Rể sang đến nhà

Chương 306





Chương 306: Cái chết của Trịnh Luân

Tiêu Thiên nói toạc ra mọi thứ giống như tháo ra lớp vải che cuối cùng trên mặt Trịnh Hải khiến ông ta cảm thấy mình như đang không mặc quần áo đứng trước mặt Tiêu Thiên vậy.

“Cậu… Cậu…”.

“Tôi cái gì mà tôi?”, Tiêu Thiên cười lạnh nói: “Lẽ nào tôi đổ oan cho ông hay sao?”

“Vua Đông Hải trước nay chưa từng thuộc nhà họ Trịnh”.

“Giả sử nhà họ Trịnh nhân tài đông đúc, một lòng vì việc công thì đã đành nhưng giờ nhà họ Trịnh chẳng còn mấy người tài, đến nhà mình còn không ổn định được thì nói gì đến bên ngoài?”, Tiêu Thiên dường như không nể tình mà nói từng chữ như con dao đâm vào tim Trịnh Hải.

“Tiêu Thiên, cậu ức hiếp người quá đáng rồi đấy”, Trịnh Hải phẫn nộ vô cùng. Không ngờ mình lại bị một người kém tuổi trách mắng trước mặt. Mất mặt đã đành nhưng nếu để người khác biết được thì cái chức Vua Đông Hải này của mình còn thể diện gì nữa không?

“Tôi đang ức hiếp ông đấy, thì sao?”, Tiêu Thiên sắc mặt lạnh lùng, khí thế như bao trùm đất trời, trong phòng dường như hình thành một luồng khí lớn khiến người ta không dám cử động.

Trong ánh mắt Trịnh Hải toát ra vẻ sợ hãi, nói: “Cậu… Cậu đã đạt đến cảnh giới cao đó rồi sao?”

“Đúng vậy”, Tiêu Thiên không hề giấu giếm.

Trịnh Hải đột nhiên cảm thấy mình thật nực cười, Tiêu Thiên đã lên đến cảnh giới cao, vậy thì tất cả những tranh đấu đều không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Một mình ông ta tung hoành cả một thời, dựa theo độ tuổi của Tiêu Thiên thì ít nhất hắn vẫn còn có thể giữ cho Bắc Cảnh được ba mươi năm yên bình nữa. Không, chỉ cần một ngày Tiêu Thiên chưa chết thì Bắc Cảnh không có gì phải lo lắng cả.

Hay nói cách khác, bọn họ căn bản không có gan đến. Bởi vì ông ta không cho rằng Tiêu Thiên là người có tính cách bị động chịu ngồi không chờ đánh như vậy. Hắn là tuýp người sẽ nhân cơ hội mình già đi và sẽ giết sạch những ‘rác rưởi’ ở Bắc Cảnh và cho họ đoạn tử tuyệt tôn luôn. Ông ta đã có thể nhìn thấy người dân ở phía bắc từng tung hoành ở hàng ngàn dặm, giờ đây như thể bước vào vùng đất không có bóng người.

“Tôi… Tôi hiểu rồi, tôi sẽ tự tay phế hết võ công trên người con gái tôi và giam nó ở trong nhà”, nói xong câu này Trịnh Hải giống như người sắp cận kề cái chết, cả người như già đi mười tuổi. Trước đây, ông với lý do bận công việc rồi vì nước vì dân nên chểnh mảng việc giáo dục hai đứa con của mình, cuối cùng khiến nó phạm vào tội lớn. Sau đó vì cảm thấy bản thân có lỗi nên biết những việc chúng làm nhưng vẫn ngó lơ. Nói đi nói lại thì chính ông ta là người đã gây nên họa này. Là lỗi của ông ta, là lỗi của ông ta hết.

“Từ nay về sau, Đông Hải sẽ không đối đầu với Bắc Cảnh nữa”, Trịnh Hải đứng lên, sắc mặt đều là sự mệt mỏi: “Cậu nói đúng, ngay từ khi bắt đầu tôi đã sai rồi. Vua Đông Hải không phải là vinh quang của một mình nhà họ Trịnh, tinh binh của Đông Hải cũng không phải chiến đấu vì nhà họ Trịnh chúng tôi”.

“Cảm ơn cậu”, nói xong ba chữ này, Trịnh Hải không quay đầu lại mà rời đi luôn.

Lúc này Tiêu Thiên chậm rãi thở phào, chuyện của Đông Hải cuối cùng cũng xong. Đông Hải và Bắc Cảnh đối đầu với nhau ba mươi năm rồi, hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cha nuôi anh.

Trịnh Hải sau khi về đến nhà thì gọi Trịnh Luân và Trịnh Vân đến. Hai anh em quỳ sụp trên đất, trong lòng lo lắng vô cùng. Bởi vì họ chưa từng nhìn thấy biểu cảm gì trên mặt bố mình. Bọn họ biết rằng, lúc này bố mình đang phẫn nộ cực điểm.

Nếu như Vua Đông Hải quay về mà đánh chửi họ, vậy thì lần này bọn họ tuyệt đối không có chuyện gì. Chu Vũ đứng ở bên cạnh mà cũng lo lắng không ngớt. Đứng trước ngọn núi Thái Sơn gạo cội này, anh ta thấy mình chẳng là gì cả.

“Phó quan, cầm roi da lại đây”, phó quan ở bên cạnh vội đi lấy roi da lại.

“Bốp”, Vua Đông Hải quất một cái mà không khí như nổ tung, mặt Trịnh Luân lúc này hằn một vệt roi da quất. Đau đớn khiến Trịnh Luân kêu thảm thiết: “A… Bố ơi…”, lời nói chưa dứt thì Trịnh Hải liền cầm roi lên quất điên cuồng một trận lên người hắn ta. Không biết đánh bao nhiêu cái rồi, quần áo trên người Trịnh Luân đã rách tươm, toàn thân máu me bê bết, trông thảm thương vô cùng. Hắn ta nằm trên đất, máu tươi dính đầy trên đất, toàn thân không còn chỗ nào lành lặn.

“Thằng súc sinh này, mày dám cấu kết với địch ngoài, mày có thấy xứng với những anh em đã chết không?”

“Bố ơi… Con sai rồi… Tha lỗi cho con… Con không dám nữa…”, Trịnh Luân nằm trên đất, trong mắt đều là sự hoảng loạn. Hắn ta không muốn chết, thật sự không muốn chết.

“Em gái, mau nói giúp anh đi, anh cũng vì nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện sai lầm thế”.

Trịnh Vân cắn răng, nghĩ đến việc Trịnh Luân biết điểm yếu của mình nên lên tiếng: “Bố ơi, cho dù anh trai có phạm sai lầm thì cũng chỉ làm hại một mình Tiêu Thiên thôi mà. Nếu trừng phạt thì một hai cái là được, có thể cho anh ấy cơ hội sửa sai, nghĩ cách lừa hết bọn ninja Đông Doanh vào Đông Hải, sau đó tiêu diệt hết”.

“Vân Nhi! Con là đứa con gái mà bố yêu thương nhất nhưng không ngờ con lại có tầm nhìn hạn hẹp vậy”, trong ánh mắt Trịnh Hải đều là sự thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng. Ông ta có một trai một gái nhưng không có đứa nào ra hồn: “Chúng mày có biết Tiêu Thiên đã đạt đến cảnh giới cao rồi không, chúng mày có hiểu như thế có nghĩa là gì không?”

“Đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, ý nghĩa thật sự chính là đạn bay pháo bắn cũng không hề hấn gì đấy”, Trịnh Hải vừa nói vừa quất roi da lên người Trịnh Luân. Tiếng kêu thảm liên tiếp và còn truyền đi xa. Dần dần tiếng kêu của Trịnh Luân yếu dần, cuối cùng không nghe thấy nữa.

Lúc này, Chu Vũ sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, không phải bố vợ mình muốn đánh chết con trai của mình đấy chứ? Còn phó quan ở bên cạnh mặc dù giận vì Trịnh Luân cấu kết với kẻ địch bên ngoài nhưng Trịnh Luân dù nói thế nào cũng là huyết mạch cuối cùng của nhà họ Trịnh, Vua Đông Hải vì nước vì dân suốt ba mươi năm, không có công lao thì cũng có khổ lao, đâu đến mức về già bị tuyệt tử tuyệt tôn như thế?

“Vua Đông Hải xin dừng tay, cứ đánh nữa thì khéo đánh chết mất”.

“Ông cút ra cho tôi, hôm nay Trịnh Hải tôi phải đại nghĩa diệt thân”, Trịnh Hải đẩy phó quan ra rồi quất roi xuống, lúc này Trịnh Luân không còn thở nữa.

Trịnh Hải ngồi trên ghế, miệng thở hổn hển, tim ông ta đau như dao cắt nhưng ông ta không hề rơi một giọt nước mắt nào. Ông ta biết, tất cả đều là Trịnh Luân tự rước họa vào thân.

Chu Vũ cả gan lại sờ thì phát hiện Trịnh Luân đã ngừng thở. Lúc này anh ta quỳ sụp trên đất, hồn bay phách lạc nói: “Chết rồi… Anh ấy chết rồi”. Còn Trịnh Vân ở bên cạnh nghe thấy câu này, ngoài sự nhẹ nhõm trong lòng thì cũng có chút tiếc thương. Nói gì thì nói, đây cũng là người anh từ nhỏ lớn lên bên mình. Mặc dù cô ta luôn muốn làm Vua Đông Hải nhưng chưa từng muốn lấy mạng của anh trai mình. Phó quan cũng không nói gì, những lời trong lòng cuối cùng chỉ hóa thành nỗi thở dài.

Một lát sau, Trịnh Hải mới lên tiếng: “Người đâu, lôi thi thể của nó đi hỏa táng, ném tro cốt xuống biển để nó đền tội với các anh em đã chết”.

“Linh vị của nó không được cho vào từ đường của nhà họ Trịnh, không được hưởng hương khói của nhà họ Trịnh”. Mặc dù lòng ông ta đau nhưng ông ta biết mình nhất định phải làm thế, nếu không sau khi chuyện này truyền ra ngoài thì Đông Hải sẽ có trận sóng gió lớn, thậm chí có thể xuất hiện hiện tượng nổi loạn nữa. Hơn nữa, Trịnh Luân làm tổ tông mất mặt, nỗ lực của mấy đời đều bị nó hủy hoại hết cả. Đây là Trịnh Hải trừng phạt nó và cũng là trừng phạt chính ông.

Nói xong, Trịnh Hải đi đến bên cạnh Trịnh Vân rồi từ trên cao nhìn xuống cô ta, nói: “Mau đi đón đứa bé về, bất luận thế nào nó cũng là huyết mạch của nhà họ Trịnh”.

“Gì cơ, bố à, bố nói đến con nào?”, Trịnh Vân thấy run rẩy, lẽ nào Trịnh Luân đã nói hết tất cả với bố mình. Nghĩ đến đây, cô ta vốn đang đau lòng cho hắn ta nhưng giờ thì không rồi.

Còn Chu Vũ ở bên cạnh lúc này với vẻ mặt đầy hoài nghi, đứa trẻ mà bố vợ mình nói rốt cuộc là đứa trẻ nào vậy?

“Con thật sự tưởng rằng tất cả những gì con làm đều giấu được bố sao?”, Trịnh Hải nói với vẻ mặt không biểu cảm: “Tám năm trước con với danh nghĩa đi nước ngoài du học nhưng thực chất là ra nước ngoài sinh con. Đứa bé đó năm nay cũng phải được chín tuổi rồi”.

“Con không cần nhìn bố như thế, bố đã biết từ rất lâu rồi”, mỗi câu nói của Trịnh Hải như phá tan ‘tuyến phòng ngự’ trong lòng Trịnh Vân khiến cô ta như sụp đổ. Còn Chu Vũ thì thấy đầu óc choáng váng và trống rỗng.

Tám năm trước cô ta ra nước ngoài du học và sinh con… Anh ta và cô ta mới kết hôn được sáu năm, vậy có nghĩa là mình là người ‘đổ vỏ’? Thế mà mình còn mừng vì được lên chức bố? Chẳng trách mà cô ta ghét thân mật với mình, chẳng trách mà cô ta không muốn sinh con vì tám năm trước cô ta đã sinh con rồi.

“Trịnh Vân, cô ức hiếp người khác quá đáng rồi đấy”, nghĩ đến trên đầu mình mọc cái sừng đủ dài và lại còn là người đổ vỏ nên anh ta lập tức phụt ra ngụm máu tươi rồi ngất đi. Lúc này không ngất thì còn thế nào được nữa? Anh ta còn mặt mũi nào để tỉnh táo trước mặt mọi người không?

Nhưng lúc này Trịnh Vân cũng vẫn vô tình nhìn anh ta. Chu Vũ có suy nghĩ gì cô ta hiểu rõ hơn ai hết nhưng cô ta không muốn vạch trần anh ta thôi. Thấy sự việc đã bị Trịnh Hải nói toạc ra nên cô ta cũng không còn gì để giấu nữa, cắn răng nói: “Bố, con sinh ra nó cho nó cuộc sống giàu sang nhưng lại không nuôi dậy và giáo dục nó đúng nghĩa, con mong bố tha mạng cho nó”.

————————



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1787 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status