Sát thần

Chương 1281: Không rõ không hiểu


Đảo nhỏ giữa hồ Huyễn Tinh.

Lăng Tường một đường mang Thạch Nham đến, rơi vào trên đảo, cười nói: "Nhiều năm qua ta một mực khổ tu ở nơi đây, gửi gắm tình cảm nơi cảnh đẹp sơn thủy thiên địa, đều nhanh quên đi chân lý lực lượng."

Ba người, Tây Trạch, Lạc Lâm, Lai Na đều âm thầm lưu ý Thạch Nham, muốn nhìn xem hắn đáp lại như thế nào.

"Trong thiên địa Áo Nghĩa trải rộng mỗi một phương một tấc, người cố tình có thể nhìn thấy chân thật, người ngu dốt dù đang ở Bảo Sơn, cũng nhìn không thấy bảo ở nơi nào." Thạch Nham nhìn từng tòa trúc lầu, hít sâu một hơi, trên mặt phát ra kỳ màu, khen: "Nơi đây là linh hồn Huyễn Tinh, tinh thần rất tinh diệu. Ở nơi này, quả nhiên thần kỳ."

"Kỳ ở nơi nào?" Lăng Tường như khảo thi trường học nói.

"Không chỗ không kỳ." Thạch Nham nhìn về phía xung quanh, "Nơi này sơn thủy hồ nước, trúc lầu đình tạ, cá bơi linh thú, ta cũng không thể nhìn ra thiệt giả."

Lăng Tường, Tây Trạch, Lạc Lâm trao đổi một ánh mắt, âm thầm gật đầu.

Nơi đây thật đúng chính là linh hồn Huyễn Tinh, Huyễn Tinh sở dĩ có chữ"Huyễn" chính là có quan hệ cùng với nơi đây. Thậm chí ngay cả Huyễn Vực hình thành kỳ lạ, cũng có quan hệ cùng nơi đây.

Nơi này sơn thủy phong cảnh cá bơi linh thú, đều thiết thực tồn tại, rồi lại có thể tùy thời biến ảo, vô cùng quái dị.

"Nơi này phong cảnh sơn thủy, con cá linh thú, hẳn là Thủy Giới chi vật tông chủ dịch chuyển mà ra, thu phát còn sống quyết định bởi lúc ngươi suy nghĩ. Nơi đây bởi vì không gian tầng tầng lớp lớp, cũng không phải là Thủy Giới của ngươi, nhưng xỏ xuyên qua Thủy Giới của người. Thủy Giới của ngươi ở trong một tầng không gian đó lại là là như thế" Thạch Nham đột nhiên chấn động, kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn về phía Lăng Tường.

Lời vừa nói ra, ba người Lăng Tường sắc mặt thay đổi, âm thầm ngạc nhiên.

Thạch Nham có thể nhìn ra nơi đây là tinh thần linh hồn, phong cảnh sơn thủy là giả, điểm này đã cực kỳ bất phàm.

Không nghĩ tới hắn tập trung tư tưởng suy nghĩ thể ngộ chỉ trong một giây lát, còn nói ra sơn thủy, phong cảnh chính là đến từ Thủy Giới của Lăng Tường, nói Thủy Giới của Lăng Tường làm một tầng trong trọng điệp không gian. Đây cũng không phải là điều mà người bình thường có thể nhìn ra được.

Mà ngay cả năm đó hai người Lai Na, Hình Minh lần đầu nhìn thấy nơi đây, cũng chỉ có thể nhìn ra tầng thứ nhất, không thể như Thạch Nham, nói ra thâm ý thứ hai.

"Không hổ là tân nhiệm Tôn chủ, cảnh giới tu vi Thủy Thần, vậy mà có thể nhìn thấu triệt như thế." Tây Trạch nhẹ gật đầu, khen tự đáy lòng.

"Hoàn toàn chính xác, nhãn lực bất phàm, xem ra Thần tộc lần này thật sự có phiền toái." Lạc Lâm lạnh nhạt cười nói.

Âu Dương Lạc Sương bên cạnh Thạch Nham, một đường yên tĩnh đi theo, không nói một lời. Lúc này đôi mắt sáng của nàng chuyển động, trong con ngươi ánh trăng như nước trút xuống, rơi dưới chân nàng.

Biến hóa kỳ diệu bỗng nhiên xuất hiện. . .

Trong mắt nàng chảy ra ánh trăng, lực ăn mòn đáng sợ như a- xít sun-phu-rit, khiến cho sơn thủy yên lặng tiêu tan sạch, nhanh chóng cải biến thế giới này.

Do ảo giác trùng trùng điệp điệp cấu thành thế giới, Ánh trăng trong mắt nàng có thể nhìn thấy chân thật chiếu rọi xuống, vậy mà phá thành mảnh nhỏ, không bao lâu, một thế giới chân thật tái hiện.

Chung quanh núi non trùng điệp, cổ mộc thành rừng, bọn hắn ở trong từng tòa cung điện hùng vĩ. Những cung điện này dùng cự thạch xây mà thành, trầm trọng chất phác, đều có một vẻ uy nghiêm làm cho người kính sợ.

Đây mới là chân thật!

Ánh trăng trong mắt nàng xé rách hư ảo, khiến chân thật hiện ra rõ ràng.

Mấy người Lăng Tường, Tây Trạch, Lạc Lâm, đều có sắc mặt quái dị, đều nhìn chăm chú về phía Âu Dương Lạc Sương, tựa hồ phát hiện thần diệu gì đó.

"Tiểu cô nương, sư phụ ngươi là ai?" Lạc Lâm chợt nhớ tới lúc trước Âu Dương Lạc Sương nói, nói sư phó của nàng sẽ giúp nàng báo thù. Lúc ấy Lạc Lâm cũng không để ở trong lòng, thế nhưng hiện tại Lạc Lâm mơ hồ có chút bất an.

Âu Dương Lạc Sương thi triển Nguyệt Hoa kỳ diệu, làm cho nàng có cảm giác quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy trên người nào đó. Người này có lẽ cực kỳ cổ xưa, làm g trí nhớ nàng có chút mơ hồ. Nếu như nàng không có cảm giác sai lầm, vậy sư phụ của Âu Dương Lạc Sương, hẳn là một nhân vật cực kỳ đáng sợ, khả năng là người cùng thời với sư phụ của nàng.

Lăng Tường, Tây Trạch cũng ngây ngẩn cả người, mắt lộ ra suy tư, nhìn chằm chằm Âu Dương Lạc Sương rất lâu.

Theo lực lượng biến ảo ở bên trong Âu Dương Lạc Sương, bọn hắn cũng cảm giác được thần kỳ, khí tức thánh khiết trên người Âu Dương Lạc Sương, cũng khiến cho bọn họ cảm thấy có chút quen thuộc.

Chẳng qua là trong lúc nhất thời, thật thể nghĩ ra.

"Hai vị dọc đường cũng gặp phải không ít sự tình phiền lòng. Hôm nay các vị tạm thời nghỉ ngơi một chút, đợi ngày mai chúng ta đàm luận chuyện quan trọng" Lăng Tường chưa thể xác định thân phận lai lịch của Âu Dương Lạc Sương, chuẩn bị trì hoãn một chút, cũng có thể bàn lại cùng Tây Trạch, Lạc Lâm. Thông qua việc giải trừ hôm nay cùng Thạch Nham, thận trọng đối đãi việc này.

Ngược lại Thạch Nham lại không cảm thấy có chuyện gì, nói: "Cũng tốt."

"Tiểu Linh nhi, ngươi tới an bài khách quý." Lăng Tường cười nhạt một tiếng, giương giọng quát.

Từ trong rừng phía sau, bỗng nhiên Cổ Linh bay tới, ánh mắt của nàng linh động dị thường, sau khi đi tới xụ mặt, tựa hồ rất không cao hứng, nói: "Các ngươi đi theo ta."

"Linh nhi là con gái nuôi của ta, phụ thân Linh nhi, là huynh đệ kết nghĩa của ta, đáng tiếc tráng niên mất sớm." Lăng Tường giải thích một câu, trong mắt có một tia ảm đạm.

Thạch Nham khẽ gật đầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cổ Linh phát lạnh, hừ một tiếng, đi phía trước dẫn đường, trực tiếp đi về hướng một cung điện hùng vĩ.

Thạch Nham nhìn thoáng qua Âu Dương Lạc Sương.

Âu Dương Lạc Sương thần sắc thong dong, chủ động đi cùng hắn, cùng hắn đi về hướng Cổ Linh đang đi.

"Các ngươi thấy hắn thế nào?" Đợi cho Thạch Nham, Âu Dương Lạc Sương ly khai, Lăng Tường quay đầu lại, ánh mắt xuất thần hỏi thăm.

"Có chút bất phàm, ánh mắt độc đáo, cảnh giới lúc này tuy yếu. Lấy thân phận tôn chủ Thị Huyết, sợ là có thể tăng lên mạnh mẽ." Lạc Lâm trả lời.

"Không đơn giản như vậy, Áo Nghĩa tôn chủ Thị Huyết đáng sợ, không cần lo lắng thần lực không đủ, nhưng cảnh giới thể ngộ vẫn cần từng bước tích lũy." Lai Na lắc đầu, "Ta là Thủy Thần tam trọng thiên Đại viên mãn, cách Bất Hủ cũng chỉ một bước ngắn, thế nhưng một bước này, đã mệt nhọc hai ngàn năm rồi, cảnh giới thể ngộ không đủ, lực lượng tinh thuần cũng không đủ dùng để đột phá."

"Tây Trạch, ngươi thấy thế nào?" Lăng Tường nói.

"Hắn có thể chiến thắng Cáp Sâm, có thể chiến thắng Hắc Cách, đã đủ để chứng minh thiên phú tu luyện của hắn so hai người kia chỉ cao hơn chớ không thấp hơn. Hơn nữa Áo Nghĩa Thị Huyết nhất mạch độc đáo, ta nghĩ tương lai của hắn, sẽ phi thường rộng lớn." Tây Trạch nói.

"Ta có cái nhìn cùng Tây Trạch. Tiểu tử này nếu như có thể không chết, tương lai tuyệt đối là nhân vật rất đáng sợ." Lăng Tường gật đầu.

"Nàng kia bên cạnh hắn khí tức lưu động, có một loại cảm giác quen thuộc hay không?" Lạc Lâm bỗng nhiên lên tiếng.

"Đây cũng là điều ta nghi hoặc." Lăng Tường thần sắc ngưng tụ: "Cảm giác, cảm thấy đã từng nhìn thấy trên người nào đó. Đáng tiếc trong lúc nhất thời nghĩ không ra, cho nên ta mới trước tiên an bài bọn hắn nghỉ ngơi, chúng ta đều suy nghĩ một chút."

"Ừ, ta cũng hiểu được có chút quen thuộc, tựa hồ nghe ai nói qua." Tây Trạch nói.

Mấy người nghi hoặc, nhíu mày khổ tư, âm thầm ngạc nhiên.

Một mặt khác, Cổ Linh, sắc mặt không có gì tốt, dẫn Thạch Nham, Âu Dương Lạc Sương vào một cung điện, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, nói: "Đây là nơi Thiên Huyễn Tông chúng ta chiêu đãi khách quý. Các ngươi vào đi thôi, có cần gì, chính mình báo cho người."

Nói xong, Cổ Linh mang vẻ mặt chán ghét, thầm mắng nam nhân không có một thứ tốt, hừ nhẹ một tiếng rồi rời khỏi.

Nàng cùng Tây Tắc Lỵ Á quan hệ vô cùng tốt. Lần này Tây Tắc Lỵ Á bị Lai Na tạm thời giam cấm, vì sự tình Thạch Nham không thể thoát thân. Thạch Nham theo Huyễn Vực tới đây, lại mang theo một cô gái xa lạ, còn nói rõ là nữ nhân của hắn, Cổ Linh thầm mắng Tây Tắc Lỵ Á không đáng phải như thế, đối với hắn tự nhiên không có sắc mặt tốt.

"Chờ một chút, lần trước ta thấy ngươi cùng Tây Tắc Lỵ Á cùng một chỗ. Lần này, nàng không cùng Lai Na, sư phó của nàng cùng tới đây sao?" Thạch Nham thở nhẹ một tiếng, dò hỏi.

"Ngươi hỏi Tây Tắc Lỵ Á làm chi? Đã có niềm vui mới, chẳng lẽ còn băn khoăn chuyện xưa cũ. Nam nhân thật sự không đáng tin cậy!" Ánh mắt Cổ Linh tới lui tuần tra giữa hắn cùng Âu Dương Lạc Sương, rõ ràng mỉa mai hắn.

"Tây Tắc Lỵ Á đến cùng có ở nơi đây không?" Thạch Nham cau mày.

"Không biết!" Cổ Linh hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo, quay đầu bỏ đi.

"Đã cách nhiều năm, ngươi vẫn phong lưu như thế. Bất luận người ở nơi nào, bên cạnh cho tới bây giờ không thể thiếu mỹ nhân làm bạn, quả nhiên đánh chết cái nết không chừa." Giọng nói Âu Dương Lạc Sương trong trẻo nhưng lạnh lùng. Sau khi Cổ Linh bỏ đi, đột nhiên nàng chen vào nói.

Thần thức ý niệm trong đầu nàng chuyển động, liền phát hiện xung quanh không người tồn tại, cho nên không hề tận lực tới gần Thạch Nham, chủ động kéo ra một khoảng cách, thần sắc lạnh lùng.

Thạch Nham đứng ở cửa ra vào, nhìn về phía tầng trệt kết cấu phong cách cổ xưa, nghe vậy quay đầu lại, con mắt đảo một vòng trên người nàng, bỗng nhiên nói: "Như vậy ngươi, có tính là một trong những mỹ nhân bên cạnh ta, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, nói coi như thế nào?"

Hắn khó chịu vì thái độ của Âu Dương Lạc Sương, mở miệng phản kích.

Khuôn mặt trắng nõn giống như ngọc phấn của Âu Dương Lạc Sương bỗng nhiên hiện ra một tia đỏ thẫm động lòng người, khẽ cắn răng, nói "Vô sỉ!"

"Tùy ngươi nói như thế nào, nhưng có một số việc thực sự không cách nào cải biến, hơn nữa tại Huyễn Tinh, ngươi còn phải thừa nhận rằng là nữ nhân của ta." Thạch Nham nhún vai, tiêu sái nói.

"Đợi sư phụ ta tới đây, ta và ngươi lập tức trong sạch. Tiểu nha đầu kia cũng sẽ không nhìn ngươi bất mãn." Âu Dương Lạc Sương hít một hơi, liền khôi phục vẻ lạnh nhạt, công phu tâm tính tu dưỡng của nàng tinh xảo hơn nếu so với rất nhiều người.

"Ta rất muốn biết, sư phụ của ngươi rốt cuộc là ai?" Thạch Nham híp mắt.

Khí tức trên thân Âu Dương Lạc Sương, theo như hắn biết được rất tương tự Thần tộc cường giả. Lúc trước hắn ngờ vực vô căn cứ, về sau nghe Âu Dương Lạc Sương nói còn có sư phó. Lúc ấy hắn cũng rất muốn biết là ai. Hiện tại Âu Dương Lạc Sương chủ động nhắc tới, nên hắn lập tức hỏi thăm.

"Là ai?" Âu Dương Lạc Sương lộ ra một tia mê hoặc, do dự một chút, mới nói: "Ta cũng không biết thân phận lai lịch của sư phụ, thế nhưng cảnh giới tu vi của sư phụ, có lẽ cực kỳ tinh xảo. Lần này sư phụ đến Huyễn Tinh có việc, để cho ta ở ngoại vi chờ sự phụ tới. Khi ta đang đợi đợi, phát sinh xung đột cùng Hình Thượng, Vệ Vân, thất thủ bị bắt. . ."

Ngừng một chút, đôi mắt sáng của Âu Dương Lạc Sương nhu hòa, nàng nhỏ giọng nói: "Vẫn cần cám ơn ngươi, ta không nghĩ tới loại người lạnh lùng như ngươi sẽ ra tay cứu ta."

Thạch Nham sờ lên mũi, "Ta vốn không muốn cứu giúp ngươi, nhưng nhớ tới ngươi năm đó. Ta cảm giác, cảm thấy để cho ngươi bị hạng người như Hình Minh chà đạp, thật đúng đất trời không dung."

"Năm đó ta làm sao?" Âu Dương Lạc Sương kinh ngạc.

Thạch Nham nhẹ gật đầu, ánh mắt kỳ lạ, hồi ức nói: "Năm đó, cảnh giới của ta cực kỳ thấp kém, ở Thiên Vẫn thành khi ngươi phá vỡ Thiên Ngoại thiên thạch mà ra, như Nguyệt Thần lâm thế, phong hoa tuyệt đại, khi đó ta từng nghĩ nữ tử, như ngươi có lẽ chỉ nên tồn tại trong mộng cảnh của nam nhân, mà không phải chân thật xuất hiện. . ."

Năm đó hắn, gầy yếu như con sâu cái kiến, mà Âu Dương Lạc Sương là Nguyệt chi nữ thần, tu vi Thiên Vị Cảnh, hai bên có một khoảng cách rộng như một con sông còn lâu mới có thể vượt qua, ngày đêm khác biệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status