Siêu cấp gen thần

Chương 217: Tuổi hơi nhỏ



Editor: Nguyetmai

Tần Huyên cũng chẳng xa lạ gì với Thánh Đường, tuy nó là một phần của quân đội, nhưng địa vị lại vô cùng đặc thù, tất cả các bộ ngành và quân khu, thậm chí là những thế lực ngoài quân đội cũng phải thèm nhỏ dãi.

Tất cả đều do các thuật gen siêu hạch mà Thánh Đường nghiên cứu ra, cho dù tất cả bộ ngành và quân khu trong quân đội cũng chỉ được cấp thẻ Thánh Đường với số lượng nhất định mà thôi, chứ thật sự không phải được cung ứng vô hạn.

Những người làm trong Thánh Đường còn phải trải qua xét duyệt vô cùng nghiêm khắc, dù chỉ là một bảo vệ thì cũng phải tiến hành hơn mười trình tự thẩm tra nghiêm ngặt mới có cơ hội được vào làm.

Mà Bạch Dịch Sơn lại là một vị giáo sư có tiếng tăm trong Thánh Đường, còn được hưởng danh hiệu trưởng lão danh dự, xem như một nhân vật hàng đầu trong Thánh Đường.

Nhân vật cỡ này lại đi thương lượng với cấp trên của tổ hành động an toàn đặc biệt, muốn điều Hàn Sâm vào Thánh Đường làm việc, lại còn là phụ tá của Bạch Dịch Sơn, điều này khiến cho cấp trên của tổ hành động an toàn đặc biệt vô cùng khiếp sợ.

Lúc nhận được tin này, Tần Huyên cũng ngẩn ra một lúc, nhưng trong lòng cô cũng vô cùng mừng rỡ, ngay cả nhân vật lớn như giáo sư Bạch Dịch Sơn mà cũng tự mình mở miệng đòi người, chứng minh mắt nhìn người của cô không hề sai, Hàn Sâm đúng là một nhân tài vô cùng ưu tú.

Nhưng Tần Huyên cũng không muốn để người đi như thế, theo cô dự định thì đợi cô lên vùng đất được thần bảo hộ thứ hai thì sẽ đề cử Hàn Sâm tiếp nhận phân đội của tổ hành động an toàn đặc biệt, trở thành đội trưởng.

Tuy rằng năng lực của Dương Mạn Lệ cũng rất khá, nhưng lại cứng đầu, không thích hợp trở thành người lãnh đạo tối cao của một đội. Vì phương diện ra quyết sách có liên quan đến tính cách của một người nên chuyện cho ra những quyết định cực đoan sẽ không tốt cho cả đội.

Nhưng Tần Huyên cũng không quyết định ngay, cô cũng muốn hỏi ý kiến của Hàn Sâm, nếu như bản thân hắn muốn đến Thánh Đường thì cô cũng không ngăn cản.

Dù sao thì đến Thánh Đường là chuyện tốt đối với rất nhiều người, quả thật có tiền đồ hơn ở lại tổ hành động an toàn đặc biệt này nhiều.

"Báo cáo." Hàn Sâm đi vào văn phòng của Tần Huyên.

"Vào đi." Tần Huyên nhìn Hàn Sâm, trong ánh mắt có thêm vài phần dịu dàng.

Hàn Sâm chính là bất ngờ lớn nhất mà cô phát hiện ở thành bảo hộ Cương Giáp, ngoại trừ việc ham tiền và ngại phiền ra thì những mặt khác đều vô cùng ưu tú, tốc độ phát triển và tiến bộ của hắn rất nhanh, đã vượt xa kỳ vọng ban đầu của cô.

Hàn Sâm vào văn phòng, thấy Tần Huyên nheo mắt cười với mình thì giật thót.

Hắn không sợ mấy cô nàng hung dữ, nhưng nụ cười của cô gái này đúng là khiến người ta đau đầu, đánh không nỡ mắng chẳng đành, một người đẹp cười tủm tỉm nói chuyện với nhà anh, anh mà ngó lơ thì kỳ lắm.

"Hàn Sâm, biểu hiện gần đây của cậu khá lắm!" Tần Huyên mỉm cười nói với Hàn Sâm.

"Đều nhờ đội trưởng biết dạy dỗ." Hàn Sâm vội đáp.

"Khá lắm, giác ngộ chính trị cũng cao hơn rồi." Nụ cười của Tần Huyên lại càng rực rỡ hơn.

Nhưng thế này lại khiến Hàn Sâm run hơn, ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: "Đội trưởng tìm tôi có chuyện gì quan trọng à?"

"Là thế này, giáo sư Bạch Dịch Sơn của Thánh Đường coi trọng cậu, muốn tạm thời điều cậu đến Thánh Đường làm phụ tá cho mình, cậu có đồng ý không?" Tần Huyên cũng không vòng vo nhiều, vào thẳng chủ đề.

"Giáo sư bên Thánh Đường muốn điều tôi sang đó làm phụ tá?"

Hàn Sâm ngẩn ra một lúc, hắn thầm nghĩ hình như mình không liên quan gì đến Thánh Đường cả, cũng chẳng có ấn tượng gì với người tên Bạch Dịch Sơn này, căn bản chỉ là người lạ mà thôi, sao tự dưng lại muốn điều hắn tới Thánh Đường làm phụ tá chứ?

"Được vào làm trong Thánh Đường chính là giấc mơ của biết bao người đấy, huống hồ gì lại là làm phụ tá của giáo sư Bạch, đây là một cơ hội tốt, cậu hãy suy nghĩ kĩ đi."

Tần Huyên mỉm cười nói với Hàn Sâm, cô cố ý bồi dưỡng Hàn Sâm thành ái tướng tâm phúc của mình, nếu như Hàn Sâm không trung thành một lòng với mình thì cô cũng chẳng giữ hắn lại làm gì.

"Đội trưởng thấy sao?" Hàn Sâm hỏi ngược lại Tần Huyên, hắn cảm thấy chuyện này rất lạ, hắn và Thánh Đường căn bản không hề có quan hệ gì, sao tự nhiên giáo sư của Thánh Đường lại muốn tìm hắn làm phụ tá chứ, cái bánh từ trên trời rơi xuống này khiến hắn sinh lòng cảnh giác.

"Tôi cảm thấy Thánh Đường là nơi rất tốt, không chỉ có đãi ngộ cao hơn những tiểu đội như chúng ta mà còn có cơ hội tiếp xúc với nhiều loại thuật gen siêu hạch cao cấp, huống hồ gì cậu lại làm phụ tá cho giáo sư Bạch, ông ấy là người có quyền trong Thánh Đường, làm phụ tá cho ông ấy thì đến người làm đội trưởng như tôi nhìn thấy cậu cũng phải nể nang mấy phần." Tần Huyên cười nói.

"Nói vậy là đội trưởng cảm thấy tôi nên đi à?" Hàn Sâm nhìn Tần Huyên, lòng thầm cân nhắc.

"Ngược lại, tôi mong cậu có thể ở lại." Tần Huyên lắc đầu nói: "Cậu cũng biết tôi rất xem trọng cậu, nên đương nhiên là tôi mong cậu có thể tiếp tục ở lại trong đội. Tôi cũng chẳng giấu gì cậu, chừng hai ba tháng nữa là tôi sẽ thành người tiến hóa, tiến vào vùng đất được thần bảo hộ thứ hai, đến lúc đó tôi sẽ đề cử cậu nhận vị trí của tôi, trở thành phân đội trưởng trong thành bảo hộ Cương Giáp."

"Thế được rồi, tôi sẽ tiếp tục đi theo đội trưởng vậy." Hàn Sâm nói thẳng.

Nơi như Thánh Đường ắt hẳn sẽ có nhiều lợi ích, nhưng hắn lại cảm thấy chuyện này không đáng tin, hơn nữa hắn có tu luyện thuật Băng Cơ Ngọc Cốt, lượn lờ trước mặt một đám chuyên gia về thuật gen siêu hạch như thế khó tránh khỏi bị người ta nhìn ra manh mối.

Hơn nữa Hàn Sâm cũng thấy khó hiểu, với xuất thân và học thức của mình thì tác dụng duy nhất khi đến nơi như Thánh Đường chính là làm chuột bạch, nên đừng nói là Tần Huyên giữ hắn lại, dù Tần Huyên không giữ thì hắn cũng chẳng đi.

Bây giờ đúng lúc có thể bán một nhân tình cho Tần Huyên, xem như một công đôi việc.

Đôi mắt của Tần Huyên sáng lên, cô thật không ngờ Hàn Sâm lại vì vài câu của cô mà từ bỏ cơ hội đến Thánh Đường như thế.

Nếu đổi lại là người khác thì có tranh giành sứt đầu mẻ trán cũng muốn đến Thánh Đường cho bằng được ấy chứ, cơ hội thế này thật sự rất hiếm.

"Tốt lắm, đúng là tôi không nhìn lầm người mà." Tần Huyên kích động, vỗ vai Hàn Sâm nói: "Cứ làm việc cho thật tốt, tuy bây giờ ở lại tiểu đội không ngon lành bằng đến Thánh Đường, nhưng đến nơi như Thánh Đường thì thành tựu của cậu cũng bị giới hạn, nơi đó xét xuất thân, quan hệ và bối cảnh rất gắt, còn khó phát triển hơn ở đây. Tôi bảo đảm, sau này cậu chắc chắn sẽ không hối hận vì quyết định của mình hôm nay!"

"Đội trưởng, tôi cũng không nghĩ nhiều như thế, được đi theo cô là tôi đã mãn nguyện lắm rồi." Hàn Sâm thức thời chêm vào một câu.

Mặt Tần Huyên ửng đỏ, nhớ đến những lời Hàn Sâm đã nói lúc cô dùng thuật thôi miên để tra hỏi hắn.

"Được rồi, đi làm việc của cậu đi." Trong lòng Tần Huyên cảm thấy ngọt ngào, không khỏi nghĩ vẩn vơ: "Tiếc là tuổi tác hơi nhỏ, không thì cũng có thể cân nhắc một phen."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status