau sẽ nói.

- ----

Dạ Đàm luôn có thể nhìn thấy đồng thời ôn nhu lẫn trầm lặng trên mặt Quân Tuyền Hành, ngoài ý muốn là đây rõ ràng không phải mặt của chủ nhân mình.

Tiết trời vào hạ, Mạt Lăng ấm dần, vừa vặn bắt gặp Dạ Lan mang ít lá trà mới hái từ Mai gia về, Quân Tuyền Hành nhân dịp tổ chức thưởng trà, đun nước giữa đình. Dạ Đàm ngừng bỏ lá trà non vào bình, thuận theo ánh mắt của chủ nhân, từ không vui biến thành chấn kinh.

Có hai người đứng giữa nguyệt môn[1], một hoa quan lệ phục, một huyền y thụ hạt, ngoại hình như đúc ra từ một khuôn với hắn và chủ nhân.

[1] Nguyệt môn: là một loại hình đi lại đặc trưng của và được phổ biến ở các nước phụ cận. Đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích. (theo Wikipedia)

Nếu không phải thần sắc thực sự lạ lẫm, Dạ Đàm đã suýt tưởng mình linh hồn xuất khiếu.

Người thanh niên có mặt mũi cực giống Quân Tuyền Hành tràn đầy không kiên nhẫn: "Đây là nhà ta, ta muốn đi đâu thì đi đâu, còn cần người thông báo."

Người giống hắn bất đắc dĩ nói: "Đây không phải nhà ngươi."

Cẩm y thanh niên mặc dù dáng dấp rất giống, những vẫn lựa chỗ phân biệt được, thần sắc y bảy phần tự phụ, ba phần cay nghiệt, so với chủ nhân cứ như hai người.

Ngược lại là thị vệ bên cạnh, thần sắc trang phục chẳng khác mình là bao, thậm chí ngay cả Tùng Phong bên hông cũng y đúc.

Dạ Đàm không khỏi nhìn thêm mấy lần, người kia vô tình quét mắt qua hắn. Dạ Đàm run lên, như lâm đại địch, ánh mắt người kia lại bình thản rời đi.

Người kia vân đạm phong khinh, mình lại sợ bóng sợ gió, Dạ Đàm tự dưng sinh ra loại cảm giác thua kém.

Quân Tuyền Hành lộ vẻ mừng rỡ, tung ta tung tăng ra chào hỏi, thân thiện bắt tay Quân Vô Vọng: "Aiz sao ngươi —— "

Quân Vô Vọng cắt đứt loại đối thoại nồng nặc mùi "người thân gặp lại" buồn nôn này: "Đừng nói lung tung, xảy ra chuyện giờ."

Quân Tuyền Hành mấp máy môi, kiềm chế một tí lại cẩn thận hỏi: "Thế cái nào có thể nói, cái nào không thể?"

Quân Vô Vọng đáp: "Tất cả."

Quân Tuyền Hành làm động tác kéo khóa miệng, bắt đầu khoa tay múa chân. Chỉ chỉ đình giữa hồ rồi dùng tay thủ thế "ngắt nụ", há mồm đóng vai mãnh hổ, sau đó chạy nhảy tung tăng vài vòng, vạch một cái trước ngực rồi tiếp tục làm một loạt các động tác khó hiểu.

Quân Vô Vọng xem không hiểu, lạnh lùng nói: "Đừng lên cơn nữa, chuẩn bị cơm."

Quân Tuyền Hành vui vẻ đi trước.

Dạ Đàm nhìn người này hất hàm sai khiến chủ nhân vào trong mắt, ngạo mạn vô lễ, hắn tức ngực. Nhưng nếu đã là bạn của chủ nhân, hắn cũng không thể bất kính, hạ mắt.

Quân Vô Vọng vừa đi vừa thỉnh thoảng liếc Dạ Đàm, thấy địch ý ở trong mắt hắn, nói một câu không đầu không đuôi: "Ta còn chưa làm gì, sao ngươi lại trưng ra cái mặt thối này?"

Dạ Đàm: "Lại?"

Dạ Phùng Quân xen vào: "Hắn bị táo bón ấy mà, đừng để ý."

Quân Vô Vọng chẳng muốn phí lời, quen đường quen nẻo thẳng tiến đến nội viện.

Dạ Đàm vòng về nhà bếp tìm chủ nhân, Quân Tuyền Hành đang thương lượng thực đơn với Thất Thất. Nói là thương lượng cho oai chứ y cũng chỉ có một câu: "Muội cứ làm mấy món mà ta với Dạ Đàm thích í."

Thất Thất cự tuyệt: "Khỏi, tháng này đã ăn ba bữa cá nướng, hôm nay huynh phải ăn rau cần."

Quân Tuyền Hành giãy chết: "Nhưng hôm nay có khách! Ta cứ không ăn đấy, để bọn họ ăn..."

Thất Thất: "Rõ ràng là do huynh thích ăn còn muốn đổ lên đầu người khác? Á à, học được cách lươn lẹo từ bao giờ vậy hả?"

Quân Tuyền Hành thương lượng không có kết quả, vô cùng ủy khuất, bảo bảo quyết định ngồi xổm ở vườn rau bắt nạt hành tỏi non Thất Thất trồng cho hả giận.

Dạ Đàm xoa đầu y, hỏi: "Chủ nhân, động tác của ngài lúc nãy... ý là mời bọn họ vào đình giữa hồ, uống trà mới pha nước suối Hổ Bào sao?"

Quân Tuyền Hành vui vẻ đáp: "Í í A Đàm hiểu à!"

Dạ Đàm nói: "Ừm... Nhưng có động tác không hiểu lắm." Hắn nắm tay vạch một đường trước ngực, "Đây là ý gì?"

Quân Tuyền Hành: "Chỉ Dạ Lan đó."

Dạ Đàm kinh ngạc: "... Là, móc tim?"

Quân Tuyền Hành nhìn biểu cảm của hắn: "Ừm... quá đáng sợ à?"

Dạ Đàm gật nhẹ đầu.

Quân Tuyền Hành: "Cũng đành... vậy phải khoa tay kiểu gì? Ngươi có động tác khác để chỉ Dạ Lan à?"

Dạ Đàm nghĩ một hồi, đưa ra kết luận: "Quả thực không có, vẫn là chủ nhân thông minh nhất."

Quân Tuyền Hành phi thường đắc ý, bảo bảo được khen đó nhaa.

Dạ Đàm: "Nhưng về sau vẫn nên ít khoa tay thì hơn."

Quân Tuyền Hành: "Okela."

Chủ nhân mời bọn họ ăn bữa cơm, mặc dù y hưng phấn khó nhịn, tuy vẫn nghe lời răm rắp mà không mở miệng, nhưng sao ngăn nổi hiếu kỳ, cứ liếc mắt đưa tình với mặt Dạ Phùng Quân suốt.

Dạ Đàm cũng muốn truy hỏi lai lịch hai người lắm lắm nhưng quy củ là quy củ, Quân Tuyền Hành không nói, hắn cũng không nghĩ nhiều.

Quân Vô Vọng ăn được một nửa thì không vui mà đập đũa xuống bàn: "Dạ Đàm chưa đủ cho ngươi nhìn à? Ngắm người của ta làm gì?"

Quân Tuyền Hành như được mở van nước bọt, nói liến thoắng: "WOW hai người họ giống nhau quá, đến ta còn không phân biệt được, đang tìm chỗ khác đó."

Quân Vô Vọng liếc Dạ Đàm, cười lạnh nói: "Bọn hắn chẳng giống tí nào, là ngươi mù."

Quân Tuyền Hành kinh ngạc phản bác: "Nào có?"

Quân Vô Vọng nói năng lỗ mãng với chủ nhân, Dạ Đàm thật muốn rút kiếm chẻ bàn. Dạ Phùng Quân nhìn mà cười tít mắt, có xu hướng muốn học Quân Vô Vọng mà vỗ bàn cười to, cuối cùng nhịn đến mức che miệng gập bụng.

Quân Vô Vọng vừa trào phúng y không có mắt trong lòng, vừa giải thích: "Ngươi thấy ai nhu thuận nghe lời, người đó là Dạ Đàm. Ai ác liệt muốn ăn đòn, là Dạ Phùng Quân."

"A thì ra ngươi gọi Dạ Phùng Quân." Quân Tuyền Hành vừa nghe tên họ của hắn, hữu hảo đối nháy mắt mấy cái, duỗi tay, "A ngươi tốt lắm, ta gọi Quân Tuyền Hành, là chủ nhân Mạt Lăng Kiếm Các, về sau các ngươi có rảnh..."

Dạ Phùng Quân bỗng nhiên thu liễm ý cười, cung kính hôn lên tay y, giương mắt trầm giọng nói: "Chủ nhân."

Quân Tuyền Hành "bùm" chết máy, mặt đỏ thấu.

Dạ Phùng Quân "bùm" cổ tiếp xúc thân mật với lưỡi kiếm của Dạ Đàm.

"A A A Đàm QAQ!!" Quân Tuyền Hành kinh hoảng nắm áo Dạ Đàm vùi mặt vào vai hắn mà gào to, "Xong đời rồi ta thật sự không phân biệt được hai người các ngươi!!!"

Dạ Đàm nghe xong càng muốn giết người diệt khẩu.

"Chỉ đùa một chút thôi mà, bớt nóng bớt nóng." Dạ Phùng Quân vẫn chưa thỏa mãn cười cười.

Quân Vô Vọng khó chịu: "Ngươi trêu ta chưa đủ à, đùa y làm gì?"

Dạ Phùng Quân vô tội nói: "Ai biết được các ngươi lại dễ bị lừa như vậy."

"Dễ giải quyết." Dạ Đàm dời mũi kiếm, chĩa thẳng vào gò má Dạ Phùng Quân "Ta rạch chỗ này một đao, thế nào?"

Quân Vô Vọng: "Ý kiến hay."

Ngữ khí y đầy phẫn hận, hình như cũng đã bị thiệt thòi không ít.

"Aiz không được không được, đây là khách mà A Đàm." Quân Tuyền Hành ngăn kiếm của Dạ Đàm, Dạ Đàm nhu thuận đáp ứng, chĩa ngược kiếm vào lông mày mình, nói: "Vậy thì để thuộc hạ."

Quân Tuyền Hành cùng Quân Vô Vọng đồng thời quát: "Không được!"

Dạ Phùng Quân yên lặng nói: "Chao ơi Vô Vọng ngươi đúng là bạc tình quả nghĩa... Ngươi phũ người ta mà lại bảo vệ hắn..."

Quân Vô Vọng cười lạnh: "Thì?"

Quân Tuyền Hành đoạt kiếm Dạ Đàm ôm vào ngực, Quân Vô Vọng nói: "Dạ Đàm, ta trông hắn giúp ngươi là được. Đừng tự tổn thương chính mình."

Việc này xem như miễn cưỡng bỏ qua, Dạ Đàm nghĩ thầm, nếu như còn phát sinh chuyện tương tự phải lấy đầu của tên này tạ tội.

Quân Tuyền Hành nhìn Quân Vô Vọng một chút, lay lay tay áo Dạ Đàm: "A Đàm, ta với Quân Vô Vọng cũng giống nhau nè, ngươi cũng không phân biệt được đâu ha..."

Sao có thể? Trong lòng Dạ Đàm, hai người khác biệt như ngày và đêm, tuyệt đối không có khả năng nhận lầm.

Nhưng lời này nói ra thực sự thất lễ, Dạ Đàm thuận miệng: "Phân rõ. Vóc người vị công tử này cao hơn chủ nhân một tấc."

Quân Tuyền Hành như Colombus vừa phát hiện ra đại lục mới, cả kinh nói: "Có sao?"

Quân Vô Vọng gật đầu.

Quân Tuyền Hành kỳ quái, hai người thuộc cùng một dãy số liệu, khác kiểu? Mới hỏi: "Vì sao?"

"Liên quan gì đến ngươi." Quân Vô Vọng lạnh lùng từ chối trả lời, Dạ Phùng Quân lại cười: "Y chê ta cao quá, lúc hôn không thoải mái, nên biến cao một chút."

Quân Vô Vọng: "... Ta hơi hối hận vì đã mang ngươi ra ngoài."

"... Vậy sao?" Quân Tuyền Hành nghi hoặc lẩm bẩm một mình, nhìn Dạ Đàm một chút, sau đó bưng mặt hắn kéo xuống hôn.

Dạ Đàm giật mình, quên phải đáp lại y.

Quân Tuyền Hành buông lỏng tay, nghiêng đầu liếm môi: "Không cao a, vừa vặn."

Dạ Đàm lấy lại tinh thần gật đầu như trống bỏi: "Ừm, thuộc hạ cũng cảm thấy... vừa vặn."

Quân Vô Vọng cảm thấy cơm này không thể ăn được nữa.

Ném đũa đi thối mặt về phòng.

"Y giận rồi. Làm sao bây giờ?" Quân Tuyền Hành lo lắng không thôi, đứng lên nói, "Để ta đi xem..."

Dạ Phùng Quân cười ngăn y lại: "Không sao, các ngươi cứ tiếp tục ăn. Là y nghĩ thông rồi mới chủ động đi gặp các ngươi. Để ta dỗ là được."

Quân Tuyền Hành gật gật đầu, lại nói: "Ta... ta với A Đàm, về sau nhất định sẽ khiêm tốn lại. Mong không chọc điên y nữa..."

Dạ Phùng Quân cười: "Nhỡ đâu y đang mượn cớ làm nũng với ta thì sao?"

- ----

Đông Vân Triều: Hai pạn trẻ QVV và DPQ đổi lại ngoại hình rồi kìaa. Chậc, giới trẻ giờ lắm ROLE PLAY quá...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status