Rể quý trời cho

Chương 55



 
Chương 55: Đồng hồ anh ta là đồ đi ăn trộm

Mọi người đều yên tĩnh, quay đầu nhìn về phía hội viên VỊIP đó.

Cái ghế này của họ là do người ta nhường, cho nên sau khi nhìn thấy hội viên VỊP đi vào thì có chút chột dạ.

Nếu như người ta phát hiện và yêu cầu muốn dùng cái ghế này, dựa vào cấp bậc ưu tú hội viên VIP của người ta, dù cho là Triệu Tam Linh đã đặt trước chiếc ghế này, thì người ta cũng có quyền ưu tiên sử dụng.

Triệu Tam Linh nhìn người vừa di vào, trong lòng có chút lo sợ, vội vàng đứng

dậy.

Hội viện VỊP quét mắt qua một vòng, trước đó nhân viên phục vụ đã nói với anh ta rằng những người ở bên trong có môt người là bạn của chủ tập tập đoàn Thiên Dương, anh ta biết đại cổ đông của khách sạn quốc tế Thiên Thành chính là tập đoàn Thiên Dương, cho nên lập tức nhường ghế của mình.

Anh ta bây giờ tới là muốn xin lỗi, dù sao thì lúc đó anh ta cũng xem như là chen ngang, nếu như vì cái này mà đắc tội với người của tập đoàn Thiên Dương, thì đối với anh ta mà nói là tổn thất lớn.

Vì không biết ai là người của tập đoàn Thiên Dương, người này trực tiếp nới với tất cả mọi người: “Các vị, trước đó là tôi không đúng, chiếc ghế này đã được mọi người đặt trước rồi, nhưng tôi lại muốn chen ngang, hy vọng mọi người đừng để ý.”

Mọi người đều đơ người, không ngờ hội viên VỊP này lại đặc biệt xin lỗi họ.

“Trước đây tôi không biết mọi người là của tập đoàn Thiên Dương, cho nên đã thất lễ, hôm nay tôi xin tự phạt mình một ly để thể hiện thành ý, công ty của tôi và tập đoàn Thiên Dương có một vài dự án hợp tác, hy vọng sau này các vị giúp đỡ, tôi cạn trước đây.”

Hội viên VIP nọ nói xong, trực tiếp uống cạn ly rượu trong tay.

“Mọi người tiếp tục di, tôi không làm việc nữa, ăn uống ngon miệng.” Sau khi uống rượu xong, người đó liền rời di, thuận tiện đóng cửa lại.

Mọi người lúc này mới phản ứng lại, người ta là nề mặt tập đoàn Thiên Dương, mới nhường Phượng Minh các cho họ.

Mà trong những người ở đây, họ đều biết rằng, chỉ có Triệu Tam Linh có quan hệ với tập đoàn Thiên Dương.

Cho nên mọi người đều cảm thấy, người này vì nhắm vào Triệu Tam Linh mới khách khí như thế.

Cả đám người quay đầu nhìn về phía Triệu Tam Linh, trên mặt lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

“Lớp trưởng, cậu thật sự lợi hại, hội viên VIP ở đây lại nể mặt cậu, thật sự là vô cùng có mặt mũi rồi.”

“Đúng vậy, lớp trưởng tuổi còn trẻ đã làm giám đốc chỉ nhánh của tập đoàn

Thiên Dương, người ta là cảm thấy lớp trưởng tiền đồ rộng mở, nên mới tới nịnh nọt đó.”

“Lớp trưởng thật tuyệt, một số phế vật nào đó so với cậu ấy, thật sự là xách dép không kịp.”

Một vài bạn học nữ đã bắt đầu có ý với Triệu Tam Linh, đáng tiếc họ đều biết mục tiêu của Triệu Tam Linh là Hứa Bích Hoài, cho nên có chút tiếc nuối..

Lục Thiên Điệp cũng không ngờ rằng người ta cho mình mặt mũi là vì Triệu Tam Linh, khiến cô cũng có chút muốn theo đuổi Triệu Tam Linh.

Nhưng nghĩ tới bạch mã hoàng tử của mình, cô liền không có chút hứng thú nào với Triệu Tam Linh nữa rồi.

“Triệu Tam Linh quả thực không tồi, nhưng so với bạch mã hoàng tử của cô, thì còn kém nhiều lắm.” Trong lòng Lục Thiên Điệp thầm nghĩ.

Triệu Tam Linh gương mặt cứng ngắc, hoàn toàn không ngờ người đó sẽ vì bản thân anh ta cho nên mới nhường ghế cho họ.

Nhưng người đó sao lại biết anh ta là người của tập đoàn Thiên Dương? Anh ta cũng chưa từng gặp người đó.

Nhưng người ta nói lí do là vì tập đoàn Thiên Dương nên mới tới xin lỗi, ở đây chắc là cũng chỉ có anh ta là người của tập đoàn Thiên Dương, cũng không thể vì Lâm Thanh Diện.

Nghĩ tới điều này, trên mặt Triệu Tam Linh lộ ra dáng vẻ đắc ý, không nghĩ tới điểm kỳ lạ ở đó nữa, chỉ cảm thấy bây giờ họ có thể vào trong đây hoàn toàn là nhờ công lao của anh ta.

Lúc trước còn có người cho rằng là Lâm Thanh Diện giành được căn phòng này, nhưng bây giờ xem ra, căn bản không có khả năng này.

Triệu Tam Linh nhìn về phía Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, ánh mắt lộ ra sự châm biến, giống như là đang chứng minh với Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện không địch được với anh ta.

Nhưng anh ta không hề biết, Hứa Bích Hoài đã sớm nhận định, người đó là vì Lâm Thanh Diện mà tới, tuy rằng cô không rõ tại sao Lâm Thanh Diện lại có quan hệ với tập đoàn Thiên Dương, nhưng cũng không làm cô hoài nghi việc Lâm Thanh Diện không có năng lực này.

Dù sao thì ban đầu đến cả chủ của biệt thự Thiên Vân mà Lâm Thanh Diện cũng có thể kết thân.

Cho đến tận bây giờ, Hứa Bích Hoài vẫn không hay biết, chủ của biệt thự Thiên Vân, chính là Lâm Thanh Diện.

Sau khi mọi người khen ngợi Triệu Tam Linh, cũng không thảo luận chuyện này nữa, mà tới chuyện gọi món.

Triệu Tam Linh nhìn thực đơn, các món ở đây tuy rằng rất đắt, nhưng vẫn trong phạm vi có thể trụ được của anh ta, cùng lắm thì ăn xong một bữa, tháng sau tiết kiệm một chút.

Lúc mà Triệu Tam Linh đang gọi món, mấy cô gái ở chỗ Hứa Bích Hoài bắt đầu ôn lại chuyện cũ, mọi người nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Cô gái ngồi ở bên cạnh Hứa Bích Hoài nắm lấy tay cô, nói chuyện thời học đại Tam Linh thấy mọi người đều nhìn về phía đồng hồ Lâm Thanh Diện tặng Hứa Bích Hoài, lập tức cảm thấy không thoải mái.

Anh ta cũng biết chiếc đồng hồ đó là hàng thật.

“Sao có thể, Lâm Thanh Diện sao lại mua được chiếc đồng hồ đắt thế được, đây chắc là hàng nhái thôi.” Lục Thiên Điệp có chút kinh ngạc nói.

“Không thể nào, công nghệ của Vancheron Constantin không dễ nhái như vậy, hơn nữa dây đồng hồ chỉ có xưởng nguyên bản của Vancheron Constantin mới có, đây chắc chắn là hàng thật.” Cô gái đó khẳng định.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Thanh Diện, không ngờ anh lại tặng Hứa Bích Hoài đồng hồ đắt như vậy.

Hứa Bích Hoài cũng có chút kinh ngạc, hôm đó Lâm Thanh Diện còn nói với cô chiếc đồng hồ này không đắt, chỉ hơn 125 nghìn thôi, Lâm Thanh Diện cảm thấy không đắt.

“Lâm Thanh Diện, bình thường đều là Bích Hoài nuôi anh, anh lấy tiền đầu ra mà mua chiếc đồng hồ đắt như vậy?” Triệu Tam Linh đột nhiên hỏi một câu.

“Đúng vậy, sao cậu có thể mua chiếc đồng hồ đắt như vậy, chắc không phải là làm chuyện phạm pháp gì chứ?”

“Đây chắc chắn không phải cậu ta mua, nói không chừng là trộm của người khác, không ngờ Lâm Thanh Diện là loại người như vậy.”

“Trời ơi, Lâm Thanh Diện lại còn trộm đồng hồ, mau xem xem tôi có mất thứ gì không.”

Mọi người lập tức bắt đầu nghi ngờ Lâm Thanh Diện, Triệu Tam Linh hỏi một câu như vậy, cũng là vì khiến mọi người nghi ngờ, bản thân anh ta cũng cảm thấy chiếc đồng hồ này là Lâm Thanh Diện trộm về.

“Lâm Thanh Diện, sao anh lại không nói gì, không phải thật sự là anh trộm đồng hồ đó chứ?” Triệu Tam Linh lại hỏi một câu.

Lâm Thanh Diện không nói câu gì, không ngờ Triệu Tam Linh lại kiếm chuyện như vậy.

Nhưng anh lại không sợ, cây ngay không sợ chết đứng. “Đồng hồ này là tự tôi  ua, xin đừng vu khống cho ngời khác.” Lâm Thanh Diện mở lời.

“Vậy cậu chứng minh một chút, lẽ nào cậu nói thì chúng tôi liền tin sao?”

“Nói đúng lắm, sao cậu chứng minh được đây là do cậu mua, tôi thấy là do cậu trộm về, còn ở đó mà giảo biện.”

Hoài, cậu tránh xa người này ra chút, anh ta đã trộm đồ, người này sớm muộn cũng làm chuyện hại cậu.”

Lâm Thanh Diện không còn cách nào, nhìn đám người lải nhải không ngừng, liền lấy hai tấm giấy từng trong người ra, để lên bàn.

“Đây là hóa đơn của đồng hồ, không tin mấy người tự xem di.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 686 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status