Siêu cấp gen thần

Chương 231: Trừ sinh con ra thì thi cái gì cũng được



Editor: Nguyetmai

Hàn Sâm đứng trên lưng Hoàng Kim Sa Trùng Vương, cố gắng kéo cây chùy kia, thứ này còn nặng hơn cả rìu hoàng kim lúc trước, Hàn Sâm kéo nó thì căn bản không thể bay nổi.

Hắn chỉ có thể để Hoàng Kim Sa Trùng Vương kéo nó đi ra khỏi sa cốc, con sinh vật thần huyết kia quả nhiên không thể ăn thịt, hơn nữa Hàn Sâm cũng chẳng may mắn lắm nên không lấy được thú hồn, thế là cây chùy thần huyết này xem như chiến lợi phẩm duy nhất của hắn.

Vất vả lắm mới kéo được nó ra ngoài, Hàn Sâm lập tức hỏi Hoàng Phủ Bình Tình đang ngu người tại chỗ: "Đàn chị này, chị xem cây chùy thần huyết này bán được cỡ bao nhiêu?"

Hoàng Phủ Bình Tình đi tới bên cạnh cây chùy nọ định cầm lên, nhưng lại không thể nhấc lên nổi, nên cau mày nói: "Thứ này quá nặng, những người có thể dùng được căn bản chẳng cần tới nó, người không dùng được có mua về cũng thế, tối đa chỉ cỡ bốn năm triệu gì thôi. Mà đấy là phải xem có may mắn gặp được ai muốn mua không đã."

"Mấy triệu cũng là tiền mà, lần sau chị mở bán đấu giá thì treo nó lên bán hộ tôi với nhé?" Gần đây Hàn Sâm hơi túng tiền, mấy triệu đã là nhiều lắm rồi.

"Được rồi, nhưng cậu đã hứa là sẽ mời tôi ăn cơm rồi đấy nhé, đừng có xù đấy." Hoàng Phủ Bình Tình cười nói.

"Đương nhiên rồi." Hàn Sâm đáp ngay, thứ này đúng là rất khó bán.

Cây rìu vàng mà Tần Huyên mua lúc trước cũng chỉ có một tên to con trong tổ hành động an toàn đặc biệt là dùng được, hơn nữa đấy còn là cực hạn của anh ta.

Cây chùy này còn nặng hơn nhiều, dù là anh chàng to con nọ chắc chắn cũng không chơi nổi, muốn tìm người mua đúng là chẳng dễ.

"Có lấy được thú hồn không? Lấy được thì có thể đưa ra bán cùng một lúc luôn, bảo đảm sẽ bán được giá tốt cho cậu." Hoàng Phủ Bình Tình nháy mắt nói.

"Hôm nay đen đủi quá nên không có thú hồn." Hàn Sâm bất đắc dĩ nhún vai, hắn thật sự không nhận được gì cả.

Hoàng Phủ Bình Tình cũng không hỏi nữa, bọn họ cũng kết thúc hành trình ở sa mạc Bạch Ma này, vác theo cái của nợ nặng thế này thật sự không tiện đi tiếp, nên cả hai quay về thành bảo hộ Cương Giáp.

Sau khi ký hợp đồng và cam kết rồi để cây chùy kia ở chỗ cô ta, Hàn Sâm chưa kịp quay về trường đã bị Tần Huyên gọi sang.

Lúc Hàn Sâm gặp Tần Huyên thì cảm thấy bầu không khí rất kỳ lạ, tất cả thành viên của tổ hành động an toàn đặc biệt ở thành bảo hộ Cương Giáp đều có mặt đông đủ, đây là chuyện rất hiếm thấy.

Dương Mạn Lệ thì mặt mày sa sầm, mấy người quen thân với Hàn Sâm như Lạn Đổ Quỷ nháy mắt ra dấu với hắn liên tục, không rõ là có ý gì.

"Ngồi xuống đi." Tần Huyên ra dấu ý bảo Hàn Sâm ngồi xuống, sau đó nhìn quanh: "Hơn một tháng nữa là tôi phải hoàn thành đợt tiến hóa đầu tiên để đến vùng đất được thần bảo hộ thứ hai, nên phải bàn giao công việc lại từ từ rồi."

Dừng một chút, Tần Huyên mới nhìn sang Dương Mạn Lệ: "Tôi đã đề cử với cấp trên do Dương Mạn Lệ nhận vị trí đoàn trưởng của đoàn Cương Giáp, phụ trách công việc trong đoàn."

Sau đó lại quay sang Hàn Sâm: "Còn chức đội trưởng phân đội thì tôi quyết định đề cử Hàn Sâm."

Hàn Sâm lập tức run lên, không ngờ Tần Huyên lại để hắn nhận chức đội trưởng của phân đội.

Bây giờ thì Hàn Sâm cũng hiểu vì sao sắc mặt của Dương Mạn Lệ lại khó coi như vậy rồi, tuy rằng vừa nghe thì có vẻ chức đoàn trưởng đoàn Cương Giáp lớn hơn. Nhưng thực tế đoàn Cương Giáp không phải tổ chức có biên chế chính quy, nó chỉ là một đoàn thể dân gian có bối cảnh quân đội mà thôi.

Mà phân đội, tức tổ hành động an toàn đặc biệt lại là biên chế chính quy, tính chất hai bên khác hẳn nhau, hơn nữa Dương Mạn Lệ cũng là một thành viên của phân đội, nằm trong vùng quản lý của Hàn Sâm.

Còn đoàn Cương Giáp bên kia, từ khi Hàn Sâm vào trường quân đội xong thì chẳng đến đó nữa, Dương Mạn Lệ làm đoàn trưởng cũng chẳng ích gì, dù sao thì nó cũng không phải quân chính quy.

Trước kia Dương Mạn Lệ còn cho rằng với năng lực và tư lịch của mình thì sẽ được nhận chức đội trưởng của phân đội, bỏ đi cái mũ phó đội trưởng, nào ngờ Tần Huyên lại đề cử Hàn Sâm nhận chức đội trưởng thế này.

Thấy bộ dạng nhăn nhó khó ưa của Dương Mạn Lệ, trong lòng Hàn Sâm thầm sướng, hắn vốn đã ghét cái cô Dương Mạn Lệ này rồi, bây giờ lại được ca bài nông nô vùng lên, trở thành cấp trên của Dương Mạn Lệ, đương nhiên khiến hắn cảm thấy sung sướng rồi.

"Đội trưởng Tần, tôi cảm thấy mình thích hợp làm đội trưởng phân đội hơn Hàn Sâm." Dương Mạn Lệ cắn răng nói.

"Chuyện này tôi đã quyết định rồi, đây là lệnh, không cần nói nữa." Tần Huyên đứng dậy nói: "Được rồi, hôm nay họp đến đây thôi, Hàn Sâm và Dương Mạn Lệ ở lại, những người khác quay về làm việc đi."

Mấy người Lạn Đổ Quỷ giơ ngón cái lên với Hàn Sâm, sau đó lần lượt đi ra, trong phòng hợp chỉ còn lại ba người Tần Huyên, Dương Mạn Lệ và Hàn Sâm.

"Mạn Lệ, đúng là tôi nên đề cử cô làm đội trưởng, nhưng tính tình của cô thật sự không thích hợp với vị trí này, cứ tập trung quản lý đoàn Cương Giáp cho tốt, sớm ngày đến vùng đất được thần bảo hộ thứ hai đi." Tần Huyên dịu dàng nói, Dương Mạn Lệ không chỉ là thuộc hạ mà còn là bạn thân của cô nữa.

"Đội trưởng Tần, tôi cảm thấy mình đủ khả năng giữ chức đội trưởng." Dương Mạn Lệ vẫn kiên trì.

"Hàn Sâm, cậu thấy sao?" Tần Huyên quay sang hỏi Hàn Sâm.

"Tôi nhất định sẽ không phụ lòng tin của đội trưởng!" Hàn Sâm nghiêm giọng đáp.

Bớt giỡn đi, vất vả lắm mới leo lên được trên đầu của Dương Mạn Lệ, dù chỉ để nhìn vẻ mặt ấm ức của Dương Mạn Lệ thì hắn cũng ôm chắc cái ghế đội trưởng này rồi.

Huống hồ gì cái ghế đội trưởng này lại rất tốt, không những có thể sai phái mấy người trong phân đội mà còn có thể trao đổi làm quen với mấy người ở trên, giúp ích cho việc mở rộng quan hệ, hơn nữa phúc lợi cũng tốt hơn đội viên bình thường nhiều.

Quan trọng nhất, làm đội trưởng thì hắn có thể lấy được quyền hạn mua sắm nội bộ của tổ hành động an toàn đặc biệt.

Như thú hồn thần huyết này, thẻ Thánh Đường cấp S này, rất nhiều thứ chỉ giao dịch trong tổ hành động an toàn đặc biệt hắn cũng có thể tham gia mua, mà toàn là mua được giá hời nữa.

Đội viên bình thường không được hưởng phúc lợi này, chỉ có đội trưởng của từng phân đội mới được tham gia, ngay cả phó đội trưởng cũng không được.

"Khá lắm!" Tần Huyên mỉm cười gật đầu, sau đó nói với Dương Mạn Lệ: "Nếu cô đã cho rằng mình thích hợp làm đội trưởng hơn Hàn Sâm thì so tài một lần đi, nếu như cô thắng được Hàn Sâm thì tôi sẽ rút lại quyết định trước đó, đề cử cô làm đội trưởng."

"Được, thi cái gì cũng được, tôi sẽ không thua cậu ta đâu."

Dương Mạn Lệ lập tức đứng dậy, kỹ thuật bắn cung của Hàn Sâm là do cô ta dạy, nên cô ta nghĩ rằng mình sẽ không thể nào thua Hàn Sâm được.

Không chỉ là bắn cung, dù là mặt nào thì Dương Mạn Lệ cũng không tin mình sẽ thua.

"Hai người đều dùng cung tên, vậy thì so bắn cung đi." Tần Huyên lại quay sang hỏi Hàn Sâm: "Có được không?"

"Báo cáo đội trưởng, không thành vấn đề, ngoại trừ sinh con ra thì thi cái gì cũng được." Hàn Sâm cười nói.

Dương Mạn Lệ trừng mắt lườm Hàn Sâm một cái, lời này của Hàn Sâm chẳng khác gì nói ngoại trừ sinh con ra thì cô không làm được gì hết vậy.

"Thế thì gặp lại ở sân luyện tập mô phỏng đi." Tần Huyên nói xong thì lập tức đẩy cửa bước ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status