Siêu cấp gen thần

Chương 198: Đàn chị bao nuôi cậu



Editor: Nguyetmai

Văn Tú Tú phỏng vấn xong thì càng thấy trường quân đội Hắc Ưng không có hy vọng giành chiến thắng, thực lực của họ vốn đã yếu rồi, lúc cô phỏng vấn lại không thấy bóng dáng Âu Dương Tiểu Tán đâu.

"Thôi bỏ đi, cứ xem thêm thông tin về trường quân đội Thánh Đức vậy, lúc livestream thì thuyết minh về tình hình của Thánh Đức nhiều hơn."

Văn Tú Tú quay lại chỗ ở do trường học sắp xếp, viết đại một bài cho có, sau đó lại lên mạng tìm kiếm thông tin về Thánh Đức.

Bản thân cô cũng rất thích hạng mục hắc bạch quyền, vì thế mới muốn làm tiết mục này. Cô chẳng lạ gì đối với mấy giải đấu hắc bạch quyền, cũng đã tìm hiểu nhiều về các đội hắc bạch quyền thuộc trường quân đội.

Cô nhanh chóng tìm được thông tin về trường quân đội Thánh Đức và nhìn thấy ảnh tuyển thủ chính thức của Thánh Đức được đăng lên.

Fan của trường quân đội Thánh Đức cảm thấy rất vui mừng vì trận đầu đấu với trường quân đội Hắc Ưng, họ đều cho rằng đánh đại một trận là sẽ có khởi đầu tốt đẹp ngay.

Thực ra cũng không khác gì mấy, năm tuyển thủ chính thức của trường quân đội Thánh Đức toàn là người có tiếng trong giải đấu hắc bạch quyền cá nhân liên trường, có đến bốn người nằm trong top 20, Nạp Lan Thừa Nặc trong đó còn đứng thứ hai nữa.

Còn trong trường quân đội Hắc Ưng, ngoại trừ Âu Dương Tiểu Tán ra thì có một người miễn cưỡng lọt vào top 100, ba người còn lại thì hoàn toàn không có tiếng tăm gì. So ra thì trường quân đội Hắc Ưng này căn bản không có hy vọng thắng được.

Âu Dương Tiểu Tán lúc trước cũng chẳng buồn tham gia vì không muốn tốn thời gian, thật ra anh ta cũng biết là không thắng được nên mới không muốn tốn thời gian cho một trận thua chắc như thế.

Văn Tú Tú càng xem thông tin của trường quân đội Thánh Đức thì càng thấy trận đấu này căn bản chẳng có gì đặc sắc, cô thật sự không hiểu Phương Minh Toàn bảo cô đến livestream trận đấu như vậy là có ý gì, cũng chẳng thấy niềm vui ở đâu cả.

Theo Văn Tú Tú thấy, đây là do Phương Minh Toàn qua loa cho có với cô, cô đã hạ quyết tâm, lúc livestream thì sẽ tập trung nói về trường quân đội Thánh Đức.

Hàn Sâm, lão Thạch và Lữ Mông tập điều khiển chiến giáp trong kho số 7, bởi vì sắp đến ngày thi đấu, tuy vết thương trên người Hàn Sâm đã khỏi hẳn rồi, nhưng hắn vẫn không vào thành bảo hộ.

"Tôi nói này, lão tam, sao mãi mà không thấy mấy người Manh Manh nhỉ?" Ba người ngồi nghỉ, tranh thủ buôn chuyện câu được câu mất.

"Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai." Hàn Sâm thuận miệng nói.

Thật ra thì hắn biết rõ Vương Manh Manh vẫn luôn ở trong thành bảo hộ, với xuất thân như cô thì căn bản không cần sợ chuyện rớt tốt nghiệp, thậm chí chuyện cô sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp cũng đã được sắp xếp sẵn. Bây giờ nhiệm vụ chính của cô là tăng tốc độ tiến hóa của mình lên, nên rất ít khi thấy cô đi học.

Vương Manh Manh không đến, hai cô nàng Vương Thuần vốn cũng không hứng thú với chiến giáp lắm nên cũng ít khi đến câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng. Người thường xuyên đến đây nhất là chủ tịch Béo với Khỉ Gầy, ngay cả mấy người Hàn Sâm cũng là vài ba ngày mới đến một lần, câu lạc bộ chiến giáp hạng nặng cũng không khác gì so với trước kia.

Chủ tịch Béo và Khỉ Gầy luyện tập xong thì cũng đi tới, năm cậu trai ngồi với nhau, đề tài nói chuyện nhanh chóng chuyển đến con gái.

"Các cậu biết chưa, trường mình vừa có một sinh viên trao đổi chuyển tới, mặt mũi đẹp khỏi chê, đặc biệt là cặp bưởi kia, đúng là hung khí nhân gian, còn được công nhận là thần bưởi của trường mình." Chủ tịch Béo hưng phấn nói.

"Xí, Hoàng Phủ Bình Tình chứ gì, ai mà không biết." Mấy người còn lại đều nhìn anh ta với vẻ khinh bỉ.

"Các cậu đừng vội, các cậu đều biết Hoàng Phủ Bình Tình rồi, thế có biết Hoàng Phủ Bình Tình có bối cảnh gì không?" Chủ tịch Béo nói tiếp.

"Sao mà biết được, chẳng lẽ anh biết à?" Lão Thạch hỏi thẳng.

"Đương nhiên, chú em không nhìn xem anh là ai chứ!" Chủ tịch Béo đắc ý nói: "Anh nói cho mấy đứa biết, Hoàng Phủ Bình Tình không tầm thường chút nào đâu, người đã đẹp rồi, mà nhà cũng to, nói ra các cậu nhất định sẽ hết hồn cho mà xem."

"Chủ tịch Béo, anh đừng có bẹo dạng bẹo hình nữa, biết gì thì nói đi." Khỉ Gầy sốt ruột giục.

Chủ tịch Béo hắng giọng một cái, sau đó mới ra vẻ thần bí: "Có biết võ đạo quán Chiến Thần không?"

"Ai mà không biết chứ, nó là đạo quán đứng số một số hai trong Liên minh, chi nhánh trải rộng khắp các hành tinh." Lão Thạch bĩu môi nói.

"Đúng vậy, chính là cái võ đạo quán Chiến Thần này, nếu đã biết thì chắc các cậu cũng biết quán chủ của nó tên Hoàng Phủ Hùng Thành đúng không, đây là ông nội của đàn chị Hoàng Phủ Bình Tình đấy." Chủ tịch Béo nói.

"Đậu xanh, thật hay giả đấy?" Mấy người lão Thạch đều mở to hai mắt.

"Chuẩn không cần chỉnh. Cha của anh làm ở võ đạo quán Chiến Thần mà, trước kia quán chủ còn đưa Hoàng Phủ Bình Tình đến tham gia tiệc ở đó nữa mà." Chủ tịch Béo nói.

"Thế thì ghê gớm thật đấy, nếu ai cua được đàn chị Hoàng Phủ Bình Tình thì xem như được cả người lẫn của rồi, Hoàng Phủ Hùng Thành mà đưa đại vài món ra cũng đủ cho đám bọn mình bớt phấn đấu mấy chục năm!"

"Hề hề, làm gì dễ ăn thế, thân phận của người ta như thế thì sao mà để ý đám bọn mình được." Chủ tịch Béo cười nói.

"Tiếc là lão tam đã có Kỷ đại mỹ nữ rồi, không thì có thể thử vận may đấy, nhìn cái bản mặt trắng trẻo đẹp trai của cậu ta đi, nói không chừng lại có hy vọng thật. Biết đâu đàn chị Hoàng Phủ Bình Tình nhìn trúng rồi bao nuôi luôn thì sao." Lão Thạch cười nói.

"Tôi cũng muốn bao lắm, nhưng không biết em Hàn có chịu hay không." Đột nhiên, một giọng nữ đầy quyến rũ vang lên khiến mấy người lão Thạch giật thót.

Cả đám ngẩng đầu lên nhìn qua thì thấy một người đẹp nóng bỏng với đôi chân thon dài đã đi vào tự lúc nào, đang mỉm cười đi tới chỗ bọn họ.

"Hoàng Phủ Bình Tình!"

Mấy người lão Thạch đều trợn mắt lên nhìn cô với vẻ không dám tin.

Bọn họ đang buôn chuyện về Hoàng Phủ Bình Tình thì cô lại đột nhiên xuất hiện, dọa họ giật nảy mình.

Hoàng Phủ Bình Tình lại đi thẳng đến trước mặt Hàn Sâm, nháy mắt nói với vẻ mập mờ: "Đàn em, chị đây bao nuôi cưng, cưng muốn gì thì cứ việc nói, chị sẽ không cò kè đâu, sao hả?"

Mấy người lão Thạch lại rớt cả cằm xuống đất, ánh mắt nhìn Hàn Sâm như nhìn một tên cầm thú.

"Khụ, đàn chị đừng có đùa nữa," Hàn Sâm không nghĩ là cô gái này có ý gì với hắn, có khi chỉ muốn kéo hắn nhập bọn mà thôi.

"Tôi không đùa mà, chỉ là cậu không chịu, nếu cậu đồng ý thì một trăm triệu chị đây cũng bỏ ra ngay." Hoàng Phủ Bình Tình cười như không cười.

"Khụ, có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài nói đi." Hàn Sâm vội đứng dậy, hắn sợ nếu ở đây nữa thì mình sẽ bị ánh mắt của đám lão Thạch bắn banh xác mất.

"Cầm thú, lão tam đúng là cái đồ cầm thú!"

Thấy Hàn Sâm đi ra ngoài với Hoàng Phủ Bình Tình, lão Thạch mới căm phẫn kêu to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status