Rể quý trời cho

Chương 1110

CHƯƠNG 1110: TIẾP NHẬN TRUYỀN THỪA

Lâm Thanh Diện gật đầu với hai người bọn họ, sau đó mở miệng nói: “Đứng lên đi.”

Hai người Vân Sơn và Tú Nương đều lập tức đứng dậy từ dưới đất.

Vân Sơn là một người đàn ông trung niên với tính cách đôn hậu, bình tĩnh tỉnh táo, mang đến cho người ta một lọai cảm giác rất đáng để tin cậy, Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được sự vững chắc từ trên người của ông ta.

Mà Tú Nương thì giống như những gì Lâm Thanh Diện đã nhìn thấy trước đây, là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, làm cho cả thiên hạ bởi vì đó mà phấn chấn. Hình tượng phong tình vạn chủng, quyến rũ yêu kiều của cô ta chính là loại mà tất cả những người đàn ông đều mơ ước, ngay cả khi Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào cô ta một hồi lâu đều cũng có chút không kiềm chế được.

Hơn nữa lĩnh vực am hiểu giữa hai người cũng có chỗ khác nhau, Vân Sơn am hiểu về sức mạnh, Tú Nương thì am hiểu về mị hoặc, có thể nói là đều có sở trường riêng của bản thân.

Lúc Lâm Thanh Diện chăm chú nhìn vào bọn họ, Tú Nương còn chớp chớp mắt với Lâm Thanh Diện, tràn đầy trêu chọc, nhìn làm cho trong lòng của Lâm Thanh Diện phải run lên.

Lúc này anh có chút lo lắng với ý thức của bản thân con rối của mình sinh ra, thật sự không biết là truyện tốt hay là một phiền phức.

Thanh Phong thấy Lâm Thanh Diện đã hoàn toàn nhận chủ, sau đó mới mở miệng nói: “Được rồi, bây giờ những thứ tôi có thể cho cậu cũng đều đã cho, đây cũng là lúc nên truyền thừa cho cậu.”

Lâm Thanh Diện nhìn Thanh Phong với một vẻ mặt nghiêm túc, sau đó mở miệng nói: “Tiền bối, tôi cần phải làm như thế nào?”

“Cậu chỉ cần ngồi dưới đất là được rồi, phần truyền thừa này của tôi tất cả bao gồm trong trí nhớ của tôi, tôi sẽ di chuyển toàn bộ phần kí ức của tôi vào trong đầu của cậu, sau này cậu có thể trực tiếp nhìn những truyền thừa trong ký ức.” Thanh Phong mở miệng nói.

Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, sau đó đàng hoàng ngồi trên mặt đất.

Thanh Phong vươn tay ra chỉ vào đầu của Lâm Thanh Diện, có một ánh sáng hiện lên từ đầu ngón tay của ông ta, trực tiếp chui vào trong đầu của Lâm Thanh Diện.

Thân thể của Lâm Thanh Diện lập tức ngồi thẳng dậy, anh vột vàng nhắm mắt của mình lại, cảm nhận sự thay đổi trong tâm trí của mình.

Theo sự truyền thừa của Thanh Phong đối với Lâm Thanh Diện, sợi dây thần niệm này cũng bắt đầu dần dần trở nên trong suốt, chờ đến lúc truyền thừa kết thúc rồi ông ta cũng coi như đã hoàn thành sứ mệnh của mình, cũng tan biến trong trời đất.

Ông ta nhìn Lâm Thanh Diện nhắm nghiền mắt đang ngồi ở dưới đất, trong lòng cũng sinh ra một tia mong đợi, ông ta không biết rằng chàng trai may mắn này rốt cuộc có thể đi đến trình độ nào, nhưng mà những thứ này đều không phải là chuyện ông ta nên suy tính.

Thời đại thuộc về ông ta đã kết thúc, Lâm Thanh Diện mới chính là nhân vật chính của thời đại trước mắt, đường đi như thế nào, bản thân anh quyết định là được rồi.

Bởi vì sự truyền thừa của Thanh Phong thật sự quá mức khổng lồ, Lâm Thanh Diện ngồi ở dưới đất hết ba ngày ba đêm, một phần lớn ký ức truyền vào trong đầu của anh để cho anh không có cách nào quan tâm đến tình huống xung quanh.

Cho nên hiện tại anh giống như là đang tiến vào trạng thái ngủ say, chỉ có tiếp thu toàn bộ phần ký ức này rồi thì anh mới có thể tỉnh lại.

Thần niệm của Thanh Phong càng ngày càng trở nên trong suốt, mắt thấy nó đã sắp biến mất không dấu vết.

Mà lúc này ông ta cũng đã hoàn thành sự truyền thừa với Lâm Thanh Diện.

“Không ngờ là vẫn còn thừa lại một chút sức lực, đã như vậy, thế thì giúp ông bạn phục hồi lại thân kiếm thôi.” Thanh Phong cười cười, sau đó kiếm Trảm Tiên trống rỗng xuất hiện bay lượn xung quanh Thanh Phong.

Dường như là nó vô cùng không nỡ bỏ Thanh Phong, thần kiếm bỗng nhiên run rẩy, âm thanh khẽ rên phát ra giống như là đang biểu đạt sự đau khổ của mình.

Thanh Phong cười vuốt ve thân kiếm, mở miệng nói: “Tao đã bán mạng nhiều năm rồi, hiện tại tao đã sống trong lịch sử, mà mày không giống như vậy, mày đi theo Lâm Thanh Diện đi, vậy thì mày mới có thể càng có hào quang lớn hơn.”

“Mày ở bên cạnh của Lâm Thanh Diện giúp đỡ cậu ấy thực hiện tham vọng lớn của mình, có cơ hội thì tao hy vọng đến tương lai, Lâm Thanh Diện giết người đó, nằm ở trong tay của cậu ấy vẫn chính là mày.”

Kiếm Trảm Tiên ngay lập tức phát ra một tiếng kiếm cao vút, giống như là đang đồng ý với yêu cầu của Thanh Phong.

Thanh Phong vui mừng nhẹ gật đầu, sau đó dùng một chút sức lực cuối cùng của mình rót vào trong kiếm Trảm Tiên.

Sau đó cả người của Thanh Phong nhanh chóng tan biến, đã sắp hoàn toàn không còn bóng dáng.

Đúng lúc này, ở bên cạnh của Lâm Thanh Diện lại xuất hiện một cô gái mặc đồ đỏ hành lễ với Thanh Phong.

Thanh Phong nhìn thấy cô gái mặc đồ đỏ xuất hiện, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười tôn kính, sau khi chấp tay với cô ta thì hoàn toàn biến mất giữa không trung.

Cô gái áo đỏ quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó trong một cái chớp mắt lại biến mất không nhìn thấy đâu.

Mà hai người Vân Sơn và Tú Nương dường như căn bản cũng không phát hiện cô gái đồ đỏ đã từng xuất hiện, trên mặt mang theo vẻ thành thật canh giữ ở bên cạnh của Lâm Thanh Diện, chờ đến lúc Lâm Thanh Diện hoàn thành truyền thừa.

Sau khi kiếm Trảm Tiên tiếp nhận chút sức lực cuối cùng từ Thanh Phong, nó cũng lơ lửng ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, bắt đầu chữa trị cho bản thân, lỗ hổng trên thanh kiếm cũng đã bắt đầu được khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Lâm Thanh Diện cứ ngồi xếp bằng ở trên đất như thế, nhận lấy sự truyền thừa của Thanh Phong từng chút từng chút một, cứ như vậy, thời gian một tuần chớp mắt liền trôi qua.

Quan Lĩnh, trên một mảnh đất trống cách với trung tâm hòn đảo khoảng mười dặm, Lâm Trung Thiên đang tràn đầy sốt ruột đi tới đi lui.

Cứ cách một chút là ông ta lại đảo mắt nhìn về phía trung tâm của hòn đảo, trong lòng chờ mong Lâm Thanh Diện sẽ xuất hiện trong ánh mắt của ông ta.

Nhưng mà ở đó lại không có người nào xuất hiện.

Lúc này khoảng cách với khoảng thời gian một tuần mà Lâm Thanh Diện đã nói đã trôi qua thêm một tuần nữa, nhưng mà Lâm Thanh Diện căn bản cũng không bước ra từ trong đó, cái này cũng mang ý nghĩa rất có thể Lâm Thanh Diện đã bị bao vây ở bên trong, hoặc là đã bỏ mạng.

Lâm Trung Thiên không có cách nào tiếp nhận sự thật này, ông ta vẫn luôn mang theo thủ hạ của mình canh giữ ở chỗ này, ông ta tin tưởng con trai của mình không thể nào chết một cách dễ dàng như thế, anh chỉ là gặp phải một chút phiền toái, chờ thêm một lát nữa chắc chắn là anh sẽ xuất hiện.

“Ông chủ, đã trôi qua một tuần rồi, nếu như thiếu chủ thật sự còn sống thì cũng đã đi ra, đã ba ngày ba đêm mà ông chủ chưa chợp mắt, thuộc hạ vẫn hy vọng ông chủ có thể đi nghỉ ngơi một chút, ở nơi này cứ để cho thuốc hạ và mọi người canh giữ là được rồi.” Một người đàn ông mặc đồ tây màu đen nói với Lâm Trung Thiên một câu.

Lâm Trung Thiên nghe thấy lời nói của anh ta, trực tiếp đá lên trên người của anh ta một đá, mắng chửi: “Cậu có ý gì chứ hả? Cậu nói là con trai của tôi đã chết à? Con trai của tôi phúc lớn mạng lớn, không thể nào chết dễ dàng như thế được!”

Người đàn ông kia bắt đầu thở dài, biết có nói nữa Lâm Trung Thiên căn bản cũng sẽ không thông, cho nên cũng chỉ có thể im lặng.

Lâm Trung Thiên lại quay đầu nhìn về phía hòn đảo trung tâm, ánh mắt híp lại, mở miệng nói: “Nó là con trai của tôi, tôi không thể nào từ bỏ nó dễ dàng như vậy, nó mà còn chưa ra một ngày, tôi sẽ chờ đợi ở đây một ngày, tôi tin tưởng vào kỳ tích kiểu gì cũng sẽ xuất hiện!”

Một đám người tiếp tục ở bên cạnh của Lâm Trung Thiên mà chờ đợi ở chỗ này, còn có người đặc biệt chuyển đến đây một cái giường để Lâm Trung Thiên nghỉ ngơi ở bên trên, Lâm Trung Thiên thật sự không chống đỡ được nữa mới nằm xuống nghỉ ngơi một hồi.

Cũng may là Lâm Thanh Diện đi vào trong một thời gian dài như vậy, sát khí trong lòng đất vẫn không phát tán ra bên ngoài, cho nên vị trí này của bọn họ vẫn là vị trí an toàn.

Cũng chính bởi vì sát khí không có khuếch tán, Lâm Trung Thiên mới tin tưởng chắc chắn là Lâm Thanh Diện vẫn còn sống.

Ngày hôm nay Lâm Trung Thiên tiếp tục chờ đợi Lâm Thanh Diện ra.

Đúng lúc này, hai bóng dáng xuất hiện ở trước mặt của ông ta, dáng dấp của hai người đó giống nhau như đúc, vừa nhìn liền có thể nhìn ra đây chính là một đôi song sinh.

Nếu như có Lâm Thanh Diện ở đây thì anh sẽ phát hiện ra ngay, hai người xuất hiện ở chỗ Lâm Trung Thiên chính là hai anh em Tiêu Phong và Tiêu Vân.

“Dựa theo manh mối điều tra, nơi cuối cùng mà Lâm Thanh Diện đến chính là một nơi tên là Quan Lĩnh, cụ thể ở đâu thì vẫn còn chưa rõ ràng cho lắm.” Tiêu Vân nói một câu.

Tiêu Phong nhẹ gật đầu, sau đó lại đi về phía của Lâm Trung Thiên.

“Các người có từng nhìn thấy một người tên là Lâm Thanh Diện không vậy?” Tiêu Phong mở miệng hỏi.

Lâm Trung Thiên lập tức sững sờ, sau đó mở miệng hỏi: “Các người tìm con trai của tôi làm cái gì?”

Hai người Tiêu Phong và Tiêu Vân nghe thấy câu nói này của ông ta, cả hai cũng giật mình, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười giễu cợt.

“Chúng tôi đến đây tìm con trai ông để báo thù, bây giờ ông nhanh chóng giao cậu ta ra đây, nếu không thì cũng đừng trách chúng tôi không khách khí.”

Ánh mắt của Lâm Trung Thiên lập tức ngưng đọng lại, không ngờ là hai người này đến đây tìm Lâm Thanh Diện để báo thù.

Chỉ có điều là bây giờ Lâm Thanh Diện vẫn còn chưa biết sống chết, hai người này có đến đây để báo thù hay không thì cũng không quan trọng.

Nhưng mà rất nhanh, Lâm Trung Thiên suy nghĩ ra một biện pháp vô cùng tốt, sau đó nói với hai anh em Tiêu Phong và Tiêu Vân: “Lâm Thanh Diện đã tiến vào một bí cảnh ở nơi này, nếu như hai người thật sự không sợ chết thì có thể đi vào trong bí cảnh đó mà tìm nó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 686 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status