Rể quý trời cho

CHƯƠNG 1274: ANH TA KHÔNG XỨNG



CHƯƠNG 1274: ANH TA KHÔNG XỨNG

Hầu tử lên tiếng hoan hô, đầu tiên ở bên phía Dược Thần cốc thật sự rất sôi trào.

Độ tuổi hai mươi đã có thể làm ra được đan dược cấp bậc hoàn mỹ, mặc dù chỉ là hạ phẩm nhưng đủ để chứng minh thiên phú của Tiểu Điêu ở phương diện dung hợp đan dược.

Bọn người Hầu tử không khỏi cảm thán, xem ra là sự chênh lệch của mình và Tiểu Điêu càng ngày càng lớn hơn rồi.

Lúc này, người bối rối nhất ở đây không phải là Kim Thành thì không phải là ai khác.

Thường An ở một bên với ánh mắt lạnh lẽo, cũng chỉ là đan dược cấp bậc hoàn mỹ hạ phẩm mà thôi, ông ta không đặt vào trong mắt.

“Hừ! Một nhóm tôm tép mà thôi, đừng vui mừng quá sớm, một lát nữa chờ Kim Thành hoàn thành rồi, phẩm cấp tuyệt đối sẽ cao hơn cô, người thẳng cuối cùng vẫn là công hội Luyện Kim chúng tôi”

Vừa mới dứt lời, đột nhiên thân thể của Kim Thành ở trước mặt không xa lại kịch liệt rung động, sau đó tinh thần chỉ lực của anh ta bị viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ ở trong tay nhanh chóng hấp thu bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

“Phản phệ rồi”

Điền Uyên và Triệu Ất đồng thời lên tiếng nói.

Tiểu Điêu đứng ở một bên nhìn Kim Thành với bờ môi trắng bệch, biểu cảm rất là kinh khủng, nhất thời không biết làm sao.

Ngày hôm đó nếu như không có Lâm Thanh Diện ở đó, chỉ sợ là ngày hôm nay mình cũng sẽ không xuất hiện ở đây nữa rồi.

Kim Thành nóng lòng hoàn thành, rốt cuộc cũng đã vì sự xúc động của mình mà trả giá lớn.

Ánh mắt của Thường An lạnh lùng, đối với ông ta mà nói, đan dược cấp bậc hoàn mỹ phản phệ không có thuốc nào cứu được, chỉ có thể dựa vào chính người luyện đan thoát ra..

Nhưng hiển nhiên là Kim Thành vẫn còn chưa có thực lực này.

Hơi thở của anh ta càng ngày càng yếu ớt, thân thể ngã sấp xuống mặt đất, không ngừng co quắp, cả người giống như là bị hút khô, huyết sắc ở trên mặt cũng không còn nữa.

Sau khi những khách quý ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều hoảng hốt.

“Chuyện ngày… là có chuyện gì vậy?”

“Thường trưởng lão, ông mau nhanh cứu anh ta đi”

Nhưng mà Thường An đứng ở đó không hề động đậy.

Luyện đan sư kiêng ky nhất đó chính là trong quá trình chế đan mà quá trình lại không đủ tập trung, Kim Thành đã phạm vào điều tối ky của Thường An, sớm đã bị xóa tên ở trong lòng của Thường An.

“Mọi người không nên hốt hoảng, đây là phản phệ của đan dược cấp hoàn mỹ mà thôi, không có thuốc chữa đâu” Thường An trấn an những người khách quý này.

“Còn không có thuốc chữa nữa hả, đó là do các người không có bản lĩnh”

Đột nhiên Hầu tử ở một bên lại mở miệng nói: “Mấy ngày trước sư tỷ Tiểu Điêu chúng tôi cũng bị phản phệ của đan dược, kết quả là đại ca Lâm Thanh Diện chỉ làm vài chiêu liền có thể cứu được sư tỷ trở về, nói như vậy, vẫn là đại ca Lâm Thanh Diện của chúng tôi lợi hại.”

“Hầu tử, đừng có nói nhiều!”

Ánh mắt của Điền Uyên nghiêm khắc, cái tên đệ tử này của mình bị cái nói nhiều.

“Vốn đĩ chính là như vậy mà”

Hầu tử lầm bầm ở trong miệng, cúi đầu lui trở về.

Thường An âm tình bất định nhìn Lâm Thanh Diện, lập tức bước lên mấy bước rồi nói: “Nếu như Lâm thiếu chủ đã thần thông như vậy, mong rằng giơ cao.

đánh khẽ, cứu đệ tử vô dụng của chúng tôi một mạng”

Sắc mặt của Lâm Thanh Diện bình tĩnh, không chịu cử động.

Những người được gọi là khách quý đương nhiên biết thân phận của Lâm Thanh Diện, nhưng mà bọn họ không ngờ đến đó chính là Lâm Thanh Diện còn có thể chữa khỏi sự phản phệ của đan dược cấp.

bậc hoàn mỹ.

Ngay cả Tiểu Lâm Thuần Nhất cũng rất kinh ngạc.

Không phải là cái tên này đến đây để học tập chế đan hả? Sao nhìn thấy anh ta giống như là người mạnh nhất vậy chứ, thế mà lại để đích thân công hội Luyện Kim đại trưởng lão thỉnh cầu.

Nhìn thấy Lâm Thanh Diện thờ ơ, hô hấp của Kim Thành đang ngã trên mặt đất càng ngày càng yếu ớt, Thường An thấp giọng nói: “Lâm thiếu chủ, chẳng lẽ là cậu muốn tận mắt nhìn thấy cái chết cũng không.

chịu ra tay tương trợ, nếu như cậu có thể cứu Kim Thành, trên dưới công hội Luyện Kim của chúng tôi bất kể là hiềm khích lúc trước, chúng tôi đều sẽ nhất định lấy ân báo oán, sau này hàng năm sẽ cung cấp miễn phí cho nhà họ Lâm năm viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ”

Lời này vừa mới nói ra, những người trong các gia tộc lớn ở xung quanh đều giật mình.

Năm viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ, tất cả đều được miễn phí? Đây quả thật là do trời ban.

Phải biết là mỗi một đan dược cấp bậc hoàn mỹ.

của công hội Luyện Kim được đưa đến hội đấu giá đều là thứ mà các gia tộc lớn tranh nhau cướp đoạt, mỗi một viên có giá trị mấy chục tỷ.

Đương nhiên là trong lòng của Thường An có tính toán.

Nếu như công hội Luyện Kim muốn hoàn toàn có tên tuổi, nhất định phải có chút quan hệ với gia tộc mạnh nhất ở nước C€, đó chính là nhà họ Lâm.

Về phần thù oán của Trần Minh Thu, căn bản nó không thể so sánh với sự phát triển sau này của công hội Luyện Kim.

Lâm Thanh Diện bước về phía trước hai bước, khóe miệng nâng lên một đường cong.

Sao mình có thể không đoán được chút tâm tư nhỏ của Thường An cơ chứ, nhưng mà cũng chỉ là năm viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ mà thôi, mình căn bản không đặt vào trong mắt.

Trong thời gian ba ngày được ba mươi tám viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ, hơn nữa còn là đan dược mang theo dược khí, nói Lâm Thanh Diện là cái máy của chế đan cũng không hề quá đáng chút nào.

“Thật ngại quá, truyện sống chết của anh ta không có liên quan gì đến tôi, về phần lấy ơn báo oán của ông lại càng là trò cười”

Nói xong, Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn Thường An rồi lại nói: “Một tên phản đồ của Dược Thần cốc thế mà cũng dám nói chuyện đạo đức với tôi, quả thật buồn cười đến cực điểm mà”

Người xung quanh hít sâu một hơi, bọn họ đã biết thân phận của Lâm Thanh Diện, căn bản cũng.

không dám nói thêm cái gì.

Khóe miệng của Thường An rõ ràng run rẩy một chút.

Những năm gần đây dưới sự quản thúc của mình, công hội Luyện Kim đã phát triển vô cùng lớn mạnh, cho dù Thường An đi đến đâu thì gia tộc lớn nào.

cũng muốn cung kính với ông ta.

Cho đến bây giờ chưa từng có người nào dám nói ông ta như vậy.

Thường An ngẩng đầu lên, ánh mắt già nua nhìn về phía Lâm Thanh Diện: “Không nghĩ tới là thiếu chủ nhà họ Lâm lại máu lạnh như thế, nhìn một sinh mệnh sống sờ sờ biến mất ở trước mặt của cậu, chẳng lẽ là cậu không hề thương hại một chút nào?”

TÁC Lâm Thanh Diện cười lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn Kim Thành trên mặt đất, thấp giọng nói: “Thần hồn chỉ lực của tôi rất quý báu, anh ta không xứng”

Nói xong, cũng không tiếp tục nhìn đối phương nữa, cũng mặc kệ trong mắt của Thường An đang lóe lên từng đạo sát khí.

“Thật là mất mặt, khiêng nó ra ngoài đi”

Thường An lạnh giọng nói, lập tức có hai tên đệ tử của công hội Luyện Kim đi tới mang Kim Thành không còn sức sống dưới mặt đất đi ra ngoài.

“Đại trưởng lão, chuyện này…

Sau khi những người xung quanh nhìn thấy thì đều tròn mắt há hốc mồm.

Người chết là đệ tử của công hội Luyện Kim, nhưng mà nhìn thấy Thường An có vẻ căn bản cũng không thèm để ý.

“Không có sao hết”

Thường An trầm giọng nói: “Kim Thành học nghệ không tinh thông bị đan dược phản phệ đã không có thuốc nào cứu chữa được, tôi làm như vậy cũng là để nó ít bị tra tấn hơn”

Đám người xem nhẹ gật đầu, tiếp tục suy nghĩ lời mà Thường An nói cũng không phải là không có lý.

“Cho nên nói là lần luyện đan sư này, hơi không cẩn thận thì hài cốt cũng sẽ không còn, những đan dược cấp bậc hoàn mỹ đó đều phải dùng máu để đổi lấy, chính vì vậy mỗi một viên đều có giá trị đắt đỏ, nó cũng có lý do.” Thường An nói.

Bọn người Điền Uyên ở phía đối diện nhìn nhau nở nụ cười, cái ông Thường An mỗi giây mỗi phút đều không quên quảng cáo đan dược của công hội Luyện Kim bọn họ.

Những người khách quý ở đây đều liên tục gật đầu, cũng có nhiều người biểu thị rằng đợi sau khi trận tỉ thí này kết thúc bọn họ sẽ ra giá cao để mua đan dược được chế tạo vào ngày hôm nay.

“Thường An, trận này tôi nghĩ là chúng tôi thắng chứ hả”

Điền Uyên đứng ra nói với Thường An.

Ánh mắt của Thường An thâm thúy, mặc dù là không muốn thừa nhận nhưng sự thật đã bày ra trước mắt.

“Không sai, trận thứ hai là cô gái này đã chiến thăng”

Thường An lạnh lùng nói.

Đã trôi qua bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Thường An chín miệng thừa nhận mình đã thua Dược Thần cốc.

Nhìn thấy sắc mặt của Thường An bởi vì kinh ngạc mà trở nên khó coi, từ Điền Uyên đến đệ tử phía dưới của Dược Thần cốc không có người nào mà không vui mừng khôn xiết.

Mà người tạo ra tất cả những chuyện này chính là Tiểu Điêu “Tiểu Điêu, ngày hôm nay sư phụ tuyên bố con xuất sư”

Triệu Ất vừa cười vừa nói, trong mät tràn đầy vẻ tán thưởng.

“Sư phụ…”

Trong mắt của Tiểu Điêu mang theo nước mắt, bởi vì mới dung hợp được đan dược cấp bậc hoàn mỹ, tiêu hao tinh lực quá nhiều, bây giờ nhìn có vẻ hơi mệt mỏi.

“Tiểu Điêu, con đã để cho Dược Thần cốc chúng ta nhìn thấy hy vọng có thể thăng một lần nữa, là cốc.

chủ, sư phụ cảm ơn con” Điền Uyên cũng bước lên, lên tiếng nói.

Tiếu Điêu có hơi co rút, Điền Uyên đối với cô ta mà nói chính là một trưởng bối rất hiền hòa, hiện tại nói như thế ngược lại làm cho cô ta không biết phải nói như thể nào.

“Cốc chủ, người đừng nói như vậy mà, chỉ cân người có thể tha thứ trước đó con không hiểu chuyện là được rồi” Säc mặt của Tiểu Điêu đỏ bừng.

“Ha ha, người trẻ tuổi mà, có chuyện nào mà không phải do không hiểu chuyện gây ra đâu?”

Điền Uyên không hề ngân ngại chút nào mà nói “Tiểu Điêu”

Một âm thanh ấm áp vang lên, Tiểu Điêu nhìn trở lại “Đại ca Lâm Thanh Diện”

“Chúc mừng cô, lần luyện đan này rất thành công” Trên mặt của Lâm Thanh Diện mang theo nụ cười, lên tiếng nói “Đại ca Lâm, cảm ơn anh, nếu như không phải là anh thì lần này luyện đan chỉ sợ là tôi sẽ thất bại” Tiếu Điêu nhẹ giọng nói.

“Nào có, đây đều là do sự cố găng của cô, không liên quan gì đến tôi”

Lâm Thanh Diện vò vỗ bá vai của đối phương, nghĩ đến lúc gặp mặt nhau Tiểu Điêu còn vô lý nó lời ngang ngược, sau khi trải qua một vài chuyện ngược: lại đã trở nên trưởng thành hơn rất nhiều, cũng trở nên rất biết gánh vác.

“Đại ca Lâm Thanh Diện, anh yên tâm đi, mặc dù là lần này cấp bậc hoàn mỹ hạ phẩm nhưng mà tôi tin tưởng là sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tôi cũng sẽ làm ra được đan dược thượng phẩm”

Tiểu Điêu tự tin nói.

Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, lập tức di chuyển tâm mắt nhìn ra phía trước, nhìn vê phía Thường An mang theo säc mặt âm trầm Bước ra phía trước mấy bước: “Trận thứ ba, tôi sẽ là người ra mặt”

Những người khách quý ở phía dưới đều kinh ngạc, Tiểu Lâm Thuần Nhất lại càng hốt hoảng đến nỗi không có cách nào diễn tả thành lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 686 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status