Sao địch nổi sắc đẹp tuyệt trần

Chương 136


Cảnh mộng dần dịch chuyển, Lục nhị lang thành thân. Đúng như đã hứa, hắn bắt tay với các đại phu thuyết phục được bệ hạ, hứa để Hành Dương vương Lưu Mộ về Kiến Nghiệp. Nhưng vì chưa chuẩn bị đầy đủ, nên lúc triều đình hạ thánh chỉ thì hôn sự của Lục nhị lang đã qua lâu rồi.

Lưu Mộ ở biên ải mòn mắt trông mong, nhưng thứ đợi được không phải là thánh chỉ triệu hắn về đô, mà là biên giới có loạn kẻ gian, quân đội Bắc quốc ùn ùn kéo tới.

Cùng lúc đó, các vị công tử ở Kiến Nghiệp đánh nhau đoạt ngôi vị, La Linh Dư sảy thai trong cuộc chiến ấy.

Kiến Nghiệp rơi vào tình cảnh loạn lạc, không ai còn tâm trạng bận tâm tới cuộc chiến biên giới. Không một ai ngờ là quân đội Bắc quốc sẽ bội tín, đại quân đánh lén trong đêm, tấn công thẳng vào quận Dĩnh Xuyên. Lưu Mộ dẫn quân chống cự, khi chiến hỏa bốc lên, chàng thiếu niên vừa là quận vương vừa là tướng quân đốt khói hiệu, cầu triều đình giúp đỡ. Lục nhị lang trong trạng thái du hồn nhìn thấy rõ, Lưu Mộ đã chết trong cuộc chiến kia.

Lửa cháy hừng hực, máu Lưu Mộ chảy cạn. Thi thể xung quanh chất thành núi, máu chảy thành sông, vó ngựa quân địch dẫm qua người hắn. Tân tướng quân Bắc quốc đảm nhiệm cuộc chiến lần này. Cuối cùng triều đình Nam quốc cũng phái quân đội tới, kịp thời ngăn chặn cuộc chiến. Mà kết quả đàm phán của hai nước Nam Bắc là, cuộc chiến biên giới lần này không phải do Bắc quốc gây ra. Nhóm quân đội lấy danh Bắc quốc để đánh này thực chất là nghịch tặc Bắc quốc phản bội triều đình, đến để báo thù. Bắc quốc giao thi thể của đám nghịch tặc cho Nam quốc, lại bồi thường vô số vàng bạc, coi như chuyện này kết thúc tại đây. Từ đấy trở đi, Bắc quốc bị Nam quốc đề phòng nghiêm ngặt, trong hơn mười năm tới không còn cuộc xâm lăng nơi biên ải nữa.

Ở trong mơ, vành mắt Lục Hiển như sắp nứt toác, lạnh lùng hét lớn: “Không đúng! Điều này không đúng!”

Hắn trơ mắt nhìn chằm chằm quan viên Nam quốc kiểm tra thi thể nghịch tặc Bắc quốc, cửa vải vừa được vén lên thì cơ thể đông cứng lại. Cậu tướng quân thiếu niên đã chết nằm trên băng ca, gương mặt lạnh như băng tuyết, môi lại đỏ thẫm như máu. Tướng quân thiếu niên đã chết có gương mặt tuấn tú, đường nét sắc bén như lưỡi dao. Dù đã tắt thở thì quanh thân vẫn toát lên khí chất cao quý, như thanh bảo kiếm đâm vào buồng tim mọi người.

Ngay lần đầu tiên nhìn thấy người thiếu niên, ánh mắt Lục nhị lang thay đổi rõ rệt.

Thế nhưng quan viên Nam quốc kiểm tra thi thể chỉ đối chiếu họ tên, không hề nhận ra cậu thiếu niên này. Quan viên đi cùng bất ngờ nói: “… Tên nghịch tặc này trẻ thật, đúng là đáng tiếc.”

Lục nhị lang trong mơ nhìn chằm chằm thi thể kia, hắn gào lớn: “Không đúng! Bắc quốc nói dối! Bọn chúng nói dối!”

Thiếu niên đã chết kia, hắn đã gặp ở trong mơ rồi. Trong giấc mơ mà Lục nhị lang chết trong ngày sương tuyết, cậu thiếu niên này từng vác đao xuất hiện, gây ra cái chết của Lục tam lang. Mà ngoài đời Lục tam lang không hề chết, thiếu niên này cũng không đến núi tuyết giết người.

Nên sau khi không tìm được hắn, Lục nhị lang cũng không hao tâm nhiều.

Nhưng, nhưng… Giấc mơ vẫn tiếp tục, cậu thiếu niên vốn giết Lục tam lang không xuất hiện ở núi tuyết hôm đó, nhưng nay lại xuất hiện trong trận đánh tại Dĩnh Xuyên, cũng bị coi là vật hy sinh, bị Bắc quốc đưa cho Nam quốc, kết thúc cuộc chiến này.

Đầu óc Lục nhị lang Lục Hiển trống rỗng, hắn mơ hồ nhận thấy có điều sai sai, nhưng mọi thứ xảy ra quá lạ, nhất thời hắn không nghĩ ra.

Quận vương chết, được người đời thương tiếc đôi câu rồi nhanh chóng chìm vào quên lãng. Hoàng đế bệ hạ vốn không nói nhiều, Lưu Mộ lại luôn bị các công tử hoàng thất đối địch. Sau khi hắn chết, cả hoàng tộc im lặng như tờ, không một ai lên tiếng đòi công bằng cho hắn. Về sau Nam quốc không truy cứu Bắc quốc nữa, Bắc quốc cũng làm như chuyện này chưa từng xảy ra.

Mà sự tình sau đó càng khiến Lục Hiển ngạc nhiên hơn.

Bất thình lình, Trần vương Lưu Thục bị bắt giam hạ ngục với tội danh “lừa vua dối trời”.

Lục gia bị Trần vương làm liên lụy, bị các danh môn khác ở Kiến Nghiệp “thăm hỏi”. Đang lúc sứt đầu mẻ trán, đột nhiên Lục gia tạo phản. Người dẫn đầu chính là Lục tam lang Lục Quân. Cuộc chiến ở Kiến Nghiệp bùng nổ, Lục tam lang dẫn theo Lục gia chống lại triều đình, Lục gia trốn đến Nghi thành, giới hàn môn cũng đi theo.

Thế lực Nam quốc chia làm hai, các đại thế gia Kiến Nghiệp đứng về phía hoàng thất, đối lập với Lục gia và hàn môn. Ngọn lửa chiến tranh lại nổ ra… Trong mơ, Lục Hiển thấy rõ đôi mắt Lục Quân như màn đêm âm u sâu lắng. Vẫn là lang quân quý tộc tuấn tú, nhưng lúc này trong đáy mắt chàng đang mơ hồ che giấu điều gì đó.



Cả người Lục Hiển thấm đẫm mồ hôi lạnh, kinh hoàng bật dậy khỏi giấc mộng.

Trăng sáng vằng vặc trong đêm lạnh, bụi chuối in bóng lên cửa sổ. Lang quân nằm trên bàn đột nhiên bật dậy, hai mắt đảo nhanh, ánh trăng chiếu lên con sổ đang viết dở đặt ở trước mặt. Chứng tỏ giấc mơ vừa rồi là thật.

Hành Dương vương không đến kịp buổi tiệc thành hôn của Lục nhị lang. Hắn vì dân vì nước mà chết ở biên ải, sau khi chết lại không một ai truy điệu cúng tế.

Tam đệ… Lục Quân…

Bất thình lình một tia sáng lóe lên trong đầu, bàn tay Lục Hiển đang cầm cuốn sổ run lên, cơ mặt căng ra —— giấc mơ kia chính là kết cục!

Cuối cùng hắn cũng đã hiểu rõ vì sao khi mình muốn thảo luận với tam đệ về giấc mơ, thì tam đệ lại ậm ờ nói hắn không cần phải báo nữa, bởi vì Lục Quân biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Lục Quân biết những chuyện xảy ra sau khi La Linh Dư sinh non, sau khi Trần vương vào ngục, bất kể là Lục Quân lúc nào thì tâm tình chàng vẫn luôn thống nhất.

Mưu phản.

Chính là con đường duy nhất mà Lục tam lang sẽ đi.

Nên mới “không cần phải nói nhiều”, “đệ cũng đoán được đại khái rồi”, “nhị ca không cần nói mình nằm mơ thấy gì với người khác”.

Khi Lục Hiển nói cho Lục Quân biết về giấc mơ La Linh Dư có thể sinh non, ngay từ đầu Lục Quân đã nghĩ đến kết cục. Mà thực tế, ở hiện tại… Có lẽ vì để có thể dễ dàng tiến tới kết cục này hơn, chắc hẳn Lục Quân đã đang bố trí tất cả. Lục tam lang liên tục gặp mặt Trần vương, quân đội ở Tư Không phủ Kiến được điều động rất thường xuyên…

Lục nhị lang ngẩn ngơ cười khổ, tay chống trán: tam đệ ơi là tam đệ! Thì ra đệ có lòng bất tuân! Hèn gì đệ không chịu nói rõ! Hèn gì hôm đó đệ muốn La biểu muội đến Nghi thành.

Không chỉ đơn giản là lo nàng sinh non.

Mà mà là đệ ý thức được nhiều điều hơn so với những gì huynh thấy.

Thì ra là thế, thì ra là thế…



Nhưng mà, điều này có thể trách Lục Quân được ư?

Từ khi Lục Quân đi Nam quốc, cho đến khi chàng quay về Kiến Nghiệp, thái độ của triều đình Kiến Nghiệp, thái độ của các đại thế gia đề phòng Lục gia… quá rõ ràng.

Sự bàng quan của lão hoàng đế, dị tâm của các hoàng tử, rồi mọi người liên tục chối bỏ giúp sức trong trận chiến biên ải.

Cứ tưởng rằng Lục tam lang không để ý.

Nhưng thực chất chàng rất để tâm.

Chàng là người có tính cách hào hiệp luôn đặt lý tưởng lên trên hết, đáy mắt không bỏ sót bất cứ một hạt cát nào, mà giờ đây cả một nhúm cát đều muốn che đậy mắt chàng. Suýt chết mấy lần chỉ vì triều đình thơ ơ, sao Lục Quân có thể thật sự làm như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ bởi vì không tìm được kẻ thù quan trọng nhất?

Các công tử Kiến Nghiệp đấu đá nhau cướp đoạt ngôi vị, La Linh Dư sinh non, Lưu Thục vào ngục, tất cả chính là ngòi nổ.

Mà trên thực tế thì ngoài những ngòi nổ đó ra, sự tình vẫn phát triển theo ý của Lục Quân.

Đấy chính là Lục Quân.

***

Ngày hôm sau khi bãi triều, các lang quân Lục gia cùng chung đường về. Lục Quân bỗng nhìn sang bên cạnh, thấy nhị ca liên tục nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái phức tạp. Ngay từ sáng sớm, ánh mắt Lục nhị lang như đóng đinh trên người chàng, cái nhìn kỳ quái ấy khiến con ngươi Lục Quân chợt lóe lên. Lang quân nửa hỏi nửa giỡn: “Không phải nhị ca lại nằm mơ đấy chứ?”

Lục nhị lang: “…”

Hắn hoàn hồn, thấy các lang quân Lục gia khác cũng đang tò mò nhìn mình. Lục nhị lang ưỡn thẳng sống lưng, vội kéo Lục Quân sang bên cạnh, giận mắng: “Tử không nói quái, lực, loạn, thần! Đệ có thể đừng nói lớn như vậy trước đám đông được không?”

Lại còn không coi giấc mơ của hắn ra gì!

Lục Quân nhướn mày, liếc xéo nhị ca: “Căng thẳng như vậy, xem ra là nằm mơ thật rồi.” Dừng lại một lúc, Lục Quân trầm ngâm, “Nhị ca có suy nghĩ gì mới với đệ à? Chẳng lẽ muốn ngăn cản đệ?”

Lục Hiển bình tĩnh nhìn tam đệ thờ ơ, trong lòng buồn rầu song ngoài mặt vẫn điềm tĩnh. Hắn lắc đầu thở dài: “Huynh làm gì có bản lĩnh ngăn đệ.”

Trong lòng đã rõ nhưng lại chẳng nói ra, hắn gần như thừa nhận mình đã biết Lục Quân muốn làm gì. Điều Lục nhị lang lo lắng là tam lang sẽ kéo Lục gia vào vũng bùn này. Nhưng hắn lại bất giác nghĩ, nếu Lục Quân đã sớm đoán được mình sẽ lựa chọn như thế nào, nói không chừng ở ngoài đời, hắn sẽ để con đường đó phát triển theo chiều hướng tốt hơn.

Lục nhị lang đứng trên thềm son trước cung điện nói chuyện cùng tam đệ. quan viên xung quanh lui tới không ngừng, Lục tam lang thân cao như trúc, phong thái chính trực, song luôn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng từ đầu tới cuối.

Nhìn gò má của tam đệ, rốt cuộc Lục Hiển cũng thở dài, thừa nhận: giấc mơ của hắn vốn không phải là chuyện tình yêu của Lục Quân và La Linh Dư. Điều hắn nằm mơ tiên đoán chính là tương lai tệ hại của Nam quốc. Mỗi lần sự tình đi theo chiều hướng bất lợi thì cảnh trong mơ sẽ rõ ràng, hòng mong ngoài đời có người tài ra tay, thay đổi cục diện tệ hại kia.

Vừa hay, Lục tam lang Lục Quân chính là người có thể thay đổi được thế cục.

Sự tồn vong của Nam quốc được quấn chặt vào vận mệnh của Lục Quân.

Chàng chết vì vạn tiễn xuyên tim, Lưu Mộ lên ngôi, Nam quốc bị diệt vong;

Chàng chết trong núi tuyết, không ai có khả năng chống lại thiên quân vạn mã của Bắc quốc, Nam quốc vẫn bị diệt vong;

Khi chàng sống, trong tai họa thứ ba sẽ xảy ra tiếp theo ở Kiến Nghiệp, người làm chủ tất cả chỉ có mình Lục Quân.

Trời cao ban cho vận mệnh thật trùng hợp, mọi nhất cử nhất động của Lục tam lang đều ảnh hưởng tới quốc gia này.



Sợ rằng đấy mới là bí mật lớn nhất trong giấc mơ của Lục nhị lang.



Lục nhị lang cười khổ.

Lục Quân liếc hắn.

Nhìn Lục Hiển thả lỏng bả vai, cười than: “Được rồi, mọi việc đều nghe đệ. Đệ cứ sắp xếp tất cả đi… Nếu đệ cần huynh làm gì thì cứ nói. Tuy huynh không nhìn xa trông rộng bằng đệ, cũng không thấy được nhiều điều như đệ, nhưng chí ít nếu đệ hy vọng huynh làm gì giúp đỡ mình, thì huynh sẽ cố gắng hết sức. Tam đệ có tin huynh không?”

Lục Quân nhướn mày cười: “Đương nhiên là tin rồi. Nhị ca quên đệ đã nói gì rồi à? Huynh là người được trời cao ưu ái… Đến người may mắn được ông trời lựa chọn mà đệ không tin, thì đệ còn tin ai được nữa?”

Lục nhị lang cười mắng chàng: “Biến!”

Đúng lúc có gã hầu bước tới, thấp giọng nói xe của Trần vương điện hạ đã đợi ở bên ngoài. Lục Quân khựng lại, Lục nhị lang sốt ruột muốn được tham gia: “Sau này Trần vương và Lục gia ta cũng là người một nhà, sao Trần vương điện hạ chỉ toàn nói chuyện với một mình đệ vậy? Tam lang, hôm nào rảnh rỗi đệ mời Trần vương đến nhà uống trà đi. Nói gì thì, ta cũng coi ngài ấy là…”

Lục nhị lang đỏ mặt, bình tĩnh hắng giọng, âm thanh yếu đi: “Là anh vợ.”

Lục Quân: “…”

Chàng cười phì, đáp: “Được.”

Vẫy tay tạm biệt nhị ca, Lục Quân chắp tay đi theo người hầu, tiến về phía đường lớn ở dưới bậc thang.

Lục nhị lang đứng nguyên tại chỗ, cảm khái nhìn theo bóng lưng tam lang. Hắn mơ hồ cảm thấy dường như mình đã quên điều gì đó, đến khi tam lang ra khỏi cửa cung, cuối cùng Lục Hiển cũng sực nhớ ra —— “Nguy rồi, mình lại quên Hành Dương vương rồi.”

Trong lòng hắn áy náy, vì từ đầu tới đuôi chính mắt hắn đã chứng kiến sống chết của Lưu Mộ, nhưng hắn lại chỉ quan tâm mỗi tam đệ. Lưu Mộ chỉ như nhân tiện tham gia vào vậy. Ngay tới giấc mơ đêm qua cũng thế, mới đầu hắn cũng bất bình vì Lưu Mộ, nhưng sau khi phát hiện Lục Quân mưu phản, ánh mắt của Lục Hiển lại bám riết tam đệ không rời. Sau khi tỉnh dậy cũng quấn chặt lấy tam đệ… quên khuấy cái chết của Lưu Mộ.

Lưu Mộ cũng là bạn hắn, thế mà hắn lại không để ý đến bạn bè.

Lục Hiển khó chịu, hắn đã chứng kiến người thiếu niên kia chết hai lần. Đều là kẻ hy sinh trong quốc nạn… Con đường Lục Quân đi là do chàng tự tìm, nhưng Lưu Mộ lại là người xui xẻo bị dính líu.

Ở trong mơ, rốt cuộc trước khi chết, Lưu Mộ sẵn sàng một lòng vì nước, hay cũng sẽ phẫn uất bất bình, ý thức được triều đình đang mưu tính mình?

Lục nhị lang lẩm bẩm: “Mình không chỉ nên giúp tam đệ, mà mình cũng cần cứu cả Lưu Mộ nữa… Y không phải kẻ ác, y không đáng chết.”

Không ai là kẻ ác cả, không một ai phải đáng chết.

Lục nhị lang cụp mắt, thần sắc trong mắt dần kiên định —— nhất định hắn phải để Lưu Mộ quay về, để Lưu Mộ đến dự tiệc cưới!

Đúng rồi, còn có cả thiếu niên đã chết kia nữa… Lục Hiển vội vã đuổi theo Lục Quân, nhắc tới cậu thiếu niên kỳ lạ kia, phái người đến biên giới Bắc quốc kiểm tra xem cậu ta đang ở đâu. Nhất định phải coi chừng cậu ta.

***

Bất kể là Lục Quân hay Lục Hiển, không một ai ngờ rằng cậu thiếu niên đó tên là Việt Tử Hàn. Hắn không hề ở biên ải mà vốn dĩ đang ở Kiến Nghiệp, ngay dưới mí mắt Lục gia. Hắn còn là bạn của La Vân Họa em vợ Lục Quân, thường xuyên giúp La Vân Họa vài việc vặt.

Lục Quân đã nói là giữ lời, địa điểm cuộc hẹn tiếp theo của Trần vương và Lục Quân là ở Lục gia. La Linh Dư là người giỏi giang, chủ động giúp chàng đón khách. Sau khi phu quân đánh mắt ám chỉ, La Linh Dư lập tức cho người mời nhị ca tới.

Lục Hiển vừa thấp thỏm lẫn hưng phấn, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn tham dự cuộc gặp mặt nói chuyện giữa Lục Quân và Lưu Thục.

Trong buổi nói chuyện, hắn ậm ờ ám chỉ Trần vương bị mấy hoàng tử để mắt, có thể sẽ bị bỏ tù. Trần vương có gương mặt tuấn tú điềm đạm, nhưng sắc mặt lại cực kỳ lạnh lẽo. Lục Hiển vắt hết óc dùng chứng cứ có ngoài đời để uyển chuyển nhắc nhở Trần vương, thì Lưu Thục chỉ bình tĩnh ngồi đó, im lặng lắng nghe không nói gì.

Lục Hiển nói đến khô miệng khô lưỡi: “…”

Hắn cau mày: “Trong cuộc chiến Nam Dương lần trước, nếu không bị công tử và tam đệ quấy rối, thì rất có khả năng Triệu vương phát tài. Cũng bởi vì chuyện làm giả thánh chỉ mà đắc tội với bệ hạ. Nếu có thể, tất bọn họ sẽ tìm cớ hãm hại công tử… Công tử phải đề phòng đấy.”

Lưu Thục đưa mắt nhìn Lục Quân, trầm ngâm suy nghĩ: “… Ờ.”

Lục Hiển: “…”

Trần vương này bị gì vậy? Cứ tưởng y không thích nói chuyện, chỉ ra vẻ lạnh lùng khi đối mặt với người ngoài, sao bây giờ không có ai mà Lưu Thục vẫn miệng kín như bưng thế?

Lục Hiển đành chịu: “Không biết hai người có suy nghĩ gì về tình hình trước mắt không?”

Lưu Thục tựa như đang trầm tư, có làn mi đậm như phái nữ. Nhưng y không lên tiếng nói gì, Lục tam lang thấy Lục nhị lang ngày càng cứng người thì khẽ mỉm cười, gõ tay lên bàn nói mấy câu: “Không thể không đề phòng họa lưu dân ở Kiến Nghiệp. Trước đó Trần vương đã phái người đến thăm viếng các chùa lớn đạo quan trong dân gian, ghi lại tin tức về những lưu dân kia. Bọn đệ phát hiện, quả nhiên có rất nhiều kẻ có thông tin bất thường. Trong số đó, nhóm lưu dân do Trần nương tử cứu có vấn đề nhiều nhất. Trước đây chỉ là bí mật điều tra, bây giờ có mấy điểm không đúng, nếu có thể trực tiếp điều tra từ Trần nương tử thì quá tuyệt.”

Lục Quân đỡ trán: “Vấn đề duy nhất là người nhà Trần gia không ở Kiến Nghiệp, chủ nhân Trần gia chỉ có một mình Trần nương tử. Nếu quân đội tùy tiện bao vây Trần phủ thì sẽ bị nói là áp bức kẻ yếu, bị người khác xem thường. Các thế gia khác nghĩ đến thân mình, ắt cũng sẽ can thiệp.”

Mới đầu Lục Hiển không hiểu Lục Quân đau đầu cái gì, nhưng khi Lục Quân nói xong câu mơ hồ kia, hắn đột nhiên nhớ ra: “… Trần nương tử mà đệ nói, chẳng lẽ chính là Trần Tú con gái Trần đại nho đã theo đuổi đệ rất nhiều năm đó ư?”

Lục Quân không lên tiếng.

Lục Hiển “a” lên, nhất thời đã biết vì sao Lục Quân khó xử. Đối với nữ tử người ta, Lục Quân luôn lạnh lùng sắt đá. Suy cho cùng đối phương cũng là nữ lang kính mến Lục Quân đã nhiều năm, chuyện Trần Tú thích Lục Quân, khắp cả Kiến Nghiệp không ai không biết. Vì Lục Quân mà Trần Tú còn kéo dài hôn sự của mình nhiều năm, thế mà Lục Quân lại âm thầm cưới La Linh Dư. Trong mắt mọi người ở Kiến Nghiệp, Lục Quân thà cưới một biểu muội gia cảnh sa sút còn hơn là cho Trần Tú một cơ hội. Đúng là làm nhục Trần Tú.

Lục Quân liếc nhị ca, nói: “Huynh nghĩ nhiều rồi.”

Lục Quân: “Đệ không muốn tiếp xúc với nàng chỉ là vì nàng ta quá phiền phức mà thôi. Nàng ta tự động tay động chân với đệ, muốn có quan hệ thân mật với đệ, nói thật đệ ghét nhất người ta làm vậy với mình. Nếu tiếp xúc với nàng ta thì nàng ta sẽ như ngày trước cho xem, và nhất định đệ vẫn sẽ không nể mặt nàng… Không biết trong giới danh môn Kiến Nghiệp sẽ lại nảy sinh bao lời ong tiếng ve vì chuyện này nữa đây.”

Lục Hiển và Lưu Thục mỉm cười, biết với danh tiếng của Lục tam lang, chỉ cần ngày trước chàng làm gì thì ngày hôm sau chuyện đó sẽ truyền khắp thành. Trần nương tử mang tới rắc rối như vậy, hiển nhiên Lục Quân thấy rất phiền. Thế nhân luôn dán mắt nhìn chằm chặp nhất cử nhất động của danh sĩ, Lục tam lang mắng Trần Tú một câu, thiên hạ sẽ đồn là hai người tình đậm sâu nhưng lại không thể ở bên nhau… Huống hồ xuất thân của La Linh Dư vốn không tốt, người đời không cảm thấy Lục Quân thật sự yêu biểu muội mình, mà chỉ cảm thấy vị biểu muội kia có thủ đoạn quá bỉ ổi, nên mới có thể khiến Lục Quân phải cưới nàng cho bằng được. Với một nữ lang không có xuất thân tốt, tiếng xấu sẽ mang đến ảnh hưởng bất lợi cho nàng nhiều hơn so với nữ lang danh môn.

Trở thành biểu muội ác độc trong mắt người đời.

Lục Hiển mỉm cười: “Tam đệ tốt với biểu muội thật đấy, còn để ý đến thanh danh của muội ấy như vậy…”

Lục Quân: “Đệ chỉ sợ nàng lại khóc nhè, bắt đệ dỗ nàng.”

La Linh Dư là người nhỏ mọn, sao có thể chịu nổi khi mình bị hắt nước bẩn? Không biết sẽ gây ra bao nhiêu chuyện đây.

Mọi người thảo luận đôi câu về chuyện này, sau đó lại bàn bạc nên ra tay với mật thám Bắc quốc như thế nào. Bọn họ có thể điều tra ra được một nhóm người, nhưng không thể tra được toàn bộ những kẻ ẩn trong bóng tối. Lục soát Trần phủ chính là muốn bứt dây động rừng, để đám mật thám Bắc quốc kia nhận ra thời cơ không đúng, mau chóng hành động. Còn Lục Quân và Trần vương đã sớm chờ đợi bọn chúng.

Như vậy, nên ra tay vào lúc nào đây?

Nhất định phải là một cơ hội cực kỳ long trọng, toàn dân cùng vui, để mật thám nhìn ra đây là thời cơ tốt để gây chuyện.

Rốt cuộc Lưu Thục cũng lên tiếng: “Gần đây có, ngày vui nào không?”

Tết Đoan Ngọ tháng Năm đã qua, tháng Sáu lại không có lễ, tháng Bảy có Thất tịch, tết Trung Nguyên và Vu Lan, cách nhau những hai tháng trời. Biến số không nhiều lắm.

Lục Hiển lẩm bẩm: “Gần đây… tức đầu tháng sau, có hôn sự của ta và Ninh Bình công chúa.”

Lưu Thục dừng lại.

Lục Quân lập tức gạt phắt đi: “Không được, sao có thể lợi dụng hôn sự của nhị ca được…”

Có ai muốn lấy hôn sự của mình làm mồi câu? Cả đời chỉ có hôn sự long trọng một lần, nhưng về sau khi nhớ lại, lại chỉ thấy mỗi chiến loạn. Ai mà muốn điều đó xảy ra?

Nhưng đột nhiên Lục Hiển nghĩ đến Lưu Mộ, thế là lập tức mở miệng: “Không, ta sẵn lòng.”

Lục Quân cau mày: “…?!”

Tim Lục Hiển đập nhanh, hắn nhớ sau khi hôn sự của mình được tổ chức một thời gian thì Lưu Mộ mới chết. Nếu hắn để Lưu Mộ quay về sớm, để Lưu Mộ nhất định về tới Kiến Nghiệp… thì hắn ta sẽ không chết!

Lục Hiển đứng lên, nhìn về phía Lưu Thục: “Ta sẽ bàn bạc với công chúa… Nếu công chúa không có ý kiến gì thì cứ lấy hôn sự của chúng ta làm mồi nhử đi. Điện hạ, không phải ta không trân trọng công chúa, chỉ là khó mà có được cơ hội. Nhất định ta sẽ bồi thường cho công chúa, còn hôn sự này, chắc chắn sẽ là hôn sự long trọng nhất Kiến Nghiệp. Chỉ là, chỉ là sẽ có vài bất trắc… Nhưng sẽ không ảnh hưởng đến Lục gia hay công chúa. Ta…”

Lưu Thục: “Ngươi, không cần giải thích. Nếu Đường Nhi, bằng lòng, cô cũng không phản đối.”

***

Ninh Bình công chúa Lưu Đường là một cô công chúa dịu dàng, lại rất hay mắc cỡ.

Khi Lục nhị lang điềm đạm giải thích với nàng là vì sao phải làm như thế, khi Lục nhị lang đứng trước mặt nàng, tha thiết ngước mắt nhìn nàng, tiểu công chúa đỏ mặt gật đầu, lắp bắp nói: “Không, không, không sao! Thiếp không ngại. Chàng, chàng đã không ngại, thì thiếp cũng không ngại.”

Nàng thấp giọng: “Thiếp nguyện ý giúp ca ca mình, và cả… phu quân.”

Lục nhị lang nắm lấy tay nàng, bàn tay của cả hai khẽ run lên. Trong yên tĩnh, nhất thời hai người không nói gì. Một lúc lâu sau, Lục Hiển dịu dàng thấp giọng nói: “Điện hạ… Ngoài hôn sự ta, ta sẽ đối xử thật tốt với nàng…”

***

Đối với chuyện lục soát Trần phủ, bởi vì Lục Quân thật sự không muốn qua lại với Trần Tú nên đành nhờ đến La Linh Dư. Lục Quân ra vẻ đương nhiên: “Muội ra mặt cũng tốt, không phải muội là kẻ thù cũ của nàng ta sao? Lần nào gặp nhau cũng ồn ào.”

La Linh Dư lườm chàng. Chàng cảm thấy Trần Tú rắc rối, chẳng lẽ nàng không thế ư?

Nhưng đây là lần đầu tiên phu quân nhờ nàng sau khi thành thân, cho nên La Linh Dư vẫn đồng ý.

***

Đã cứu trợ rất nhiều lưu dân, cung cấp phòng nghỉ thức ăn, làm nhiều việc thiện, song tâm trạng của Trần Tú không hề khá chút nào.

Vì Lục tam lang đã thành thân.

Chàng thành thân rồi, chàng cưới La Linh Dư, còn tổ chức hôn lễ ở Nam Dương. Lang quân nàng ta mến mộ nhiều năm vẫn không cho nàng ta một cơ hội. Rốt cuộc tiểu yêu tinh La Linh Dư kia tốt ở chỗ nào? Vì sao Lục Quân không chọn mình, lại đi chọn một nữ lang có nhân phẩm thấp kém như vậy? Trần Tú ủ rũ ngồi trong phủ, vì tâm trạng không tốt, nên gần đây nàng ta cũng không biết đến chuyện lưu dân bị điều tra.

Các nữ lang có quan hệ thân thiết thường hay nịnh nọt con gái của Trần đại nho, nên dĩ nhiên cũng biết suy nghĩ của Trần Tú. Bọn họ đến Trần phủ an ủi Trần Tú, cùng Trần Tú mắng La tiểu yêu tinh đã cướp Lục tam lang. Các nữ lang ngồi với nhau, ôm mối ghen tị, liên tục tấn công La Linh Dư. Sắc mặt Trần Tú vẫn rất khó coi, có một nữ lang khuyên: “Trần nương tử à, cần gì phải cảm thấy La Linh Dư kia có gì đặc biệt hơn người. Chẳng qua lấy được chức Hoa thần vào năm ngoái mà thôi, năm nay Hoa thần nhất định sẽ quay về trong tay tỷ tỷ, chứ không phải nàng ta.”

Trần Tú hừ một tiếng.

Một nữ lang khác lại nói: “Còn nữa nhé, năm nay trong tập Sĩ Nữ đồ, người đẹp nhất không phải là nàng ta đâu.”

Trần Tú: “Ồ?”

Nàng ta rất ngạc nhiên, thiên hạ này lại có nữ lang xinh đẹp hơn cả La Linh Dư ư? Tuy Trần Tú không thừa nhận, nhưng trong lòng nàng ta vẫn cảm thấy La Linh Dư là đồ xấu xa, có thể lừa Lục tam lang cưới mình, chắc chắn nguyên nhân chính là vì La Linh Dư quá đẹp. Sắc đẹp mỹ miều sẽ che lấp tầm mắt của lang quân, để Lục tam lang không thấy được tâm cơ xấu xa của nàng.

Nữ lang kia nói với Trần Tú: “Năm nay trong Sĩ Nữ Đồ có vẽ thêm một người, là mỹ nhân nổi danh ở Lạc Dương Bắc quốc, tên là Trần Tuyết. Nữ lang kia được xưng là đệ nhất Lạc Dương, được chọn đưa vào Sĩ Nữ Đồ. Quả thật dung mạo rất đẹp, chưa chắc La Linh Dư đã sánh bằng nàng ta. Chỉ có điều, có điều…”

Nữ lang kia do dự.

Trần Tú tò mò truy hỏi.

Nữ lang kia đỏ mặt: “Ta cứ cảm thấy, mỹ nhân Lạc Dương tên Trần Tuyết đó, có vẻ rất giống… tam lang.”

Trần Tú nói ngay: “Thế ư? Cô có Sĩ Nữ Đồ đó không, lấy ra cho ta xem đi. Ta muốn xem xem là Trần Tuyết đẹp hay La Linh Dư đẹp. Hừ, nếu Trần Tuyết đẹp… Để ta xem La Linh Dư còn mặt mũi nào mà diễu võ giương oai ở cạnh ta không!”

Nàng ta bị La Linh Dư chọc tức quá nhiều lần, nên rất muốn xem nữ lang luôn coi trọng dung mạo của mình bị thất thế về chính phương diện này —— như thế, nàng ta mới miễn cưỡng thả lỏng mối hận khi đối phương gả cho Lục tam lang.

Các nữ lang mở Sĩ Nữ Đồ ra, lúc bọn họ đang thưởng thức vẻ đẹp của Trần Tuyết thì xe của La Linh Dư và Lục Quân đã đến cửa Trần phủ, hai người họ đưa danh thiếp ra. Lục Quân muốn lục soát tìm người, còn La Linh Dư sẽ tạo ra tranh chấp với Trần Tú, cho phu quân cơ hội. Hai vợ chồng không ngờ, trăn trở ở hai nước Nam Bắc mấy tháng, Trần Tuyết nương tử lại trở thành đề tài chính tán gẫu của các nữ lang Kiến Nghiệp ——

“Một trong những câu đố chưa giải ở Kiến Nghiệp là, vì sao mỹ nhân Lạc Dương Trần Tuyết lại tương tự Lục tam lang Đan Dương đến thế. Là Lục gia tư thông với địch, hay là con ngoài giá thú? Lục gia vốn dương thịnh âm suy, có phải là vì đưa nữ lang trong nhà đến Bắc quốc không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 15 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status