Rể sang đến nhà

Chương 346





Chương 346: Thành công

Đây là nơi ở của Mặc Đốn Thiền Vu của Hậu Hung Nô, ở bên ngoài có không ít người canh gác. Đối với Tiêu Thiên mà nói thì giết đám người này dễ như trở bàn tay, thậm chí không cần phải dùng đến bản lĩnh của mình. Sau khi giết những người này, Tiêu Thiên lén lẻn vào trong lều. Bên trong truyền ra âm thanh vui đùa của nam nữ, mà không phải chỉ một người.

Thú vị đấy, ba giờ sáng mà vẫn còn vui đùa thế này. Ở nơi lạnh lẽo và vất vả như này, họ không có hoạt động giải trí nào. Sở thích lớn nhất của họ chính là ‘tạo ra con người’.

Chỉ có tầng lớp thống trị của Hậu Hung Nô và Hậu Kim mới có được đặc quyền này. Những người tuần tra ở bên ngoài, mỗi tối đều nghe thấy những âm thanh vui vẻ truyền ra từ lều trại của quý nhân, đúng là khó kìm chế quá đi. Trong lều trại thì ấm áp, trên một chiếc giường lớn, Mặc Đốn cùng ba cô gái với thân hình đẫy đà đang vui đùa. Đúng lúc này, với uy thế hiên ngang gã ta đè ba cô gái đang với thân hình trần trụi kia xuống.

Tiêu Thiên không rảnh đi nhìn họ chơi trò chơi này.

“Kẻ nào thế?”, Mặc Đốn không kịp phòng bị mà bị đè xuống giường. Nói gì thì nói, gã cũng là người đạt đến cảnh giới thứ tư. Mặc dù những năm nay đã bị tửu sắc làm mai một nhưng cảnh giới đó vẫn còn.

“Lão chó này, nửa năm không gặp mà đã quên rồi sao?”, Tiêu Thiên bước ra từ sau bức bình phong, trong lúc nhìn thấy anh, toàn thân Mặc Đốn như đơ ra. Thân người không kìm nổi mà run lẩy bẩy.

“Mày… Không… Sao có thể là mày được… Mày chẳng phải đã rời khỏi Bắc Cảnh rồi sao?”, điều thật sự khiến Mặc Đốn Thiền Vu khủng hoảng là sao Tiêu Thiên lại thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong đây được, lúc này gã thật sự tuyệt vọng. Đối phương dám nghênh ngang xuất hiện ở trước mặt mình, căn bản không sợ người khác phát hiện ra.

“Tao chỉ đi ra ngoài để giải sầu chút nhưng không ngờ hai con chó chúng mày lại không ngoan”, Tiêu Thiên từng bước từng bước tiến lại.

Lúc này Mặc Đốn Thiền Vu muốn huy động sức lực toàn thân, gã muốn vỡ bỏ trạng thái đang bị kìm nén này. Nhưng sức mạnh của cảnh giới cao nhất đâu phải là thứ mà gã có thể tưởng tượng được? Đó là một thế giới hoàn toàn khác, với thân thể của con người chạm được đến lĩnh vực của thần. Lúc này gã không những không thể phá vỡ được mà áp lực bốn phương tám hướng còn tăng mạnh hơn.

“Mày… Mày… Rốt cuộc mày dùng yêu pháp gì?”, trong lòng Mặc Đốn, Tiêu Thiên chính là người phát ngôn của ác ma. Tên này còn hung hãn hơn cả sói đói, còn đáng sợ hơn quỷ thần.

“Yêu pháp gì, đây là bản lĩnh mà”, Tiêu Thiên cười lạnh nói: “Lần này đi ra ngoài giải sầu, không cẩn thận nên phá được cảnh giới cao nhất rồi”.

“Cái gì, hiện giờ mày đã phá được cảnh giới cao nhất rồi sao?”, Mặc Đốn Thiền Vu lạnh lòng.

“Cứ yên tâm mà đi đi”, Tiêu Thiên giơ tay phải ra, nội khí như được giải phóng, lúc này anh nắm chặt nắm đấm.

“Bụp”, đầu của gã trong thoáng chốc bị nổ tung như quả dưa hấu.

Tiêu Thiên thu tay lại rồi thở dài một cái. Xem ra cảnh giới năm và cảnh giới bốn đúng là cách biệt thật. Anh vốn tưởng rằng muốn khống chế gã không hề dễ dàng nên trong chốc lát anh sử dụng hết bản lĩnh của mình. Kết quả là đối phương bị ép đến chết. Ngoài việc miễn cưỡng nói vài câu thì không ngẩng nổi đầu lên.

Tiêu Thiên cười hì hì rồi ẩn thân lại. Còn ở bên kia, trong lều trại Hậu Kim, Hoàng Kim Khả Hãn dường như mất ngủ. Mất đi hai chủ tướng thì không có gì nhưng hàng chục nghìn kỵ binh bỏ mạng thì thật sự khiến y đau lòng.

Ở nơi lạnh lẽo như này, toàn dân đều là binh lính, họ kéo hết người của bộ lạc nhưng cũng chỉ có 800.000 người. Đánh trận là so sánh về cái gì, chẳng phải về số người và quốc lực sao?

Bên cạnh y lúc này có hai mỹ nhân đang nằm cạnh nhưng y lại chẳng có tâm trạng gì. Nếu là trước đây thì chắc chắn sẽ ‘vui vẻ’ một trận rồi.

“Thôi không nghĩ nhiều nữa, chỉ cần có thể đánh hạ được Bắc Cảnh thì tất cả những gì phải trả giá bây giờ đều là xứng đáng”, nghĩ đến đây Hoàng Kim Khả Hãn trái ôm một người phải ôm một người, lúc này ôm hai mỹ nhân chìm vào giấc ngủ. Nhưng vừa nhắm mắt chưa được bao lâu thì y cảm thấy ngực mình rất khó thở. Toàn thân bị đè xuống giường như kiểu bị bóng đè vậy.

Y miễn cưỡng mở mắt ra thì nhìn thấy một người đàn ông khiến y sợ như sợ cọp đang đứng bên giường đang nhìn y cười. Y còn tưởng rằng hai ngày nay mình quá mệt mỏi, không nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng khi y chớp chớp mắt thì người bên cạnh giường càng rõ hơn.

“Chết đi”, nghe thấy lời này, Hoàng Kim Khả Hãn toàn thân thấy ớn lạnh như bị một con mãnh thú nhắm trúng. Tiếp đó là y không còn nhận thức nữa. Bởi vì lúc này đầu của y cũng bị nổ tung như quả dưa hấu rồi.

Thành công rồi. Tiêu Thiên không ở lại mà quay về . Trên đường về anh gặp phải binh sĩ tuần tra, tất cả đều bị anh đánh gục hết. Đến trên tường thành, mọi người đều tập trung đầy đủ. Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, có không ít người bị thương.

“Rút lui thôi”, một đoàn người vội quay về theo đường cũ.

Chỉ đến khi trên bầu trời xuất hiện vệt trắng bạc thì mới có người dậy đi đến tường thành tiếp quản việc gác thành. Nhưng trên tường thành đều trống trơn và không có bóng người. Trên mặt phó tướng lúc này đều là sự nghi hoặc, lẽ nào đám người này lười biếng hết cả rồi sao?

Hắn vội chạy đến một bên rồi mở cửa ra, lúc này như kinh hãi trước cảnh tượng trước mắt, bên trong đều là thi thể.

“Cheng cheng cheng”, lúc này tiếng chuông trên tường thành vang lên, cả Long Thành như được sống lại, tiếng chuông đó như với ý là có địch tập kích.

Mọi người tỉnh dậy từ giấc ngủ say, chân tay cuống quýt mặc áo chiến đấu rồi cầm đao, đợi lúc họ ra khỏi doanh trại thì mới phát hiện bên ngoài có rất nhiều thi thể. Trên người những thi thể này không có bất cứ vết thương gì, họ chỉ nằm trên đất và toàn thân cứng ngắc.

Các thế lực nước ngoài thì cắm trại ở một góc của Long Thành, đối với họ mà nói thì cắm trại ở đó tương đối an toàn. Lúc này, nhóm lính đánh thuê Ám Dạ, nhóm lính đánh thuê Raksha, Nhóm lính đánh thuê Góa Phụ Đen, hội Hắc Long, hội Tử Thần… Những người đứng đầu các tổ chức này đã đứng dậy và lao ra khỏi trại. Lúc này Long Thành đang vô cùng hỗn loạn.

Có phó tướng đi tìm chủ của bọn họ thì phát hiện ra chủ của họ đã chết trong chính doanh trại của mình. Tướng Chim ưng, tướng Hổ, tướng Rắn của Hậu Hung Nô đều chết cả rồi. Còn phó tướng và thủ lĩnh các bộ lạc nhỏ của Hậu Kim cũng chết cả rồi. Có người xông vào lều trại thì phát hiện Thiền Vu và Khả Hãn của họ đều bị người ta đánh nát đầu. Nhưng thủ lĩnh của các tổ chức khi xông vào lều trại thì đều trầm xuống.

Không… Không thể nào, đêm qua vẫn còn yên tĩnh thế, có kẻ địch mạnh lẻn vào nhưng sao bọn họ không phát hiện ra được. Trong mắt thủ lĩnh của nhóm Góa Phụ Đen đều là sắc mặt kinh hãi. Không ngờ lại có nhiều cao thủ lẻn vào Long Thành nhưng không bị phát hiện, giết người nhưng không để lộ ra dấu vết hay âm thanh gì. Mặc Đốn Thiền Vu và Hoàng Kim Khả Hãn đều ở cảnh giới thứ tư. Ai có thể dễ dàng giết họ mà không phát ra động tĩnh gì?

Đột nhiên hắn nghĩ đến một người: “Phải rồi, hắn ta quay về rồi, chắc chắn là hắn ta quay về rồi”.

Mậu Tư chau mày, hỏi: “Ai quay về rồi?”

“Người đàn ông đó, người được xưng là kẻ phát ngôn cho ác ma đấy”, lời nói vừa dứt thì thủ lĩnh Lạp Đồ vội nói: “Không thể nào, hắn đã giải ngũ rồi, không thể nào xuất hiện trên chiến trường Bắc Cảnh được. Hơn nữa chúng tôi còn nhận được tin là hắn bị trọng thương, nếu như gượng ép đánh trận thì chắc chắn sẽ chết”.

“Đúng vậy”, Cát Điền Thái Nhất gật đầu nói: “Người đó không thể xuất hiện ở đây được”. Nếu như Tiêu Thiên thật sự xuất hiện ở đây thì bọn họ còn đánh đấm gì nữa, về nhà sớm thì hơn. Trong đầu hắn lúc này hiện ra cảnh tượng bị Tiêu Thiên chi phối. Tại sao Bắc Cảnh lại được gọi là cảnh giới, tất cả đều vì có nhân vật như Tiêu Thiên. Một người địch được cả một đội quân, một người trấn thủ cả nước, đây không phải là chuyện đùa đâu.

Lúc Tiêu Thiên có mặt thì có thế lực nào dám đến đâu. Người có vẻ mặt thật sự khó coi chính là sứ giả đến từ nước Bắc Cực Hùng. Y tối sầm mặt lại rồi vội đi ra lều trại, thủ lĩnh và tướng lĩnh cao nhất của Hậu Hung Nô và Hậu Kim đều bị người ta chém đầu rồi. Đây đúng là chuyện lớn vô cùng, không có thủ lĩnh đứng đầu thì đám kỵ binh của bọn họ có khác nào trò cười. Còn muốn tấn công Bắc Cảnh nữa sao? Đúng là nằm mơ!

Y vội vàng gọi điện thoại với cấp trên để xin chi viện. Hơn nữa còn gửi đi thông báo đến nước Vương Xà xin họ xuất quân chi viện để ổn định lòng quân đến khi chọn ra được thủ lĩnh và tướng lĩnh mới cho bộ lạc thì thôi.

Những thủ lĩnh của những tổ chức này đều quay về doanh trại của mình. Lần này họ đều phải dốc hết sức lực, đây là chiến dịch chặt đầu có mục tiêu.

Ý đồ của Bắc Cảnh đã rất rõ ràng, chiến tranh cũng sắp diễn ra rồi.

“Vù vù vù”, đúng lúc này trên bầu trời lại có rất nhiều máy bay không người lái bay lượn.

“Chết tiệt”, Ba Tụng hận nỗi không thể dùng cú đấm mà đánh rơi máy bay đó. Tất cả mọi người đều như có một nỗi ám ảnh trong lòng. Nếu đám người Bắc Cảnh tối qua thật sự nhắm vào họ thì họ thật sự chống cự lại được không?

Đáp án sẽ là không!

Trong doanh trại của hội Hắc Long, Cát Điền Thái Nhất lấy ra một cái hộp, bên trong có đựng vật cấm: thuốc thần.

Chỉ cần uống thuốc thần này thì có thể trong thời gian ngắn phá tan xiềng xích trong cơ thể người, giúp bọn họ nâng cao được thực lực. Mặc dù cái giá phải trả là rất cao, đó chính là tác dụng phụ của thuốc, hơn nữa thực lực được nâng lên cũng không phải là mãi mãi nhưng dùng để thay đổi trận chiến là đủ rồi.

Khi thuốc thần được phát xuống thì trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ mặt như sắp nhìn thấy thần chết. Thuốc thần xuống đến bụng, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ đau khổ, mắt mũi trở nên dữ tợn, toàn thân không ngừng run rẩy.

“A…”, một tiếng hét rống lên vang khắp đại doanh. Một thành viên từng đạt đến cảnh giới thứ hai rút đao dài ra, tiếp đó trên đao được phủ một lớp đao mỏng gần như là không nhìn thấy gì.

“Ha ha… Tôi phá được rồi”.

“Quả nhiên là sức mạnh của thần, trước nay tôi chưa từng được mạnh như thế”.

“Đại thần Hắc Long vạn năng, tôi sẽ mãi mãi thần phục ngài”.

————————



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1787 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status