Rể quý trời cho

CHƯƠNG 846: ĐẾN NHÀ LƯƠNG CUNG



CHƯƠNG 846: ĐẾN NHÀ LƯƠNG CUNG

Sau khi giao số tiền đấu giá cho người chủ trì, Lâm Thanh Diện thuận lợi lấy được thanh yêu đao – Thôn Chính được mệnh danh là Đảo Quốc đệ nhất đao,

Cầm thanh đao này trên tay liền thấy có một cảm giác mát lạnh, Lâm Thanh Diện cảm thấy lông tơ trên người mình dựng lên, sau đó anh bèn cảm thấy trong lòng mình dâng lên một cỗ sát ý vô hạn, có loại xúc động muốn cầm thanh đao này chinh chiến tứ phương.

Lịch sử và nhận thức của con người có khi có thể ban tặng cho khí chất đặc biệt nào đó, thanh đao này trong thời gian dài đằng đẵng bị người khác tiếp xúc, hơn nữa tạo ra rất nhiều câu chuyện, cho nên khi người cầm được thanh đao này, sẽ không tự chủ được mà đối đãi với thanh đao này như trong đồn đại của mọi người.

Đây như là một loại ám thị tâm lý trong lòng, chính vì Lâm Thanh Diện nghe nói người cầm thanh đao này rất dễ trở thành một cỗ máy chém giết, cho nên bây giờ mới nảy sinh cảm giác như này.

Đương nhiên, nếu như thanh đao này thật sự có bản lĩnh lây nhiễm ý chí của một người, Lâm Thanh Diện cũng không biết nên giải thích như nào, đây thuộc về vấn đề siêu nhiên rồi.

Sau khi một tay nhẹ nhàng xẹt qua thân đao, Lâm Thanh Diện cảm nhận rõ ràng kết cấu của thanh đao này, từ góc độ tay nghề của người thợ, thanh đao này quả thật hiếm có trên đời.

Anh vận chuyển huyền kình, đem huyền kình thông qua bàn tay chuyền vào thân đao, thanh đao đó bỗng phát ra tiếng kêu khe khẽ, trông tương đối kỳ dị.

Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ đứng một bên mặt mày đều kinh ngạc nhìn một màn này, không ngờ thanh đao trong truyền thuyết này vậy mà thật sự khiến người ta có chỗ không thấu.

Các nhân viên trong buổi đấu giá cũng bị tiếng kêu khe khẽ của thanh đao này dọa giật mình, mặc dù bọn họ đều biết truyền thuyết của Thôn Chính, nhưng thanh đao này để ở chỗ bọn họ lâu như vậy cũng không xuất hiện chuyện kỳ lạ như này, vừa vào trong tay của Lâm Thanh Diện, thế mà bắt đầu phát ra âm thanh.

Chỉ phát ra tiếng kêu khe khẽ đã đủ dọa người rồi.

Bọn họ không biết đây đều là tác dụng của huyền kình của Lâm Thanh Diện, chỉ dựa vào bản thân Thôn Chính không làm được.

“Quả thật là một thanh đao tốt, trước khi bước vào hóa cảnh, dùng mày làm vật dẫn phát huy lực lượng của tôi đi, nhưng mong mày không khiến tôi thất vọng.” Lâm Thanh Diện mỉm cười tra thanh đao vào trong vỏ.

Anh không có ý nghĩ sẽ ở đây sử dụng huyền kình bao phủ Thôn Chính để xem phát huy được uy lực lớn cỡ nào, dù sao chém đồ trong hội trường này cũng phải đền tiền.

Ba người cùng đi ra ngoài hội trường, đã mua được thứ mình muốn, những thứ đồ còn lại trong buổi đấu giá bọn họ cũng không có hứng thú xem tiếp.

Khi vừa đi đến cửa hội trường, Lâm Thanh Diện bèn nhìn thấy Lương Cung Kham Thái đứng cách đó không xa.

Lương Cung Kham Thái đợi ở đó, không phải vì điều gì khác, chỉ là muốn xác nhận, Lâm Thanh Diện có phải thật sự có thể lấy ra 150 triệu đô la hay không.

Khi nhìn thấy trong tay Lâm Thanh Diện cầm Thôn Chính đi ra, sắc mặt của Lương Cung Kham Thái lập tức đen xì.

Lâm Thanh Diện mỉm cười với anh ta, nói: “Cậu Lương Cung đợi ở đây làm gì thế? Lẽ nào muốn cảm nhận uy lực của thanh đao Thôn Chính này của tôi?”

Lương Cung Kham Thái lập tức hừ lạnh một tiếng, nói: “Cậu bớt ở đó mà đắc ý đi, em gái tôi cuối cùng cũng phải gả cho người của nhà Thượng Sam, cậu bắt cóc nó đi, đợi làm kẻ địch của nhà Thượng Sam đi, tôi không tin ở Đảo Quốc, cậu còn có thể đánh thẳng nhà Thượng Sam. Tôi bây giờ đến nhà Thượng Sam, kêu bọn họ phái người đối phó cậu.”

Nói xong, Lương Cung Kham Thái bèn muốn xoay người rời khỏi.

Mắt của Lâm Thanh Diện nheo lại, một bước liền đến trước mặt của Lương Cung Kham Thái, sau đó đưa tay ra, túm lấy cánh tay của anh ta, cười nói: “Nếu đã như thế, vậy tôi không thể để anh đi rồi.”

“Cậu làm gì! Mau thả tôi ra!” Lương Cung Kham Thái bỗng hoảng rồi, không ngờ Lâm Thanh Diện sẽ trực tiếp động tay với anh ta.

“Đừng khẩn trương, đợi chúng tôi cùng ăn bữa cơm, tôi sẽ đưa anh về nhà Lương Cung.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mở miệng.

Nói rồi, bèn lôi anh ta đến trước mặt Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ.

Lương Cung Kham Thái tối qua lúc giao thủ đã biết sự lợi hại của Lâm Thanh Diện, cho nên cũng không dám xông tới.

Lương Cung Nhạn Sương nhìn Lâm Thanh Diện lôi Lương Cung Kham Thái đi tới, mặt mày khó hiểu, mở miệng hỏi: “Anh bắt anh ấy làm cái gì?”

“Anh ta muốn báo tin cho nhà Thượng Sam, một khi nhà Thượng Sam biết cô ở trong tay tôi, vậy kế hoạch sau đó sẽ ngậm nước nóng rồi.” Lâm Thanh Diện giải thích một câu. “Vậy chúng ta cũng không thể bắt anh ấy mãi được, như thế càng dễ khiến ba tôi ý thức chuyện này có điều không đúng.” Lương Cung Nhạn Sương mở miệng.

“Cho nên, chúng ta đợi lát nữa ăn cơm xong thì sẽ đến nhà cô, tôi sẽ đích thân nói chuyện này với ba cô.”

Nói xong, Lâm Thanh Diện bèn dẫn Lương Cung Kham Thái đi về phía trước.

Lương Cung Kham Thái chẳng qua chỉ là người thường, ở trong tay của Lâm Thanh Diện căn bản không có chút năng lực phản kháng nào.

Mấy người đi đến một quán mỳ, trên người Lương Cung Kham Thái luôn muốn gây phiền phức cho Lâm Thanh Diện, hơn nữa nháo không ngừng, Lâm Thanh Diện hơi dùng chút thủ đoạn, Lương Cung Kham Thái bèn lập tức ngoan ngoãn.

“Cho dù cậu bắt tôi cũng vô dụng, gia chủ của nhà Thượng Sam muốn lấy em gái tôi làm vợ, cậu làm như này chính là đang đối đầu với nhà Thượng Sam, người của nhà Thượng Sam sớm muộn sẽ tìm tới cậu.” Lương Cung Kham Thái vừa ăn mỳ vừa hằn học nói với Lâm Thanh Diện.

“Aiya, đồ ăn cũng không thể bịt miệng của anh lại, anh nếu như còn nói chuyện nữa, em đổ hết ramen của anh đi.” Lương Cung Nhạn Sương lườm Lương Cung Kham Thái.

Lương Cung Kham Thái vội vàng bảo vệ bát ramen của mình, nhìn Lương Cung Nhạn Sương nói: “Uổng phí anh tổn bao nhiêu tâm tư cứu em từ trong tay tên khốn này ra, em vậy mà cùng một phe với cậu ta, anh sao lại có một em gái tệ bạc như em chứ.”

Lương Cung Nhạn Sương bĩu môi với anh ta, nói: “Anh không phải là sợ em không gả cho nhà Thượng Sam thì sẽ chọc giận nhà Thượng Sam ảnh hưởng đến tài sản trong tay của anh hay sao, thế mà còn mặt mũi nói em là đồ tệ bạc, da mặt của anh dày thật.”

Lâm Thanh Diện nhìn hai anh em tranh cãi thì buông đôi đũa trong tay mình xuống, mở miệng nói: “Được rồi, mau ăn đi, đợi đến nhà của hai người, chuyện này sẽ giải thích rõ ràng.”

Lương Cung Nhạn Sương lập tức hừ một tiếng Lương Cung Kham Thái, cúi đầu ăn mỳ.

Lương Cung Kham Thái cũng bực tức, cảm thấy lời của Lương Cung Nhạn Sương nói anh ta có hơi quá đáng, có điều bây giờ Lương Cung Nhạn Sương có Lâm Thanh Diện chống lưng, cũng không dám tiếp tục nói nhiều nữa.

Thượng Sam Tinh Vũ nhìn một màn này, trên mặt không tự chủ mà lộ ra nụ cười, cô ta có thể cảm nhận được giữa Lương Cung Nhạn Sương và Lương Cung Kham Thái có tình cảm anh em, chỉ có điều hai người từ nhỏ nhìn đối phương không thuận mắt, đây cũng là thái độ thường thấy của đa số các cặp anh em trên đời.

Mà Thượng Sam Tinh Vũ trước giờ chưa có đấu khẩu với anh trai của mình, bởi vì những người anh trai đó của cô ta, thật sự coi cô ta là một người ngoài.

Cho nên Thượng Sam Tinh Vũ có hơi ngưỡng mộ Lương Cung Nhạn Sương.

Sau khi ăn xong, mấy người liền cùng nhau đến thẳng biệt thự của nhà Lương Cung.

Dưới sự chỉ dẫn của Lương Cung Kham Thái và Lương Cung Nhạn Sương, Lâm Thanh Diện thành công gặp được ba mẹ của Lương Cung Nhạn Sương.

Trong đại sảnh của biệt thự nhà Lương Cung.

Lương Cung Tín thấy Lương Cung Nhạn Sương đã biến mất hai ngày thì trực tiếp đập vỡ cái ly trong tay.

“Con còn có mặt mũi quay về! Con mau cút đi ra, Lương Cung Tín Ta không có đứa con gái như con!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 686 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status