Sát thần

Chương 1353: Tam túc ngọc đỉnh


Một không gian lợi nhận, giống như lôi điện kéo dài mấy vạn thước, sắc bén cực kỳ, có thể cắt nát cả tinh thần.

Áo Đại Lệ cho rằng vô số tinh thần toái phiến, vô số vẫn thạch trong hư vô vực hải đều bị không gian lợi nhận này tạo ra.

Lúc này, không gian lợi nhận vô cùng khủng bố đó không ngờ lại bị áo nghĩa của Thạch Nham dân dắc, dùng khí thế vô cùng phách khảm đến.

Trên đường đi của nó, mấy chục khối lưu tinh vẫn thạch bị không gian lợi nhận này cắt qua, tất cả đều biến thành mảnh vụn trong nháy mắt.

Mắt thấy lợi nhận sắp bay đến, Áo Đại Lệ cảm thấy lòng phát lạnh, vội vàng vận dụng áo nghĩa, tạo ra tầng tầng kết giới, chuẩn bị tùy cơ ứng biển.

"Răng rắc!"

Lợi nhận cực lớn cắt vào vỏ ngoài của vẫn thạch, vô số tia lửa bay ra, rất nhiều toái thạch bị đánh văng ra. Một chấn động cực lớn truyền ra làm cho thân thể của Áo Đại Lệ liên tục lắc lư, giống như ngồi trên một con thuyền nhỏ giữa biển sâu cuồng bạo vậy, cực kỳ khó chịu.

Thế nhưng thần kỳ là vẫn thạch chỉ quay tròn, không bị lợi nhận chém vỡ, chẳng qua có rất nhiều toái thạch ở lớp vỏ ngoài bị cắt nát.

"Hả! Quả nhiên là có điều bất thường!"

Thạch Nham ngạc nhiên, lập tức lại thi triển lực lượng, lại có năm lợi nhận cực lớn chém đến, đều bổ vào vỏ ngoài của vẫn thạch, làm cho lớp vỏ ngoài như bị hỏa diễm bao phủ. Vẫn thạch cũng bị ảnh hưởng, bị đánh bay ra ngoài.

"Ca ca ca ca!"

Từng khối toái thạch bụi nâu, lớn có nhỏ có rơi ra từ vẫn thạch, hóa thành lưu thạch rồi trực tiếp bị cắt nát, không còn chút bóng dáng nào.

Khối vẫn thạch này cũng lảo đảo nghiêng ngả, thế nhưng rất kỳ lạ, những vẫn thạch xung quanh bị va chạm thường thì sẽ bị vỡ nát, nếu không cũng hóa thành mảnh vụn bay tán loạn.

Thế nhưng nó lại vẫn như cũ, như không có vấn đề gì, còn nguyên vẹn, cứng rắn không thể tin nổi.

Không gian lợi nhận là công kích sắc bén nhất thế gian, có thể phá vỡ tinh thần, hủy diệt Sinh mệnh chi tinh, thậm chí cảnh giới Bất Hủ mà bị lợi nhận đáng sợ này cắt trúng thì nhục thân cũng sẽ bị hủy diệt, không thể ngăn cản được.

Thế nhưng khối vẫn thạch này đã bị lợi nhận cắt mấy lần rồi cũng chỉ bay loạn xung quanh mà không bị bạo toán.

Áo Đại Lệ lăn lộn theo khối vẫn thạch này, đầu váng mắt hoa, sắc mặt trở nên trắng bệch, vẫn thạch va chạm với nhau tạo ra lực va chạm cực lớn, tạo ra từng ánh lửa, tất cả đều làm cho nàng cảm thấy khó chịu.

Màn hào quang được ngưng kết bằng tu vi cảnh giới Thủy Thần nhất trọng thiên của nàng lúc sáng lúc tắt, có dấu hiệu sắp biến mất.

Lúc này Thạch Nham đột nhiên ngừng dẫn không gian lợi nhận, vươn tay ra kéo Áo Đại Lệ vào trong lòng, ôm gọn cả thân hình của nàng.

Khí tức nam nhân đột nhiên xâm nhập vào trong nội tâm của Áo Đại Lệ. Nàng như ngất đi, ánh mắt mê ly, nắm chặt lấy tay của Thạch Nham theo bản năng, cả thân người cũng ép sát vào người hắn, ngọc phong đầy đặn cũng dựa vào lồng ngực rộng lớn của Thạch Nham.

vẫn thạch vẫn bay loạn như trước, hai người cũng lăn tròn theo vẫn thạch. Từng đợt lực trùng kích truyền ra từ bên trong vẫn thạch, làm cho vô số toái thạch ở bên ngoài vỡ vụn.

Một tay Thạch Nham ôm Áo Đại Lệ, cảm thụ thân hình tuyệt mỹ của nàng, một tay khác hội tụ tinh quang, dùng một phương thức độc đáo duy trì cân bằng, thầm điều chỉnh quỹ tích chuyển động của vẫn thạch dưới thân, tránh cho nó đi vào giữa khu vực bạo tạc này.

Mấy chục khối vẫn thạch phía trước trùng kích lẫn nhau, sinh ra lực bạo tạc kinh thiên động địa, tạo ra một khu vực có thể diệt thế. Hắn biết vẫn thạch dưới chân nếu rơi vào khu vực kia thì cả hắn và công chúa Minh Hoàng tộc trong lòng đều hồn phi phách tán trong nháy mắt, không ai có thể cứu được.

May mà một lúc lâu sau vẫn thạch cũng ngừng bay loạn, khối nguyệt thạch mà hai người đi đến cũng không biết đã rơi từ lúc nào.

vẫn thạch dưới chân dần khôi phục bình thường, vẫn chịu ảnh hưởng của một lực kéo nào đó, chuyển động cực nhanh, hướng về một khu vực u ám.

"Hả!"

Hắn ngưng thần nhìn xuống dưới, không nhịn được kêu lên sợ hãi, sắc mặt trở nên cực kỳ quái dị.

Áo Đại Lệ tỉnh lại, vốn định trách hắn tại sao lại làm như vừa rồi thì bị tiếng kêu của hắn ảnh hưởng, thuận thế nhìn xuống, lập tức hai mắt sáng ngời.

"Đây, đây là cái gỉ?" Thân thể nàng ra rủn mạnh, hỏi.

vẫn thạch dưới chân hai người như được lột xác, lộ ra màu lục trong vắt, giống như một loại ngọc thạch trân quý không biết tên, trông cực kỳ đẹp đẽ.

Lớp cỏ xanh bên ngoài vẫn thạch lúc đầu biến thành một loại phù văn cực kỳ cổ xưa, như nòng nọc di chuyển, trải khắp các khu vực môi chân bọn họ. Phù văn này lấp lánh ánh sáng màu xanh lục, không ngừng phiêu đãng xung quanh, tạo ra huyền diệu vô tận.

"Còn có chút toái thạch chưa bị đánh rơi. Xem ra lớp nham thạch bên ngoài chỉ là một loại che dấu thôi." Hai mắt Thạch Nham sáng lên, cười quái dị, chạy khắp nơi xem xét mặt ngoài của vẫn thạch. Hắn cầm huyết kiếm, không ngừng phóng thích huyết quang, đánh vỡ nát những toái thạch còn dính lại.

Bên trong hư vô vực hải có vô số điều thần bí. Huyền Hà, Minh Hạo, tứ đại thiên vương của Thần tộc sau khi tiến vào cảnh giới Bất Hủ đều lựa chọn vào đây khổ tu, có thể thấy được chỗ này có thứ có thể hấp dẫn bọn họ. Tinh Hỏa chỉ kiếm được một toái phiến thần binh ở bên ngoài hư vô vực hải, sau khi luyện thành thiên tinh băng ngọc phiến liền trở thành người có thực lực, điều này cũng gián tiếp chứng minh kỳ diệu của nơi này.

Một khối vẫn thạch quỷ dị, bị không gian lợi nhận cắt liên tục, toái thạch bên ngoài bị bóc ra, không ngờ lại có tạo thành điều kỳ diệu như vậy, làm cho tim Thạch Nham đập thình thịch.

Hắn có thể khẳng định, không gian lợi nhận không thể cắt được khối vẫn thạch này hoàn toàn là nhờ công của ngọc thạch cực lớn này. Ngay cả không gian lợi nhận cũng không thể cắt đứt, còn có phù văn kỳ dị lưu chuyển, thứ này chắc chắn là dị bảo!

Áo Đại Lệ cũng không lộn xộn, nàng ta chỉ nhìn xuống dưới, vẻ mặt mê say, thì thào nói nhỏ: "Tảng đá thật đẹp."

Chẳng tốn bao lâu, toàn bộ toái thạch bên ngoài đã bị Thạch Nham đánh vỡ, những gì ở bên trong vẫn thạch lộ ra, một quầng sáng xanh lục không ngừng lưu chuyển.

Không ngờ lại là một ngọc đỉnh ba chân cực lớn!

Ngọc đỉnh lớn bằng mấy cái đảo Bất Tử cộng lại, toàn thân xanh biếc. Bên ngoài ngọc đỉnh phủ kín phù văn nòng nọc, giống như được tạo thành từ lớp cỏ xanh bên ngoài vẫn thạch lúc đầu. Miệng ngọc đỉnh thâm u quỷ dị, truyền ra khí tức âm thàn, như một mãnh thú băng hàn mở miệng, chuẩn bị thôn phệ con người.

Ngọc đỉnh ba chân nằm nghiêng, hai người đứng trên mặt đỉnh, tặc lưỡi ngạc nhiên, tán thưởng sự thần diệu của nó.

"Thạch động lúc trước chắc là đường trực tiếp tiến vào miệng đỉnh, u hồn ta luyện hóa, còn cả một tia hồn niệm của ta nữa, hình như... đều bị luyện hóa, trở thành một ký hiểu bên ngoài ngọc đỉnh này. Ta cảm giác thấy vậy." Áo Đại Lệ đỡ trán, vẻ cực kỳ kinh ngạc.

Thạch Nham biết tại sao nàng ngạc nhiên.

Ngọc đỉnh ba chân này vô cùng lớn, mà ký hiệu trên đỉnh lại chỉ lớn tầm móng tay cái. Nếu cảm giác của Áo Đại Lệ không sai thì u hồn và hồn niệm của nàng đều bị ngọc đỉnh luyện hóa, chỉ biến thành một phù văn nho nhỏ ở trên đó thôi thì hàng tỉ phù văn trên ngọc đỉnh chẳng lẽ đều được tạo ra như vậy?

Vậy cần phải luyện hóa bao nhiêu hồn phách sinh linh?

Thạch Nham cảm thấy sợ hãi từ tận xương cốt, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. Hắn nhìn thật sâu vào miệng đỉnh, quát: "Không được tới gần miệng đỉnh!"

Áo Đại Lệ đang từ từ bước đến đó đột nhiên tỉnh lại, dừng lại rất nhanh, nói: "Nó có thể dẫn sinh linh xâm nhập, chắc là có khí linh, chúng ta có nên nghĩ cách câu thông với nó không? Không gặp được sinh linh khác, gặp được một thứ có thể câu thông cũng đáng để thử một lần."

"Câu thông?" Vẻ mặt Thạch Nham đầy chua sót: "Cho dù có tồn tại khí linh, thứ này cũng có thể luyện hóa linh hồn. Linh hồn ý thức của ngươi phóng ra chỉ sợ cũng sẽ như ngươi nói, biết thành phù văn trên người nó. Không tin ngươi thử xem."

"Được." Áo Đại Lệ không tin.

Trong đầu nàng có rất nhiều u hồn, tâm niệm biến ảo, phóng xuất ra một u hồn có năng lượng rất yếu ớt. Lần này nàng cũng khôn hơn, không thêm hồn niệm lên trên, chỉ biến đổi pháp quyết áo nghĩa, làm cho u hồn hình thành câu hỏi, sau đó phóng nó về miệng đỉnh.

Sau đó... không có sau đó nữa.

Cự đỉnh ba chân không có động tĩnh gì, không có bất kỳ phản ứng nào, u hồn do nàng phóng xuất cũng biến mất, không thể liên hệ được, như đá chím đáy biển.

"Xem ra khí linh này cũng không thân thiện lắm." Áo Đại Lệ hừ lạnh.

Chỉ trong phút chốc, phù văn bên ngoài ngọc đỉnh đột nhiên thay đổi, hình thành ba động cực kỳ thần bí.

Vô số toái phiến, vẫn thạch ở xung quanh như bị từ trường thu hút, không ngờ đều bay đến, dính vào bên ngoài ngọc đỉnh.

Chỉ khoảng nửa canh giời, ngọc đỉnh lại đã được vẫn thạch bao phủ, một lần nữa khôi phục tỉnh trạng như chưa bị không gian lợi nhận cắt. Chẳng qua lần này mặt ngoài cũng không có cỏ xanh mọc lên, cũng không có thạch động để người ta dò xét.

Thạch Nham, Áo Đại Lệ nhìn tất cả đã khôi phục nguyên trạng thì cảm thấy bất đắc dĩ, không biết làm thế nào để phá được ngọc đỉnh ba chân, làm thế nào để có thể câu thông với khí linh bên trong.

Nếu bên trong thực sự có khí linh.

"Ngươi dung hợp thiên hỏa đến đâu rồi? Thần Trạch đại lục của ngươi có bao nhiêu căn nguyên thiên hỏa, ngươi còn bao nhiêu nữa mới dung hợp tất cả làm một được?" Thạch Nham sờ cằm, bông nhiên hỏi.

"Tổ tinh của ta có bảy loại thiên hỏa, ta dung hợp được ba loại với nhau, bốn loại còn lại cũng đã dung hợp với nhau, giờ chỉ còn giai đoạn cuối cùng, thế nhưng ta chỉ sợ khó có thể dung hợp triệt để được. Ta không tìm thấy một chút phương pháp nào cả, muốn bỏ cuộc rồi." Áo Đại Lệ tùy ý nói.

"Chúng ta cùng nhau dùng căn nguyên thiên hỏa thối luyện, thử xem có làm gì được ngọc đỉnh này không? Sao hả?" Thạch Nham đề nghị.

"Có tác dụng sao?" Áo Đại Lệ kinh ngạc.

"Ta cũng không biết, nhưng giống như ngươi nói ấy, thử một chút xem." Thạch Nham xòe tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Nếu đưuọc thì có lẽ chúng ta sẽ biết được huyền diệu của nó, có thể giải đáp bí ẩn."

"Vậy thử xem sao." Áo Đại Lệ gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status