Siêu cấp binh vương

Chương 180: Đêm Cuối


Mấy ngày kế tiếp, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, Thanh bang cũng không có hành động trả thù, tập đoàn Phi Tường cũng không động tác gì lớn, Hồng Môn cũng ít xuất hiện, phảng phất hết thảy đều bình tĩnh như nước; nhưng mà, Diệp Khiêm cũng biết rõ bình tĩnh này chỉ là mặt ngoài mà thôi, bên trong thì như sóng biển cuộn trào, đây bất quá chỉ là yên tĩnh trước khi bão tố đến mà thôi.

Công ty bảo an Thiết Huyết có Jack phụ trách quản lý, Lý Vĩ cũng từ Myanmar trở về, phụ trách hiệp trợ Jack xử lý nghiệp vụ công ty. Thanh Phong tiểu tử kia tự nhiên là ở trong công ty phụ trách huấn luyện bảo an mới gia nhập công ty, thuận tiện quan sát có ai thích hợp để gia nhập Nanh Sói hay không. Mặc Long những ngày này có chút xuất quỷ nhập thần, rất ít trông thấy hắn, bất quá Diệp Khiêm cũng không có nghe ngóng xem hắn đi nơi nào. Tuy là thành viên Nanh Sói, nhưng bọn hắn đều có tự do riêng, huống chi Diệp Khiêm biết Mặc Long còn có chuyện cần phải xử lý. Tìm kiếm người Mặc gia là nguyện vọng của Mặc Long.

Giao Tuấn Sinh, Vạn Xuân Hoa cùng Triệu Thiết Trụ đều gia nhập Nanh Sói, bất quá Vạn Xuân Hoa cùng Triệu Thiết Trụ còn cần trải qua huấn luyện nghiêm khắc, về phần Giao Tuấn Sinh, hắn bản thân là bộ đội đặc chủng Nanh Sói Hoa Hạ, Diệp Khiêm liền để cho hắn phụ trách công tác huấn luyện.

Chỉ có Diệp Khiêm, ngược lại là người rảnh rỗi, cả ngày không có việc gì làm. Trí giả dùng não, kẻ ngu dùng tay, không cần việc gì cũng phải tự làm, nhưng trong đầu Diệp Khiêm cũng không có kế hoạch hoàn chỉnh, thậm chí đối với các thế lực ở thành phố Thượng Hải cũng không rõ ràng.

Mắt thấy thời gian Lâm Nhu Nhu rời đi sắp đến, Diệp Khiêm mỗi ngày đều cùng Lâm Nhu Nhu ăn cơm, ngẫu nhiên buổi tối còn ở nhà Lâm Nhu Nhu qua đêm. Liếc mắt đưa tình là không phải ít.

Ngày hôm đó, Diệp Khiêm cũng giống như thường ngày, cùng Lâm Nhu Nhu ở trong bếp nhà nàng bận rộn nấu cơm. Lâm Nhu Nhu tay cầm muôi, Diệp Khiêm trợ thủ, nghiễm nhiên là một đôivợ chồng ân ái.

"Khi nào thì đi?" Diệp Khiêm một bên vừa cắt rau, vừa nói.

"Buổi sáng ngày mai." Nghĩ tới sắp phải phân ly, Lâm Nhu Nhu trong mắt không khỏi hiện lên một tia lệ quang.

"Chỗ kia rất loạn, lúc không có chuyện gì làm thì cũng đừng có đi ra ngoài, có thời gian anh sẽ đi Nam Phi thăm em." Diệp Khiêm trong nội tâm cũng có một tia không nỡ, nhưng mà hắn biết đây là mộng tưởng của Lâm Nhu Nhu, là chấp nhất của nàng, với tư cách là nam nhân của nàng, Diệp Khiêm cảm thấy cần phải ủng hộ và cổ vũ nàng.

"Anh sẽ nhớ đến em chứ?" Lâm Nhu Nhu hỏi.

"Nha đầu ngốc, anh đương nhiên sẽ nhớ em." Diệp Khiêm đem rau cắt xong bỏ vào trong mâm, sờ lên đầu Lâm Nhu Nhu, nói.

"Em cũng sẽ nhớ đến anh, lão công." Lâm Nhu Nhu nói.

"Em dám không nhớ anh, coi chừng anh đánh mông em." Diệp Khiêm cố ý trêu chọc nói.

"Em không nhớ!" Lâm Nhu Nhu dí dỏm nói.

"Anh đây cũng sẽ không khách khí, tiếp chiêu." Diệp Khiêm vừa nói vừa giơ tay hướng bờ mông của Lâm Nhu Nhu đập tới.

"Ah..." Lâm Nhu Nhu quát to, né tránh. Hai người ở trong phòng bếp bắt đầu vui đùa ầm ĩ, trong phòng toàn là âm thanh tiếng cười hạnh phúc.

"Dừng lại, dừng lại, không giỡn nữa." Lâm Nhu Nhu thở hổn hển, bộ dáng rất đáng yêu. Diệp Khiêm ôn nhu ôm nàng, nói: "Nào có dễ xong như vậy nha."

"Vậy anh muốn như thế nào?" Lâm Nhu Nhu ngẩng đầu lên, khẽ cười nói.

Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, dùng ngón tay chỉ mặt của mình. Lâm Nhu Nhu ôn nhu liếct hắn, sau đó hôn hắn một cái, "Xong rồi đó" Lâm Nhu Nhu nói.

"Cái này còn không sai biệt lắm." Diệp Khiêm cảm thấy mỹ mãn nói.

Trầm mặc một lát, bỗng nhiên Lâm Nhu Nhu nói: "Lão công, anh có cảm thấy em rất vô dụng không, em không thể giúp gì cho anh? Nếu như em có bổn sự như Nguyệt tỷ tỷ thì đã tốt rồi."

Diệp Khiêm hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn nàng, nghĩ thầm, nha đầu kia làm sao vậy? Như thế nào vô duyên vô cớ lại nhắc đến Tần Nguyệt? Bất quá ngẫm lại, có thể là do sắp phải xa nhau, nên trong nội tâm nàng có chút không nỡ a. Diệp Khiêm trêu chọc nói: "Nguyệt tỷ tỷ? Em gọi thực thân mật, lúc nào thì thành tỷ muội, sao anh không biết."

"Em rất nghiêm túc, không cho anh cười." Lâm Nhu Nhu nói.

"Tốt, không cười, không cười." Diệp Khiêm nói, "Nhu Nhu, em biết, anh thích em là thích tính đơn thuần cùng ôn nhu thiện lương của em, anh cũng không cần em giúp anh làm cái gì, chỉ cần em ở bên cạnh anh, là anh cảm giác được mình là người hạnh phúc nhất trên đời này. Tần Nguyệt quả thật là nữ nhân rất có năng lực, nhưng ở trong lòng của anh, em thủy chung là không người nào có thể thay thế."

Lâm Nhu Nhu cảm động không thôi, hai mắt chứa đầy nước mắt, nói: "Em đương nhiên biết rõ anh tốt với em, nhưng em thủy chung cảm giác em không xứng với anh. Lão công, đáp ứng em một việc."

"Chuyện gì?" Diệp Khiêm kinh ngạc hỏi.

"Anh đáp ứng em trước." Lâm Nhu Nhu nói.

"Tốt, tốt, anh đáp ứng với em. Nói mau a, là chuyện gì?" Diệp Khiêm nói.

"Đợi em nửa năm, nửa năm sau, em muốn biến thành người có thể xứng đôi với anh." Lâm Nhu Nhu kiên định nói.

Diệp Khiêm trong nội tâm âm thầm thở dài, nghĩ thầm mình làm bạn trai thật đúng là thất bại, vậy mà lại để cho Lâm Nhu Nhu trong nội tâm có cảm giác không an toàn. Bất quá, Diệp Khiêm rất rõ ràng, Lâm Nhu Nhu nói là làm, tuy Diệp Khiêm không rõ trong nội tâm nàng nhận định xứng đôi là như thế nào, nhưng quá trình chỉ sợ rất gian nan."Đồ ngốc, đừng nói là nửa năm, coi như là một năm mười năm, anh cũng sẽ chờ em." Diệp Khiêm nói.

"Ừ!" Lâm Nhu Nhu gật gật đầu, dúi đầu vào trong ngực Diệp Khiêm, đây là lần "Cuối cùng" cảm thụ nhịp tim đập của Diệp Khiêm vô cùng ôn hòa. Nửa năm thời gian nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng mà đủ để dày vò đối với đôi uyên ương. Nhớ mong là thống khổ; nhưng mà biết rõ người mình nhớ mong cũng đang nhớ đến mình thì là hạnh phúc.

......

Ăn xong cơm tối, Diệp Khiêm rất thoải mái dựa vào ghế sa lon ở trong phòng khách, Lâm Nhu Nhu tựa như một cô vợ ngoan hiền, đem đầu gối ở trên đùi Diệp Khiêm, ngón tay nhẹ nhàng ở trên ngực của Diệp Khiêm vẽ các vòng tròn.

Hai người đều không nói gì, miễn cho phá hủy không khí ấm áp này.

Không lâu, điện thoại của Diệp Khiêm vang lên, Diệp Khiêm có chút nhíu mày, cũng không có đứng dậy đi lấy điện thoại đặt ở trên bàn trà.

"Như thế nào không nghe?" Lâm Nhu Nhu nói.

"Không cần, đêm nay anh muốn ở cùng em." Diệp Khiêm nói.

Lâm Nhu Nhu đứng dậy cầm điện thoại, đưa cho Diệp Khiêm nói: "Trước nghe a, vạn nhất có việc gì gấp?"

Diệp Khiêm nhìn Lâm Nhu Nhu, sau đó nhận điện thoại. "Này, có rắm mau thả!" Diệp Khiêm ngữ khí rõ ràng có chút không vui. Nghe được Diệp Khiêm nói Jack không khỏi sửng sốt, không rõ Diệp Khiêm như thế nào bỗng nhiên nóng tính như vậy, sẽ không phải là mình quấy nhiễu chuyện tốt của hắn chứ? Nghĩ tới đây, mồ hôi của Jack tuôn ra như suối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status