Sát thần

Chương 897: Căn nguyên


Mấy loại thiên hỏa dưới sự rằng buộc của pháp tắc ảo diệu nào đó, cùng Thái cổ Yêu Hỏa bị kéo vào một nơi huyền diệu, không ai có thể tiến vào, cũng không ai có thể dò xét sự ảo diệu trong đó.

Thạch Nham có kết nối linh hồn với thiên hỏa, cũng chỉ có thể bằng vào linh hồn ba động của thiên hỏa lờ mờ cảm thấy được một chút dị thường trong đó, mắt thường thì lại không nhìn thấy, chỉ có thần thức thoáng có thể bắt giữ một chút.

Nơi đó, các loại thiên địa lực lượng phi thường kỳ lạ, dấu vết lưu chuyển rõ ràng, tựa hồ có thể dễ dàng biết được chân lý của một loại áo nghĩa, đối với áo nghĩa sẽ lĩnh ngộ cực kỳ thấu triệt.

Ở đó, các loại lực lượng áo nghĩa dùng phương thức kỳ diệu để diễn nghĩa ra, nếu có linh hồn rơi vào, theo phương thức của diễn nghĩa này không ngừng nghiên cứu, có thể hiểu rõ được chí lý áo nghĩa đó, đối với một loại lực lượng áo nghĩa cũng sẽ đạt tới hiểu biết sâu sắc nhất.

Nơi tu luyện thích hợp Nhất cho võ giả.

Mắt hắn sáng ngời, nội tâm không nhịn được trông mong, không khỏi cảm kích giới linh nhìn xa trông rộng.

" Thiên hỏa cắn nuốt nhau, rất khó tham dự, ngươi cũng không thể." Nạp Hâm liếc mắt nhìn hắn, thành khẩn nói: "Nhưng... Nghe nói, có thể bội chi sinh mệnh linh hồn, giúp thiên hỏa tăng cường lực lượng, nếu thực sự làm được thì ngươi đừng tiếc, ta... ừ ngươi nhất định cũng có thể kiếm được lợi ích từ trong đó."

" Vì sao đối với thiên hỏa ngươi tựa hồ cực kỳ quen thuộc?" Thạch Nham kinh ngạc khó hiểu: "Ngươi chưa bao giờ về tổ địa, dựa theo truyền thuyết cho thấy, chỉ có đại lục cỗ có căn nguyên mới có loại sinh mệnh kỳ dị thiên hỏa này được sinh ra, ngươi làm sao minh bạch như vậy?"

Nạp Hâm trầm mặc một chút, sắc mặt có chút phức tạp, trầm ngâm hồi lâu rồi nói: "Ta từng tiếp cận một loại thiên hỏa rất gần."

Thạch Nham trợn to mắt.

Âu Dương Lạc Sương cũng xốc lại tinh thần.

Nàng ta từ trong trao đổi của Thạch Nham, Nạp Hâm, sau khi được biết Nạp Hâm không phải là cường giả của bản thổ Thần Ân đại lục, cũng cực kỳ tò mò , Nạp Hâm còn nói từng vô hạn tiếp cận một loại thiên hỏa, thật sự khiển nàng ta trở nên nghiêm túc.

"Không sai, đại lục cổ có căn nguyên mới có thể dựng dục thiên hỏa." Nạp Hâm nhìn Thạch Nham, nghiêm túc giải thích: "Không phải chỉ có tổ địa mới là đại lục cổ có căn nguyên, bên trong tinh vực đó của chúng ta, cũng có một Sinh mệnh chi tinh có căn nguyên. Lúc ta còn trẻ, từng đi du lịch qua, chỗ đó phi thường hung hiểm đáng sợ, hoàn toàn bất đồng với tổ địa, ở đó, ta từng phát hiện một loại lửa kỳ diệu, có sinh mệnh ý thức, ta vốn muốn bắt giữ, nhưng bị thương nặng, linh hồn tế đài cũng thiếu chút nữa thì bạo toái."

Nạp Hâm thở dài bất đắc dĩ: "Lúc ấy ta còn trẻ, hoàn toàn không biết gì cả về thiên hỏa, làm việc cũng hơi lô mãng. Nếu lúc trước ta cũng hiểu biết về thiên hỏa như hôm nay, có lẽ, kết quả sẽ khác rồi."

" Vì sao?" Thạch Nham kinh ngạc.

"Ta muốn cường hành dung hợp, xem nhẹ trình tự sinh mệnh của hỏa diễm đó, bị nó tính kế." Nạp Hâm cười khổ: "Lúc ta đang chống lại linh hồn của thiên hỏa thì bị một người đánh lén, thiên hỏa bị cướp mất, mà ta thì Thiếu chút nữa vẫn lạc."

Nạp Hâm không muốn tiếp tục nói thêm nữa, nói tới đây thì chủ động lảng tránh: "Vận khí của ngươi tốt hơn, số lượng thiên hỏa thu hoạch được Quả thực khiến ta không dám tin."

Thạch Nham cười cười: "Đích xác vận khí không tồi."

trên Thần Ân đại lục tồn tại mười loại thiên hỏa, hiện giờ có bảy loại cùng linh hồn của hắn ở lại trong tế đài, xem như một cô lực lượng chi nguyên của hắn.

Người thường cả đời cũng khó có thể có được thiên hỏa, hắn thì lại không chỉ có một loại, đây là vận khí gì?

" Hy vọng ngươi có thể thành công."

Nạp Hâm gật đầu, trầm giọng nói: "Ngươi và thiên hỏa không phải là hình thái dung hợp, thiên hỏa của ngươi mặc dù bị đánh bại thì ngươi cũng không đến nôi bị linh hồn xóa bỏ, nhưng Bị thương nặng e là tránh không được, cẩn thận ứng đối nhé."

"Ta sẽ." Thạch Nham lập tức không nói nhiều, tĩnh tọa bên cạnh Nạp Hâm và Âu Dương Lạc Sương, nhắm mắt lại dùng thần thức xuyên qua không gian.

Hắn có chút mê hoặc, Địa Tâm Hỏa vẫn chưa phản hồi.

Trong thời khắc cực kỳ mấu chốt này, Địa Tâm Hỏa nếu nhận được linh hồn tấn niệm của hắn thì phải chủ động đáp lại mới đúng chứ?

Nhưng hắn không cảm ứng được khí tức của Địa Tâm Hỏa.

Liệu có gì bất trắc xảy ra rồi hay không?

Niệm đâu biên ảo một chút, một giọt máu tươi đỏ sâm như bảo thạch trên đầu ngón tay hắn đột nhiên bắn ra, hóa thành cột máu, đột nhiên bắn về phía khe hở hư không phía trước.

Dùng Bất tử ma huyết để tìm kiếm Địa Tâm Hỏa, hao phí một giọt bất tử chi huyết, bằng vào liên hệ linh hồn vi diệu, chỉ trong nháy mắt, trong thức hải của Thạch Nham lập tức truyền đến một đạo ánh sáng.

Thạch Nham sắc mặt lạnh lùng, trong lòng thì rùng mình, áo nghĩa chuyển biến hình thành không gian thần chi lĩnh vực.

Đủ loại tinh diệu của không gian áo nghĩa xẹt qua rất nhanh trong thức hải hắn, không bao lâu sau, trong lòng hắn như hiểu ra gì đó, lặng lẽ vươn tay ra chỉ về phía một điểm.

Đầu ngón tay, không gian ba động đột nhiên trở nên kịch liệt, trên vách tường không gian mà thần chi lĩnh vực của hắn bao trùm, chậm rãi chiểu ra một hỉnh ảnh từ mơ hồ tới rõ ràng.

Ảnh ngược Không gian, một loại vận dụng tinh diệu của không gian áo nghĩa.

Hình ảnh đó dần dần rõ ràng, ba động rõ ràng, từng đoàn hỏa diễm đỏ đậm rất nhanh hoạt động trên hỉnh ảnh đó.

Không bao lâu sau, hỉnh ảnh đó dừng chấn động kịch liệt, hiện ra hỏa diễm cực nóng, Địa Tâm Hỏa xuyên qua nham thạch nóng chảy, bay nhanh tới chổ sâu nhất của lòng đất, giống như có phát hiện kỳ diệu nào đó. Địa tâm không hề dày cũng không có khe hở.

Ngược lại, trong ảnh ngược không gian của thần chi lĩnh vực Thạch Nham, sâu trong địa tâm có rất nhiều khe hở tinh mịn, xuyên qua tầng nham thạch nóng chảy, một đường đi sâu, còn có thể nhìn thấy không ít tinh khối cực đại, chỉ là, trong đó chỉ năng lượng không cần thiết.

Tinh khối dày này giống như tràn ngập khắp ngõ ngách của địa tâm, Địa Tâm Hỏa như xuyên qua sông băng, dần dần trở nên gian nan.

Cuối cùng, nó xuyên qua từng khối tinh khối, đột nhiên tiến vào một mảng vòng xoáy hỏa diễm nổi lơ lửng, bên trong vòng xoáy hỏa diễm có năng lượng ba động ấm áp bình thản, có ánh lửa mầu trắng ngà vẩy ra, lượn lờ không tiêu tan như mộng như ảo, hiện ra vô số phong cảnh huyền diệu.

trong vòng xoáy Hỏa diễm, dùng quang ảnh, ánh lửa, nhân uân, sương khói làm đường nét, tựa hồ khắc một thế giới thu nhỏ lại.

Ngưng thần nhìn kỹ, mắt Thạch Nham sáng rực.

Thế giới thu nhỏ đó không ngờ chính là Thần Ân đại lục!

U Vân chi địa, Vô Tẩn hải, Thần Châu đại địa, bản khối lục địa, được thu nhỏ lại vạn lần, chỉ thành như quả bóng cao su, chuyển động quay tròn trong lốc xoáy hỏa diễm.

Lốc xoáy hỏa diễm trói buộc thế giới thu nhỏ này, không ngừng hấp thu lực lượng nào đó trong đó, khiến thế giới đó trở nên càng lúc càng mơ hồ, có từng dòng ánh lửa mầu trắng ngà vẩy ra, rơi vào Trung ương lốc xoáy hỏa diễm.

Nạp Hâm và Âu Dương Lạc Sương cũng đều ngưng thần, ngơ ngác nhìn ảnh ngược không gian mà hắn chiểu ra, thần thái, nghiêm túc suy nghĩ.

" Hỗn Độn Thánh Hỏa!"

Phút chốc, một dòng ỵ thức của Địa Tâm Hỏa từ sâu trong địa tâm xa xôi truyền ra, trực tiếp nổ tung trong đầu hắn.

Cả người chấn động, Thạch Nham vẻ mặt kinh hãi, hét lên: "Hỗn Độn Thánh Hỏa! Đúng là Hỗn Độn Thánh Hỏa!"

" Cũng là thiên hỏa à?" Nạp Hâm mê hoặc hỏi.

Thạch Nham vẻ mặt túc mục, chỉ về phía lốc xoáy hỏa diễm trên ảnh ngược không gian, trầm giọng nói: "Nó chính là Hôn Độn Thánh Hỏa, trên Thần Ân đại lục thì bài danh đệ nhất."

" Đây là chỗ nào?" Nạp Hâm sững sờ một chút rồi vội vàng hỏi.

" Địa tâm của Thần Ân đại lục, nơi sâu nhất." Thạch Nham quát khẽ.

Nạp Hâm chấn động, vẻ mặt không dám tin chỉ về phía thế giới nhỏ ở Trung ương lốc xoáy hỏa diễm: "Căn nguyên! cổ căn nguyên của đại lục cổ! Thiên hỏa đó đang hấp thu căn nguyên chi lực! Chẳng trách tốc độ biến mất của thiên địa năng lượng đại lục này nhanh như vậy!"

Thạch Nham và Âu Dương Lạc Sương lập tức đờ đẫn.

"Ta chưa bao giờ thấy căn nguyên, chỉ nghe qua một chút. Căn nguyên là vật trung tâm đại lục cổ, như hình thái của đại lục sau khi thu nhỏ lại, phi thường huyền diệu, căn nguyên huyền ảo huyền ảo, có rất nhiều tác dụng, nhưng một điểm mấu chốt nhất là đại lục cổ có căn nguyên tồn tại có thể tự tụ tập năng lượng vực ngoại, căn nguyên được ẩn ở trung tâm lòng đất đại lục cổ, trải qua hàng tỉ năm tích lũy, có thể cung cấp thiên địa năng lượng cực kỳ kinh người cho đại lục cổ. Căn nguyên của Tổ địa rất nhỏ, rất nhỏ mà hiện tại lại bị Hỗn Độn Thánh Hỏa hấp thu căn nguyên chi lực, chẳng trách năng lượng khô kiệt nhanh như vậy."

Nạp Hâm sắc mặt ngưng trọng.

Căn nguyên hình thành như thế nào? Sẽ trôi qua tiêu hao ư?" Thạch Nham cũng rung động không thôi.

" Không ai biết căn nguyên hình thành như thế nào, trong quá trình nó tụ tập thiên địa năng lượng, đích xác sẽ tiêu hao năng lượng. Thần Ân đại lục tồn tại lâu như vậy, thiên địa năng lượng một độ nồng đậm cực kỳ, căn nguyên tất nhiên tiêu hao cực lớn, thiên hỏa đó rất bá đạo, không ngờ biết hấp thu căn nguyên chi lực, tuyệt đối cực kỳ khó đối phó." Nạp Hâm hít sâu một hơi, nói: "Ngươi có phiền toái rồi."

"Ta có phiền toái ư?" ThạchNham sững sờ.

Ngay sau đó hắn đã biết Nạp Hâm có ý gì.

Địa Tâm Hỏa nhảy vào trong lốc xoáy hỏa diễm, chỉ kịp truyền đến một tấn niệm liền bị lốc xoáy hỏa diễm bao lấy, bị kéo vào bên trong.

Lập tức, Hỗn Độn Thánh Hỏa và Địa Tâm Hỏa gắn vào nhau, dưới tác dụng của lực lượng thiên địa quy tắc nào đó, ầm ầm tiến vào nơi không thể biết.

Khu vực thần thức chỉ có thể cảm giác được một chút, vào lúc này cuối cùng cũng đã tụ tập tất cả thiên hỏa trên Thần Ân đại lục!

Mất đi lốc xoáy hỏa diễm trói buộc căn nguyên, cầu thể to cỡ nắm đấm, vẫn đang quay tròn không được, bồng bềnh ở giữa tinh khối cực ày, bị hình chiểu không gian của Thạch Nham chiếu ra.

"Thiên hỏa đi xuống dưới đó có được căn nguyên từ chỗ nào?" Âu Dương Lạc Sương bỗng nhiên hỏi.

Thạch Nham sững sờ một chút.

Nạp Hâm thì hơi nhíu mày.

"Các ngươi không muốn có được căn nguyên đó ư? Năng lượng của Thần Ân đại lục vốn sẽ khô kiệt, căn nguyên nhỏ như vậy, tồn tại thì tác dụng cũng không lớn, không bằng cho chúng ta hấp thu sự kỳ diệu trong đó." Âu Dương Lạc Sương nghiêm túc nhìn về phía Thạch Nham: "Căn cứ vào truyền thừa của ta, nểu khi tiến vào Nguyên Thần, có căn nguyên hô trợ, hình thành Nguyên Thần sẽ cực kỳ huyền diệu, tinh nguyên cũng có thể chuyển biến, có thể xưng là thần lực!"

"Tiểu nha đầu dã tâm không nhỏ." Nạp Hâm hừ nhẹ một tiếng.

"Ngươi ở Hư Thần cảnh rồi, căn nguyên đối với ngươi mà nói thì chỉ có thể để thối luyện dị bảo, chứ không thể dung nhập với linh hồn, ngươi là Cự nhân tộc, chắc cũng không tới làm chuyện như vậy chứ?" Âu Dương Lạc Sương hô khẽ, trong con ngươi lóe ra tia sáng kinh người.

Đối với căn nguyên, nàng ta tựa hồ có xung động muốn sở hữu mãnh liệt.

"Căn nguyên nếu dung hợp với thiên hỏa phân tán ra nguyên lực, một ngày kia có lẽ sẽ có thể khiển Thần Ân đại lục một lần nữa khôi phục sinh cơ." Nạp Hâm nhìn về phía Thạch Nham.

"Thế à?" Thạch Nham gật đầu, nói với Âu Dương Lạc Sương: "Xin lỗi, xem ra nếu nó lọt vào tay ta, có lẽ tương lai có thể thành toàn cho đại lục này, còn lọt vào tay ngươi, chỉ có thể thành toàn cho một mình ngươi, một khi đã như vậy thì ta sẽ không khách khí."

Dứt lời, Thạch Nham xé rách hư không, tiêu soái bay đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status