Siêu cấp gen thần

Chương 216: Mất tiêu rồi?



Editor: Nguyetmai

Ngân Huyết Tam Nhận Xoa vào tay, Hàn Sâm còn chưa kịp sờ cho sướng thì đã bị Hoàng Phủ Bình Tình đưa đến chỗ Thần Thiên Tử.

Rõ ràng Thần Thiên Tử biết Hàn Sâm sẽ tới nên kéo hắn qua rồi nói với hắn một số điều kiện, hết thảy đều đã được bọn họ thương lượng từ trước.

Nếu không phải vì sợ đêm dài lắm mộng, không biết bao giờ đảo Thần Vực biến mất thì dễ gì Thần Thiên Tử chịu tìm Hàn Sâm giúp sức, càng không cho hắn được hưởng lợi.

Tiếc thay, gã đâu hay rằng có cho Hàn Sâm hưởng lợi cũng vô dụng, Thánh Chiến Thiên Sứ đã bị Hàn Sâm giết mất rồi.

Đám Thần Thiên Tử cần trở về chuẩn bị, lại không dám chỉ để lại một người trên đảo, sợ bị Kim Tệ tập kích. Thêm vào đó, họ cảm thấy Kim Tệ chẳng thể đơn thương độc mã giết được sinh vật thần huyết, nên chỉ phái người giám sát từ dưới mặt đất, bây giờ cả bọn còn chưa biết con sinh vật thần huyết kia đã chết.

Lần này, Thần Thiên Tử tốn không ít tiền của, không chỉ mua lại cánh thần huyết từ tay Lâm Bắc Phong, còn mượn một thú hồn thần huyết biến thân hình người ở chỗ Tần Huyên, chưa kể phải tốn tiền mời Hàn Sâm và Ngón Cái, tổng cộng cũng tốn hết mấy trăm triệu.

Tất cả chỉ vì một thú hồn hình người mà thôi.

Hàn Sâm không nói gì, cầm lấy cánh thú hồn do Hoàng Phủ Bình Tình cho mượn và một mũi tên thú hồn thần huyết rồi đi theo Thần Thiên Tử. Gã bảo hắn làm gì thì làm nấy, bảo hắn đi hướng nào thì đi hướng đó.

Trong lòng Hàn Sâm lại mừng thầm: Thần Thiên Tử ơi là Thần Thiên Tử, mày tiêu biết bao nhiêu tiền để trở lại đảo Thần Vực, không biết khi thấy Thánh Chiến Thiên Sứ đã mất thì sẽ có vẻ mặt thế nào đây?

"Mày phụ trách khống chế từ xa, tao bảo dừng thì phải dừng, nếu lại xảy ra tình huống giống lần trước thì đừng trách tao độc ác." Thần Thiên Tử lạnh lùng nhìn Hàn Sâm.

"Anh yên tâm, nhận tiền làm việc, mặt này thì tôi rành lắm, biết phải làm gì mà." Hàn Sâm bình tĩnh nói.

"Tốt nhất là vậy đấy." Thần Thiên Tử cũng không sợ Hàn Sâm giành cú cuối, lần này nhất định sẽ có thú hồn, cho dù Hàn Sâm có cướp thì cũng bị bắt phải giao ra. Nếu không, gã có thể danh chính ngôn thuận xử lý Hàn Sâm trong Liên minh, cho dù Tần Huyên và tổ hành động an toàn đặc biệt cũng không thể nói được gì.

Tất cả đã chuẩn bị xong, Thần Thiên Tử dẫn Ngón Cái và Hàn Sâm bay tới đảo Thần Vực một lần nữa, sau khi tới nơi, gã vẫn chưa tới ngọn núi lớn kia ngay, mà cẩn thận chuẩn bị cả buổi trời, để cả nhóm lấy lại trạng thái tốt nhất. Vì giành được thú hồn thần huyết hình người kia, có thể nói gã đã phải suy tính đủ đường.

Hàn Sâm không nói gì, chỉ làm theo những gì Thần Thiên Tử nói, nhưng trong lòng lại thấy buồn cười, mong sao nhanh thấy vẻ mặt của Thần Thiên Tử khi thấy Thánh Chiến Thiên Sứ đã mất.

Cuối cùng, Thần Thiên Tử hạ lệnh, dẫn Hàn Sâm và Ngón Cái đi về phía ngọn núi kia.

"Sinh vật thần huyết đâu?" Thần Thiên Tử dùng kính viễn vọng nhìn đỉnh núi từ xa, song chẳng hề thấy bóng dáng Thánh Chiến Thiên Sứ đâu, thế là sắc mặt sa sầm xuống.

Thần Thiên Tử tăng tốc bay về phía ngọn núi kia, nhưng nào thấy bóng dáng của sinh vật thần huyết kia đâu nữa, bay khắp ngọn núi vẫn không thấy một cọng lông của nó đâu.

Thần Thiên Tử không cam lòng bay thêm mấy vòng quanh núi, sau đó để Hàn Sâm và Ngón Cái đi tìm ở các nơi khác trên đảo, lùng sục hơn nửa ngày cũng chẳng bới được gì.

"Kim Tệ, tao sẽ giết mày!" Thần Thiên Tử rốt cuộc cũng tuyệt vọng, gã nghiến răng rống lên với trời, còn sâu sắc hơn cả thù giết cha cướp vợ.

Lúc quay về, Thần Thiên Tử tím mặt không nói một câu, xem ra đã giận tới cực điểm.

Hàn Sâm tất nhiên sẽ không trêu tới gã, nhưng trong lòng lại nhịn cười tới đau cả bụng.

"Sao đi lâu thế mới về, lấy được thú hồn chưa?" Hoàng Phủ Bình Tình đợi cả buổi, thấy ba người về thì vội chạy lên đón.

"Mất rồi." Thần Thiên Tử nghiến răng bật ra hai từ.

"Mất rồi là ý gì? Sinh vật thần huyết không ra thú hồn à? Không thể nào, sinh vật thần huyết trên đảo Thần Vực chắc chắn sẽ cho thú hồn mà." Hoàng Phủ Bình Tình ngơ ngác chưa kịp hiểu gì.

"Sinh vật thần huyết trên đảo mất rồi, chắc chắn đã bị thằng Kim Tệ kia giết mất rồi, anh sẽ không tha cho nó đâu!" Thái độ của Thần Thiên Tử như muốn ăn tươi nuốt sống Hàn Sâm vậy.

Thực tế thì tim Thần Thiên Tử đang nhỏ máu, tốn bao nhiêu tiền, chuẩn bị nhiều đến vậy, nhưng chẳng nhìn thấy bóng dáng sinh vật thần huyết đâu, gã đã tức muốn hộc máu!

"Sao lại thế được? Nó lợi hại thế nào thì chúng ta đã thấy, một người làm sao mà giết được nó?" Hoàng Phủ Bình Tình kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

"Trừ Kim Tệ ra, thành bảo hộ Cương Giáp không có người thứ hai làm được điều ấy, nhất định là nó!" Mắt Thiên Thần Tử đầy tơ máu, hai tay nắm chặt, ngón tay trắng bệch, có thể thấy trong lòng đã tức đến cực hạn.

Hoàng Phủ Bình Tình thấy dáng vẻ của Thiên Thần Tử thế này thì không nói thêm câu nào nữa, bây giờ có nói gì cũng chỉ khiến gã buồn hơn, cô biết Thần Thiên Tử đã trả giá nhiều đến đâu để giết con sinh vật thần huyết này.

Với tập đoàn Tinh Vũ mà nói thì chút tiền lẻ này chẳng đáng là gì, nhưng đối với người cao ngạo như Thần Thiên Tử thì đả kích lần này là quá lớn.

Dù Hàn Sâm vẫn muốn nhìn dáng vẻ tức muốn nổ phổi của Thần Thiên Tử một lúc nữa, nhưng Ngón Cái đã tạm biệt đi trước, hắn cũng không tiện ở lại nữa.

Sau khi trả thú hồn cánh và mũi tên thần huyết cho Hoàng Phủ Bình Tình thì Hàn Sâm cũng chào tạm biệt.

Hàn Sâm vốn không nỡ trả mũi tên thú hồn thần huyết này lại, nhưng đây là thú hồn riêng của Hoàng Phủ Bình Tình, cơ bản không phải hàng để bán. Dù cô ta chịu bán thì hắn cũng không có tiền mà mua.

Trở về phòng của mình trong thành bảo hộ, Hàn Sâm triệu hoán Ngân Huyết Tam Nhận Xoa vuốt ve, càng nhìn càng thấy thích, càng dùng càng thuận tay, chỉ hận không thể đi tìm một sinh vật thần huyết ngay bây giờ để đánh tám trăm trận, sau đó giết nó bằng thanh Ngân Huyết Tam Nhận Xoa này.

"Xem ra phải đến sa mạc Bạch Ma một chuyến, có được thanh Ngân Huyết Tam Nhận Xoa này, Hồ Vương thần huyết và Hắc Vũ Thú Vương thần huyết sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình nữa." Hàn Sâm thầm hưng phấn.

Tiếc rằng Hàn Sâm còn chưa kịp tới sa mạc Bạch Ma thì đã nhận được tin nhắn của Tần Huyên bảo hắn tới gặp mình với giọng điệu vô cùng cổ quái, lại không chịu nói rõ qua máy liên lạc, khiến hắn lấy làm khó hiểu.

"Lẽ nào không phải là chuyện của tổ hành động an toàn đặc biệt, bằng không thì cô ấy cứ nói thẳng là được, cần gì phải làm vậy chứ." Hàn Sâm suy nghĩ một hồi vẫn không ra, chỉ có thể vào thành bảo hộ gặp Tần Huyên.

Mà lúc này Tần Huyên đang đọc một xấp tài liệu, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.

"Sao giáo sư Bạch của Thánh Đường lại để ý tới Hàn Sâm chứ?" Tần Huyên vừa đọc vừa không nhịn được mà lẩm bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status