Sai gả kinh hôn: Tổng giám đốc xin kiềm chế

Chương 886: Quấy nhiễu tầm mắt của Hoắc thị


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Phó tổng Trâu vừa nghe liên tục khen ngợi: “Lê tiểu thư đúng là thông minh hơn người, chiêu này xuất ra Hoắc thị càng khó tra ra rốt cuộc ai mới là nội gián.”

Lê Hiểu Mạn nhíu mày: “Tôi chính là muốn bọn họ không tra ra được nội gián, ngược lại còn khiến nội bô công ty hoảng sợ.”

“Lê tiểu thư yên tâm, cô giúp công ty chúng tôi lớn như vậy, chuyện của cô tôi nhất định sẽ làm, quẫy nhiễu tầm mắt của Hoắc thị để bọn họ ra không ra ai mới là nội gián.”

“Vậy thì cảm ơn phó tổng Trâu rồi.”

“Nên cảm ơn là tôi mới phải.”

Nói vài câu với phó tổng Trâu xong, Lê Hiểu Mạn cúp máy sau đó ngồi xuống cạnh Long Dập.

Thấy bé còn nhỏ tuổi nhưng chữ viết rất đẹp, cô vô cùng vui mừng.

“Allen, từ lúc ăn sáng đến giờ con đã viết 1h rồi, có mệt hay không? Nghỉ ngơi một lát mẹ xoa vai và tay cho con.”

Tiểu Nghiên Nghiên ngồi bên cạnh, bé cũng viết chữ từ sau bữa sáng đến giờ mà mẹ bé chả muốn xoa và bóp tay cho bé, bé đặt bút xuống, lắc đầu, mím môi, đôi mắt nhìn mẹ như muốn bốc hỏa.

“Mẹ, con cũng muốn nghỉ.”

Lê Hiểu Mạn đang giúp Long Dập xoa vai, nhìn bé mím môi, khuôn mặt vô cùng thối, cô nhíu mày cười, giọng nói dịu dàng: “Nghiên Nghiên, sao thế? Muốn xoa sao?”

Tiểu Nghiên Nghiên nhăn mày mím môi vô cùng tội nghiệp: “Mẹ sắp quên Nghiên Nghiên rồi, gần dây mẹ không để ý Nghiên Nghiên thì thôi, Nghiên Nghiên viết chữ thật lâu mẹ cũng không nói giúp Nghiên Nghiên xoa vai bóp tay, huh… Nghiên Nghiên không cảm nhận được mẹ yêu rồi.”

Nhìn tiểu Nghiên Nghiên sắp muốn khóc đến nơi, Lê Hiểu Mạn và Long Dập nhìn nhau cườil ập tức một lớn một nhỏ đi tới ngồi xuống cạnh cô bé.

Lê Hiểu Mạn ngồi bên trái Nghiên Nghiên xoa cánh tay nhỏ của bé, Long Dập ngồi bên phải xoa tay phải cho bé.

Lê Hiểu Mạn nhìn Long Dập hiểu chuyện như vậy, ánh mắt dịu dàng nhìn tiểu Nghiên Nghiên nhếch môi cười: “Công chúa nhỏ Nghiên Nghiên, có vừa lòng mẹ và anh trai hầu hạ không?”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn mẹ và anh rai, lại nhướn mày cười: “Vừa lòng, vô cùng vừa lòng, mẹ và anh là tốt nhất, cảm ơn mẹ, cảm ơn anh trai.”

Dứt lời bé nghiêng người hôn mẹ một cái lại hôn Long Dập một cái.

Lê Hiểu Mạn sờ đầu bé: “Được rồi, Nghiên Nghiên và anh chơi đi, mẹ muốn đi gọi điện thoại cho chị Y Y, khoảng thời gian này mẹ không tới phòng làm việc, không biết phòng làm việc thế nào rồi.”

Bởi vì vừa nhận lại Long Dập, Lê Hiểu Mạn muốn ở nhà cùng bé, còn chuyện người thần bí chưa xuất hiện, cô và Long Tư Hạo không biết khi nào thì hắn lộ mặt, cho nên tạm thời không đưa Long Dập đi học mà hai hôm nay tiểu Nghiên Nghiên cũng không đi học.

Nhưng càng như vậy thì không được, cho nên cô phải nghĩ cách để ép người thần bí xuất hiện.

Tưởng Y Y giúp cô chăm sóc cho Lê Chấn Hoa, hiện tại cậu gãy chân đã có thể miễn cưỡng đi lại, cô tạm thời không đến phòng làm việc nên để Tưởng Y Y quay về phòng làm việc nhưng cô biết mỗi khi tan việc Tưởng Y Y lại tới chăm sóc cậu cô, cô không biết Tưởng Y Y và anh Văn Bác như thế nào rồi.

Cô gọi điện thoại cho tt, nghe thấy âm thanh của cô ấy có chút mất mác.

“Alo chị Hiểu Mạn, là chị sao?”

Lê Hiểu Mạn lo lắng: “Y Y làm sao vậy? có phải không thoải mái hay không? Âm thanh của em nghe không có sức sống như vậy.”

“Chị Hiểu Mạn, em không sao, đúng rồi, cậu của chị tốt hơn nhiều rồi.”

Nghe cậu đã tốt hơn, Lê Hiểu Mạn đương nhiên vui vẻ: “Y Y, cảm ơn em.”

“Chị Hiểu Mạn, không cần khách khí như vậy, có thể chăm sóc cậu chị là vinh hạnh của em.”

Lê Hiểu Mạn vui vẻ, giọng nói đầy dịu dàng: “Phòng làm việc không có chuyện gì chứ?”

“Vâng, không có chuyện gì lớn, chị Hiểu Mạn yên tâm đi.”

Lê Hiểu Mạn nghĩ một chút mới thăm dò hỏi: “Em và anh Văn Bác thế nào rồi?”

Đầu dây bên kia, Tưởng Y Y im lặng một chút mới nói: “Chị Hiểu Mạn, em và anh Văn Bác ở chung rất hòa hợp, chị Hiểu Mạn, em bận chút đã.”

“Ừm, YY, cảm ơn em, vất vả cho em rồi.”

“Không vất vả.”

Đầu dây bên kia, Tưởng Y Y tắt máy xong, hốc mắt đỏ ửng.

Cô ngồi ở bàn làm việc, khóe mắt ướt át sau đó từng giọt nước mắt rơi xuống gò má, trong đầu là từng màn tối hôm qua Lê Văn Bác đưa cô về nhà.

Đó là lần đầu tiên anh đưa cô về nhà, chỉ dừng ở dưới lầu sau đó vẫn không rời đi, mà ngồi trong xe nói chuyện với cô.

Cô vui vẻ, trong lòng nhảy nhót nhìn anh: “Anh Văn Bác, anh có chuyện gì muốn nói với em sao?”

Lê Văn Bác nhíu mày, gương mặt đầy khó xử, đôi mắt u buồn hiếm khi nhìn thẳng Tưởng Y Y, mấp máy môi sau đó mới nói: “Tưởng tiểu thư, ngày mai cô không cần đến chăm sóc ba tôi đâu, tôi đã mời bảo mẫu cho ông ấy rồi, khoảng thời gian này làm phiền Tưởng tiểu thư rồi.’

Tưởng Y Y thấy anh xa cách như thế, gọi cô là Tưởng tiểu thư, hơn nữa còn nói cô không cần đi chăm sóc ba anh, cô cắn môi, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Anh Văn Bác, anh cảm thấy em chiếu cố chú không tốt sao? Vì sao không muốn em chăm sóc cho chú?”

Lê Văn Bác xin lỗi nhìn cô: “Tưởng tiểu thư cô hiểu lầm rồi, tôi không cảm thấy cô chăm sóc không tốt, cô chăm sóc rất chu đáo, tôi rất cảm ơn cô.”

“Vậy vì sao anh không để em chăm sóc chú ấy?” Tưởng Y Y ngẩng đầu, trong mắt đầy hơi nước nhìn anh chằm chằm.

Lê Văn Bác nhìn cô, sau đó dời mắt đi, gương mặt tuấn tú u buồn: “Tưởng tiểu thư, tôi biết Mạn Mạn gần đây không tới phòng làm việc, cô đã phải đi làm còn phải chăm sóc cho ba tôi, như vậy sẽ rất mệt, hơn nữa chúng ta không quen biết nhau, tôi không thể để cô lại tiếp tục như vậy được.”

Tưởng Y Y giấu đi sự mất mác trong lòng, cố gắng để giọng điệu của mình bình thường trở lại: “Anh Văn Bác, em là thay chị Hiểu Mạn chăm sóc ba anh, lại nói em chăm sóc ba anh là em không cảm thấy mệt.”

Lê Văn Bác nhìn Tưởng Y Y: “Tưởng tiểu thư, chúng ta không nhận, tôi thật sự không thể để cô tiếp tục chăm sóc ba tôi, khoảng thời gian này thật sự rất cảm ơn cô, nếu sau này cô có gì cần tôi thì cứ nói.”

Hốc mắt Tưởng Y Y đỏ lên, nhếch môi: “Anh Văn Bác, không cần gọi em là Tưởng tiểu thư có được không? Gọi em là Y Y.”

Lê Văn Bác không trả lời cô mà nhíu mày.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status