Rể quý trời cho

Chương 1092

CHƯƠNG 1092: BÍ CẢNH

Lâm Thanh Diện vốn dĩ đang tràn trề hy vọng nhưng sau khi nghe Trần Vô Cực nói xong, mặt mũi lập tức sửng sốt rồi vội vàng hỏi: “Buộc phải đến Thương Nguyên Giới mới có thể tìm được dược liệu mà ông nói?”

Trần Vô Cực gật đầu, đáp: “Không sai, dược liệu mà thuốc giải Thiên Độc đan cần nhất định phải được nuôi dưởng bởi linh khí mới có thể phát huy được dược hiệu cần có, trên trái đất từ lâu đã không còn chút linh khí nào nữa thì sao có thể nuôi trồng được loại dược liệu như vậy đây.”

“Cho nên muốn tìm được dược liệu đó chỉ có thể đến Thương Nguyên Giới.”

Toàn thân Lâm Thanh Diện lập tức dấy lên một cảm giác vô lực, anh vốn cho rằng Trần Vô Cực có biện pháp giải độc của Thiên Độc đan, nhưng ngờ tới cuối cùng vẫn phải đến Thương Nguyên Giới mới có cơ hội giải độc.

Mà người Thương Nguyên Giới muốn đến được trái đất đều gặp phải muôn vàn trắc trở thì anh sao có thể có được cơ hội đến được Thương Nguyên Giới.

Nếu nói đây là hy vọng thì chi bằng nói rằng hy vọng này hoàn toàn không có khả năng thực hiện.

“Thật sự không có biện pháp gì sao?” Lâm Thanh Diện thì thào tự nói, nghĩ đến cảnh Hứa Bích Hoài sau này chỉ có thể hôn mê bất tỉnh ở trên giường, cuối cùng bị Thiên Độc đan gặm nhấm từng chút một, anh liền cảm thấy đau đớn thấu tim gan.

Anh luôn miệng nói phải bảo vệ Hứa Bích Hoài cả đời vậy mà giờ đây, ngay cả thứ độc này cũng giải không được, cảm giác ấy khiến Lâm Thanh Diện muốn tự tát mình một cái thật mạn.

Trần Vô Cực nhìn thấy bộ dáng đau khổ của Lâm Thanh Diện cũng đoán được Lâm Thanh Diện hẳn là rất yêu vợ của mình, bằng không cũng sẽ không cố ý chạy đến chốn thâm sơn cùng cốc này để tìm ông ta.

Ông ta do dự một lát rồi nói: “Ngoại trừ đến Thương Nguyên Giới có thể tìm được dược liệu này, thì tôi cũng không thể khẳng định là trên trái đất này không còn nơi nào có thể tìm được chúng.”

Lâm Thanh Diện lại ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Vô Cực, hỏi: “Ý ông là gì?”

“Cậu đã giết Tần Trường Sinh, vậy thì cậu đã hiểu, đã hiểu vì sao trên trái đất lại trở nên khô cạn linh khí chứ?” Trần Vô Cực hỏi.

Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: “truyện này thì tôi hiểu, người ta nói rằng nhiều năm trước, trận đại chiến giữa ma thần Tu La và một đám tiên nhân đã gây ra điều đó.”

Trần Vô Cực gật đầu, nói: “Không sai, trước trận đại chiến đó, trái đất vẫn là một nơi linh khí cực thịnh, lúc đó, trên trái đất, có rất nhiều bí cảnh mà năm người từng tìm kiếm.”

“Đa số những bí cảnh đó đều được phong ấn, cho nên người bình thường hoàn toàn không thể tìm được nơi đặt nó, mà cũng chính vì sự tồn tại của phong ấn mà có lẽ linh khí trong những bí cảnh đó cũng không biết mất theo sự cạn kiện của linh khí trên trái đất.”

“Cho nên nếu vận khí của cậu đủ tốt để tìm được bí cảnh và thuận lợi tiến vào đó thì có lẽ sẽ tìm được dược liệu mà tôi đã nói.”

“Có điều bí cảnh này nguy hiểm trùng trùng, năm đó người của Thương Nguyên Giới còn chưa rời khỏi trái đất, nhiều cường giả như vậy mà cũng không có biện pháp để sống sót rời khỏi bí cảnh đó nói chi đến một tên nhóc chỉ có thực lực Hóa cảnh đỉnh phong như cậu đây.”

“Đừng nghĩ là tôi cường điệu, hiện tại, Hóa cảnh đỉnh phong trên trái đất này đúng thật là rất lợi hại, ngay cả thực lực của tôi cũng chỉ ở đẳng cấp Hóa cảnh đỉnh phong, nhưng năm xưa, Hóa cảnh đỉnh phong đều chỉ được xem là vừa mới bước lên con đường tu luyện mà thôi.”

“Hơn nữa cho dù cậu may mắn, thật sự tìm được bí cảnh, lại còn nghĩ ra cách tiến vào bí cảnh đi nữa thì cũng không biết chắc được là có tìm được dược liệu mà tôi nói hay không.”

“Bí cảnh tuy rằng linh khí sung túc, nhưng cũng không phải là nơi mà cậu muốn có dượng liệu gì thì nó sẽ mọc ra loại dược liệu đó.”

“Có khả năng tiến vào bí cảnh thì cũng không chắc là gặp được dược liệu mà tôi nói.”

“Cho nên chọn cách này còn gian nan hơn trực tiếp đến Thương Nguyên Giới tìm kiếm dược liệu mà tôi nói, dù gì thì việc tìm kiếm bí cảnh cũng đủ để cậu hao phí cả đời mình rồi.

“Năm đó sau khi Tần Trường Sinh đi vào trái đất đã thử đi tìm những bí cảnh này, tuy rằng về sau tôi đã cắt đứt quan hệ với ông ta, không hề chú ý đến chuyện của ông ta nữa nhưng vì ông ta đã chết dưới tay cậu nên có lẽ ổng cũng không tìm được bí cảnh nào hết, hoặc giả tìm được rồi nhưng cũng chẳng biết cách vào.”

“Nếu Tần Trường Sinh sống sót rời khỏi bí cảnh thì tuyệt đối không phải là người mà cậu có thể giết, hơn nữa nếu thật sự là như vậy thì ông ta cũng không cần cướp hồn đoạt xác để kéo dài sinh mệnh.”

“Bên trong bí cảnh có những bảo vật cùng dược liệu vượt xa trí tưởng tượng của cậu, có điều đó chỉ là những thứ mượn hoàn cảnh hoang dã của bí cảnh để sản sinh ra mà thôi.”

Lâm Thanh Diện nghe Trần Vô Cực kể xong, trong lòng cũng chấn động theo, không thể tưởng được trên trái đất lúc này vẫn còn một nơi như bí cảnh tồn tại.

Theo lý thuyết, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay lẽ ra đã sớm thăm dò sạch sẽ thế giới này rồi.

Nhưng cẩn thận suy ngẫm thì thứ mà nhân loại dựa vào khoa học kỹ thuật để thăm dò chẳng qua chỉ là những thứ trên bề mặt trái đất mà thôi.

Tựa như huyệt mộ của Tần Trường Sinh, nếu không phải chính ông ta mở ra thì người thường chỉ biết rằng nơi đó là một vách đá chứ sao có thể biết được phía sau vách đá là một cánh cửa bằng đá chứ.

Ngay cả một cao thủ hóa cảnh đỉnh phong như Lâm Thanh Diện cũng không phát hiện ra bất cứ dị thường nào.

Bí cảnh mà Trần Vô Cực nói chỉ sợ là còn bí mật hơn mộ huyệt của Tần Trường Sinh, muốn dựa vào khoa học kỹ thuật hiện đại để phát hiện ra sự tồn tại của nơi đó đúng là một chuyện mơ hồ.

Có điều người khác tìm không ra sự tồn tại của những bí cảnh ấy thì hiển nhiên là Lâm Thanh Diện lại càng không thể tìm được, cho nên chuyện này đối với Lâm Thanh Diện mà nói vẫn là một thông tin tuyệt vọng.

Tuy nhiên đúng lúc này anh đột nhiên ý thức được vừa rồi Trần Vô Cực nói sau khi Tần Trường Sinh tiến vào trái đất đã đi tìm bí cảnh, điều này khiến anh lập tức mở to hai mắt.

Anh đã tìm thấy một phần của tấm bản đồ không biết dùng để làm gì trong mộ huyệt của Tần Trường Sinh, trên đó có đánh dấu một số địa điểm, mới đầu Lâm Thanh Diện còn nghiên cứu qua, nhưng cuối cùng cũng không tìm ra được rốt cuộc những địa điểm được đánh dấu trên phần bản đồ đó là để làm gì.

Hiện tại nghe Trần Vô Cực nói như vậy, trong lòng Lâm Thanh Diện lập tức nghĩ ra một khả năng!

Phần bản đồ kia rất có có thể chính là tất cả vị trí bí cảnh mà Tần Trường Sinh tìm được.

Chẳng qua vướng phải vấn đề thực lực, Tần Trường Sinh không có biện pháp đi vào, cho nên chỉ có thể ghi chú lại những vị trí đó.

Nghĩ đến đó, Lâm Thanh Diện lập tức kích động, nếu những vị trí được đánh dấu trên bản đồ đúng thật là địa điểm mà bí cảnh có khả năng tồn tại thì Lâm Thanh Diện không thể nào không tìm được dược liệu mà Trần Vô Cực cần trên trái đất này.

Cho dù xác xuất của chuyện này có nhỏ đi nữa thì anh cũng phải thử, nếu không thì thật sự chẳng còn chút hy vọng nào nữa rồi.

Anh quay lại nhìn Trần Vô Cực nói: “Tiền bối, xin hãy viết cho tôi những tin tức cụ thể về dược liệu cần có để giải độc, mặc kệ có tìm được hay không thì tôi cũng phải thử một lần.”

“Cậu muốn đi tìm những bí cảnh ấy?” Trần Vô Cực hỏi.

Lâm Thanh Diện nghiêm túc gật đầu.

“Tôi đã nói cho cậu biết mức độ nguy hiểm của những bí cảnh đó, thực lực Hóa cảnh đỉnh phong mà bước vào đó sẽ chết chắc.” Trần Vô Cực nói.

Ánh mắt của Lâm Thanh Diện trở nên kiên định nói: “Chết chắc thì sao chứ, nếu không thể cứu được vợ của tôi sống lại thì chẳng khác nào giết tôi.”

“Hơn nữa nếu thực lực hóa cảnh đỉnh phong không đủ thì tôi sẽ khiến mình trở nên mạnh hơn, chỉ cần tôi nỗ lực nhất định sẽ tìm được những thứ dược liệu đó về trước khi độc phát!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 686 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status