Siêu cấp gen thần

Chương 186: Một mũi tên lên trời



Editor: Nguyetmai

Có nhiều Hắc Vũ Thú như vậy, cho dù chúng có xếp thành hàng cho bọn họ giết thì chỉ sợ giết xong cũng gãy cả tay, huống hồ gì trong đống này còn có nhiều con Hắc Vũ Thú biến dị và cả một con Hắc Vũ Thú Vương thần huyết đang chực chờ như hổ rình mồi nữa.

Lúc này thi thể Hắc Vũ Thú đã chất thành từng đống trước mắt họ, đang dần hạn chế phạm vi hành động của cả nhóm, nếu cứ như vậy thì sợ rằng không cần chờ đến khi con Hắc Vũ Thú Vương cấp thần huyết kia ra tay thì họ đã bị xé xác mất rồi.

Hoàng Phủ Bình Tình đang tuyệt vọng thì đột nhiên có ánh sáng màu vàng kim lóe lên trước mặt, một con vật màu vàng khổng lồ xuất hiện trước mắt cô, chính là con Hoàng Kim Sa Trùng Vương kia.

Sau khi Hoàng Kim Sa Trùng Vương được Hàn Sâm triệu hồi ra thì nó lập tức chui vào đống thi thể Hắc Vũ Thú, nuốt chửng thi thể. Thân thể con Sa Trùng Vương to như con bò mộng, dần dần đào ra một con đường trong đống thi thể Hắc Vũ Thú trước mặt mấy người Hàn Sâm.

Hắc Vũ Thú nhào thành đàn về phía Hoàng Kim Sa Trùng Vương, tuy Hoàng Kim Sa Trùng Vương bây giờ chưa có năng lực chiến đấu, nhưng lớp vỏ giáp của nó đã cực kỳ cứng rắn, nanh vuốt của đám Hắc Vũ Thú này cũng chẳng làm gì được nó cả. Hoàng Kim Sa Trùng Vương cũng mặc kệ đám Hắc Vũ Thú này, tiếp tục ra sức cắn nuốt đống thi thể kia.

Có Hoàng Kim Sa Trùng Vương hỗ trợ, mấy người Hàn Sâm nhất thời lấy lại được không gian để hoạt động, ra tay cũng không bị bó tay bó chân như trước nữa. Đao Trảm Mã trong tay Hàn Sâm múa may kín không kẽ hở, tất cả Hắc Vũ Thú lao tới đều bị giết sạch, rất có khí thế "một người giữ ải muôn người khó phá".

"Giết Hắc Vũ Thú cấp nguyên thủy, nhận được thú hồn Hắc Vũ Thú cấp nguyên thủy, ăn thịt sẽ nhận được từ 1 đến 10 điểm gen nguyên thủy."

Hàn Sâm giết nhiều Hắc Vũ Thú như vậy, cuối cùng cũng nhận được một thú hồn Hắc Vũ Thú cấp nguyên thủy.

Hàn Sâm giết được rất nhiều Hắc Vũ Thú nhưng Hoàng Phủ Bình Tình cũng giết được không ít. Hai thanh song kiếm của cô bay múa, lực sát thương không hề thua kém Hàn Sâm chút nào, chiêu thức võ cổ mới liên tục thay đổi khiến Hàn Sâm cũng phải bất ngờ.

Nhưng Hắc Vũ Thú thật sự quá nhiều, che trời phủ đất, giết mãi cũng không thấy bớt, càng ngày càng có nhiều Hắc Vũ Thú lao đến hơn.

Hàn Sâm nhíu mày, cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn không được. Con Hắc Vũ Thú Vương cấp thần huyết kia ghi thù muốn giết bọn họ, nhưng lúc trước nhóm của Hoàng Phủ Bình Tình đông người khiến nó không nắm chắc nên rút lui trước, chỉ cần có người bị tách khỏi nhóm thì chắc chắn nó sẽ quay lại.

Hắc Vũ Thú Vương cấp thần huyết căn bản không hề lo lắng đến chuyện thuộc hạ của mình chết bao nhiêu, Hàn Sâm biết nếu cứ kéo dài như vậy thì có mạnh đến mấy cũng không thể đủ dùng.

"Manh Manh, em đứng đây chờ anh, để anh dẫn đàn Hắc Vũ Thú này đi chỗ khác. Sau khi anh dụ được chúng đi thì em phải chạy ngay, cố gắng rời khỏi sa mạc Bạch Ma càng nhanh càng tốt." Hàn Sâm nói với Vương Manh Manh.

Hoàng Phủ Bình Tình nghe thấy thế thì nghĩ rằng Hàn Sâm chỉ đang nói bừa. Vương Manh Manh bây giờ có hắn che chắn nên mới không bị đàn Hắc Vũ Thú này tấn công, chỉ cần Hàn Sâm rời khỏi thì Vương Manh Manh làm sao ngăn được thế công của nhiều Hắc Vũ Thú như vậy chứ.

Hơn nữa, số lượng Hắc Vũ Thú nhiều như thế, mỗi mình hắn thì có thể dẫn đi được mấy con đây? Dù hắn dụ được một nửa thì số Hắc Vũ Thú còn lại vẫn đủ để giết Vương Manh Manh cả nghìn lần.

Theo Hoàng Phủ Bình Tình thấy, Hàn Sâm căn bản chỉ đang kiếm cớ để chạy trốn một mình, muốn bỏ mặc Vương Manh Manh.

Hoàng Phủ Bình Tình đang nghĩ ngợi thì lại nghe thấy Vương Manh Manh nói: "Đàn anh, tự anh phải cẩn thận đấy."

"Sao nhà họ Vương lại có một cô nàng ngốc nghếch như vậy nhỉ? Đã đến mức thế này rồi mà vẫn không nhận ra là người ta muốn trốn, đã vậy còn lo nghĩ thay cho người ta nữa?" Hoàng Phủ Bình Tình thầm nghĩ.

Hoàng Phủ Bình Tình vừa nghĩ đến đây, bỗng thấy Hàn Sâm giơ một ngón tay lên, một thú hồn màu lam long lanh đã rơi vào trên người Vương Manh Manh, lập tức biến thành một bộ chiến giáp màu lam hoa lệ phủ kín người Vương Manh Manh từ đầu đến chân, toàn thân đều được bộ giáp bao phủ, không lộ ra tí nào.

Bộ giáp này giống một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời làm từ thủy tinh, lúc này lại trùm kín lấy Vương Manh Manh, càng tôn lên vẻ đẹp của cô một cách hoàn mỹ, thoạt nhìn chẳng khác nào nữ chiến thần trên thiên giới, vừa xinh đẹp lại manh theo vẻ khí khái ngời ngời.

Sau khi Vương Manh Manh mặc xong áo giáp kia, Hàn Sâm đột nhiên triệu hoán cung Ma Giác Xà, đồng thời cũng triệu hoán mũi tên Hắc Châm Phong biến dị, kéo căng dây cung, bắn một mũi về phía con Hắc Vũ Thú Vương cấp thần huyết nọ.

Cung Ma Giác Xà bộc phát ra lực lượng cường đại, khiến mũi tên Hắc Châm Phong bay đi mạnh mẽ như đạn xuyên giáp, xé gió vù vù.

Mà Hàn Sâm thì không biết từ lúc nào đã buộc một sợi tơ nhỏ vào đuôi mũi tên này, còn mình thì cầm lấy đầu còn lại của sợi tơ, dưới lực kéo cực mạnh của mũi tên, thân thể của Hàn Sâm cũng bay về phía Hắc Vũ Thú Vương thần huyết theo.

Hàn Sâm một tay nắm lấy sợi tơ, một tay cầm con dao găm sắc bén ánh lên màu xanh lục. Bất cứ con Hắc Vũ Thú nào bay tới đều bị hắn dùng một dao cắt đứt cổ họng.

Con dao găm này là một trong hai thú hồn biến dị mà hắn lấy được từ chỗ Cốc Minh. Đao Trảm Mã quá nặng và to, nếu như Hàn Sâm muốn xuyên qua bầy Hắc Vũ Thú này để đến trước mặt con Hắc Vũ Thú Vương kia thì đao Trảm Mã sẽ vướng tay vướng chân, cho nên hắn mới đổi thành con dao găm này.

Nhìn Hàn Sâm bay lên trời theo mũi tên, phá không bay về phía con Hắc Vũ Thú Vương thần huyết nọ, Hoàng Phủ Bình Tình nhất thời ngẩn ra.

Cô còn cho rằng nhất định Hàn Sâm muốn bỏ mặc Vương Manh Manh để chạy trốn, cô còn quyết định rằng chỉ cần Hàn Sâm hành động thì cô cũng sẽ theo sau, như thế thì mới có cơ may sống sót.

Nhưng không ai ngờ Hàn Sâm lại dùng cách này để tiếp cận con Hắc Vũ Thú Vương thần huyết ở trên không kia, nên ngây ra không kịp lấy lại tinh thần.

Không nói đến chuyện Hàn Sâm chẳng định chạy trốn, hắn đến gần con Hắc Vũ Thú Vương thần huyết như vậy thì làm được gì kia chứ? Ở giữa không trung, hắn không thể bay thì làm gì được con Hắc Vũ Thú Vương cấp thần huyết này đây? Có khi lực kéo của mũi tên mất hẳn thì hắn sẽ bị cả đàn Hắc Vũ Thú bâu vào xâu xé mất.

"Ngu ngốc! Đúng là ngu ngốc! Còn ngu ngốc hơn cả Uông Đông Lăng nữa!" Hoàng Phủ Bình Tình thầm nghĩ.

Hoàng Phủ Bình Tình nhìn về phía Vương Manh Manh, bất ngờ phát hiện thân thể của cô đã được bộ giáp mà Hàn Sâm triệu hoán ra bao phủ, những con Hắc Vũ Thú này hoàn toàn không thể làm cô bị thương, thậm chí đám Hắc Vũ Thú biến dị cũng không thể để lại bất kỳ vết xước nào trên bộ giáp.

"Áo giáp thú hồn toàn thân cấp thần huyết!"

Hoàng Phủ Bình Tình thầm giật mình, nét mặt ngày càng phức tạp. Hàn Sâm có một bộ giáp như vậy, cộng thêm thực lực của hắn nữa, nếu muốn tự mình lao ra thì đúng là dễ như trở bàn tay. Vậy mà hắn lại dấn thân vào nguy hiểm, để lại áo giáp cho Vương Manh Manh để bảo vệ cô được an toàn.

"Tên này không phải là người điên mà là một kẻ tự phụ đến mức cực đoan." Hoàng Phủ Bình Tình ngẩng đầu nhìn lên không trung, thấy Hàn Sâm đã bay lên không trung, mũi tên cũng sắp hết đà. Dù sao thì nó kéo theo Hàn Sâm như thế, cộng thêm bị đàn Hắc Vũ Thú cản trở nên mũi tên không đủ lực để bắn tới trước mặt con Hắc Vũ Thú Vương cấp thần huyết.

Lúc này đàn Hắc Vũ Thú biến dị đã lao ồ ạt về phía Hàn Sâm, mắt thấy hắn ở giữa không trung chẳng có sức phản kháng, biến thành thịt cá mặc cho đàn Hắc Vũ Thú biến dị kia mổ xẻ.

Nhưng đúng lúc này, trên người Hàn Sâm phát ra ánh sáng đỏ thẫm, một bộ giáp đỏ rực như lửa bao bọc lấy thân thể hắn, mái tóc ngắn màu đen của hắn cũng đã biến thành tóc dài màu vàng, đỉnh đầu cũng có thêm một vương miện hồng ngọc. Dưới ánh mặt trời bao phủ, toàn thân Hàn Sâm phát ra hào quang chói lóa như thần linh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status