Siêu cấp gen thần

Chương 164: Sủng vật cấp thần huyết


Editor: Nguyetmai

Hàn Sâm âm thầm theo dõi bọn chúng, nhìn bọn chúng tìm một nơi dựng lều, lại nhóm lửa nướng thịt chuẩn bị thức ăn.

Còn anh Cốc kia thì bị trói ném ở một bên, đến giờ Hàn Sâm vẫn không tìm được cơ hội tốt nào.

Mắt thấy đám người Thần Thiên Tử sắp dùng bữa xong, đợi lát nữa nếu bọn chúng lại hành hạ anh Cốc kia một trận nữa, cho dù không chết thì sợ rằng có cứu ra cũng vô ích.

Sau khi suy nghĩ một lát, Hàn Sâm triệu hoán Tam Nhãn Miêu thần huyết ra, lệnh cho nó chạy qua một bên khác rồi hướng về phía đám người Thần Thiên Tử gầm thét mấy tiếng.

"Dị sinh vật!"

"A! Là sinh vật thần huyết!"

"Đừng để nó chạy mất!"

"Đao Tử và Thốc Tử ở lại, những người khác đi theo tao giết con sinh vật thần huyết kia."

Thần Thiên Tử phân nhiệm vụ, để hai người ở lại trông coi lều và anh Cốc, sau đó gã dẫn những người còn lại đi săn Tam Nhãn Miêu thần huyết.

Thần Thiên Tử vừa chạy về phía Tam Nhãn Miêu thần huyết vừa chỉ huy: "Anh em phân tán ra bao vây nó lại, đừng để nó chạy mất. Bây giờ đang là buổi tối, chúng ta không thể đuổi theo khắp nơi được."

Mắt thấy đám người Thần Thiên Tử đã bị dụ đi chỗ khác, Hàn Sâm biết thời gian của mình không nhiều. Mặc dù Tam Nhãn Miêu thần huyết rất mạnh nhưng bị cả đống người cùng hung cực ác bao vây tấn công như vậy, chắc chắn nó không cầm cự được bao lâu. Hàn Sâm cũng không muốn vì cứu người mà hại chết Tam Nhãn Miêu thần huyết, thế thì hắn lỗ nặng rồi.

Chờ đám người Thần Thiên Tử chạy đi khá xa, Hàn Sâm lại triệu hoán ra đôi cánh, đồng thời sử dụng Huyết Tinh Đồ Lục Giả biến thân. Nhờ bóng đêm che chở, hắn lặng lẽ bay về phía lều trại gần đó.

"Thốc Tử coi chừng đó, phía trên có kẻ địch!"

Lúc Hàn Sâm còn cách lều trại chừng mười mét, Đao Tử đã phát hiện ra sự hiện diện của hắn, lập tức quát to thông báo cho Thốc Tử bên cạnh biết.

Thốc Tử phản ứng rất nhanh, tức tốc triệu hoán ra một thanh trường thương thú hồn biến dị, xoay người lại tập trung cao độ nhìn về phía Hàn Sâm từ trên trời lao xuống. Cùng lúc đó Đao Tử cũng triệu hoán ra hai con dao găm kia.

Khoảng cách mười mét không tính là gì, chỉ chớp mắt đã đến. Hàn Sâm cầm chiến đao Tu La trong tay, bổ ngay một đao về phía Thốc Tử.

Một đao này của Hàn Sâm nhanh đến cực điểm, lại mang theo khí thế mạnh mẽ bổ từ trên trời xuống, thế mà tên Thốc Tử kia vẫn ngang nhiên giơ trường thương trong tay lên, hai tay vận sức, cố đón đỡ chiến đao Tu La.

Một đợt va chạm nảy lửa, chiến đao Tu La chém mạnh lên trường thương. Dưới sức ép kinh khủng từ phía trên dồn xuống, hai chân Thốc Tử lập tức lún vào trong cát hơn phân nửa.

Ngay lúc Thốc Tử cho rằng gã đã đỡ được một đao này thì trường thương trong tay lại không chịu nổi sức mạnh kinh khủng kia, bị chiến đao Tu La chém đứt.

Thốc Tử muốn lắc mình lui về sau nhưng hai chân lại bị chôn trong cát, không cách nào chạy trốn, chớp mắt đã bị một đao của Hàn Sâm bổ trúng, thân thể bị chém làm đôi.

Keng keng!

Hai con dao găm phá không bay tới, cắm vào khe hở chỗ khớp xương khuỷu tay trên áo giáp thú hồn của Hàn Sâm. Hàn Sâm bận chém chết Thốc Tử nên không có thời gian tránh né.

Cũng may hai con dao găm này chỉ ở cấp biến dị, mặc dù mạnh nhưng cũng chỉ đâm vào trong khe hở áo giáp chưa tới ba tấc đã bị kẹp lại, nếu không sợ rằng hai cánh tay của Hàn Sâm đã bị phế mất rồi.

Sau khi chém chết Thốc Tử, Hàn Sâm xoay người định xông về phía Đao Tử, nhưng Đao Tử lại xoay người bỏ chạy với tốc độ nhanh kinh người, không cho Hàn Sâm có cơ hội tiếp cận.

Đao Tử vừa chạy vừa kêu to, đám Thần Thiên Tử đã bị kinh động, đang tức tốc chạy về.

Hàn Sâm không đuổi theo mà vội đi qua tóm lấy anh Cốc đang bị trói ở gần đó rồi ba chân bốn cẳng chạy như điên.

"Kim Tệ, thằng khốn kiếp, mày có ngon thì solo với tao này." Thần Thiên Tử ở phía sau mắng to.

"Solo? Cả đám bọn mày solo với một mình tao à?"

Hàn Sâm hừ một tiếng đầy khinh thường, sau đó tăng tốc chạy đi.

Đám người Thần Thiên Tử vốn cho rằng Hàn Sâm phải ôm theo một tên to con nặng ký như vậy hẳn là chạy không nhanh, chắc chắn bọn chúng sẽ đuổi kịp.

Thế nhưng sau đó lại có một con hổ ba mắt màu đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hàn Sâm. Hàn Sâm đặt anh Cốc lên lưng hổ đen, một người một hổ chạy như bay.

"Sao con sinh vật thần huyết kia lại giúp Kim Tệ chứ?"

Đám người Thần Thiên Tử sững sờ kinh ngạc, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ không dám tin.

Lát sau Thần Thiên Tử bỗng kêu lên: "Mẹ, nó không phải sinh vật thần huyết, nó là thú hồn sủng vật cấp thần huyết. Không ngờ thằng chó Kim Tệ này lại nuôi ra một con thú hồn sủng vật cấp thần huyết!"

Nghe đến đây mặt ai cũng dại ra. Thú hồn sủng vật cấp thần huyết, không ngờ lại có người có thể nuôi ra thú hồn loại hình sủng vật đẳng cấp này, nghĩ thôi đã thấy khó tin rồi, phải tốn bao nhiêu thịt cao cấp mới nuôi ra được vậy?

Đám người Thần Thiên Tử đuổi theo một hồi, bị bỏ lại càng ngày càng xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Sâm chạy mất. Thật ra sau khi phát hiện con hổ kia là thú hồn sủng vật cấp thần huyết, bọn chúng đã sớm không muốn đuổi theo nữa rồi.

"Rốt cuộc làm sao tên đấy nuôi ra được sủng vật thần huyết vậy? Chẳng lẽ nó lấy thịt sinh vật thần huyết đút cho sủng vật ăn?"

Sắc mặt ai cũng khó coi. Sủng vật cấp thần huyết thật sự quá đáng sợ, lượng thông tin ẩn chứa trong đó quá lớn quá đáng sợ.

Hàn Sâm chạy một mạch, thấy đám người Thần Thiên Tử đã bị bỏ xa thì giải trừ biến thân, ném anh Cốc xuống đất, tiện thể chém đứt sợi dây trên người anh ta.

"B thần?"

Không ngờ anh Cốc lại biết Hàn Sâm.

"Anh bạn, mạng anh đáng giá bao nhiêu tiền?" Hàn Sâm hỏi anh Cốc.

Anh Cốc vừa nghe xong thì mặt đã biến sắc: "Anh cũng muốn búa thú hồn thần huyết của tôi ư?"

"Cũng không nhất thiết phải là con thú hồn kia, nhưng nói thế nào tôi cũng đã mạo hiểm tính mạng cứu anh ra, chẳng lẽ anh lại để tôi làm không công à?" Hàn Sâm thản nhiên nói.

Anh Cốc không nói gì cả, chỉ nhìn Hàn Sâm với vẻ mặt khó hiểu.

"Hơn nữa bây giờ trên người anh chẳng có gì cả, chỉ có một cơ thể bị thương nặng, liệu rằng anh có thể sống sót ra khỏi sa mạc Bạch Ma không? Đóng chút phí bảo kê đi, tôi bảo đảm sẽ đưa anh về thành bảo hộ bình an." Hàn Sâm tiếp tục nói.

"Sao tôi phải tin anh?" Anh Cốc cắn răng hỏi Hàn Sâm.

"Anh còn lựa chọn nào khác à?"Hàn Sâm cười nói.

"Trừ con thú hồn thần huyết kia, những thú hồn khác tôi đều có thể đưa cho anh, nhưng anh phải đưa tôi về thành bảo hộ trước." Anh Cốc vừa lau máu trên mặt vừa nói.

"Anh Cốc đúng không?" Hàn Sâm nhìn anh Cốc.

"Gọi tôi là Cốc Minh hay gì cũng được, sau này ai gọi tôi là anh Cốc thì tôi liều mạng với người đó." Cốc Minh nghiến răng nghiến lợi nói.

Hàn Sâm cười: "Lão Cốc, bây giờ tôi cho anh hai sự lựa chọn, một là tự anh đi ra ngoài, hai là trả phí bảo kê trước, không có lựa chọn thứ ba. Tôi không phải Thần Thiên Tử, thu bao nhiêu tiền làm bấy nhiêu chuyện, tôi có nguyên tắc của riêng mình. Trả hai thú hồn biến dị, tôi bảo đảm sẽ đưa anh về thành bảo hộ an toàn."

Cốc Minh nhìn Hàn Sâm hồi lâu, sau đó cắn răng triệu hoán ra mấy con thú hồn, nói với Hàn Sâm: "Kẻ địch của kẻ địch là bạn, tôi biết anh là kẻ địch của Thần Thiên Tử, tôi tin anh. Tất cả thú hồn biến dị của tôi đều ở đây, tự anh chọn đi."

Hàn Sâm nhìn qua một lượt rồi đưa tay chỉ vào hai con: "Một con là công tôi cứu anh, một con là phí bảo kê đưa anh về thành bảo hộ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status