Siêu cấp gen

Chương 532: Chủng tộc thần bí


Chủng tộc thần bí

Chủng tộc thần bí

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy ba người Trần Phong, liền cảnh giác đem phù văn ôm vào trong ngực, nhanh chóng rời đi, sợ ba người Trần Phong ra tay cướp đoạt.

"Ngươi xem ở nơi đó." Khổng Bạch bỗng nhiên chỉ về một chỗ.

Ở nơi đó, ở bên trên phiến đá mục nát cổ xưa, dường như có in một ít hình vẽ, có một vài chiến sĩ dã nhân khôi ngô mạnh mẽ, đang giao phong cùng với kẻ địch. Chỉ có điều là, phàm là địa phương xuất hiện kẻ địch, toàn bộ đều vỡ vụn!

Những người này dường như có khả năng xóa đi dấu vết tồn tại của bọn hắn, khiến cho các chiến sĩ dã nhân không thể xuống tay. Trên mặt đất cũng chỉ có mấy chiến sĩ dã nhân, không có bất cứ một dấu vết nào của địch nhân.

"Hết thảy dấu vết đều bị thanh lý, người công kích không phải là quái vật, mà là sinh vật có trí khôn."

"Cái chiều cao này..." Trần Phong nhìn vào một hình vẽ bị phá hư, mặc dù đã mơ hồ không rõ, nhưng từ động tác cùng với góc độ công kích của dã nhân mà xem, cái góc độ công kích kẻ địch này, có thể là địch nhân sẽ thấp bé hơn! Cho nên nói, kẻ địch sẽ thấp hơn dã nhân một chút, mà nhìn từ cái góc độ này...

"Có phải hay không là nhân loại?" Trần Phong đột nhiên hỏi.

"Sẽ không." Tần Hải lắc đầu nói: "Vào cái niên đại đó, nhân loại chạy tới nơi này chỉ có toàn diệt."

Bọn hắn là nhân loại, tự nhiên hiểu rõ nhất đối với nhân loại, lịch sử phát triển của nhân loại, thời đại nào có thực lực gì, đều được viết rõ ràng.

Ở cái thời đại kia của dã nhân, tuyệt đối không phải là thời đại mà nhân loại có thể càn rỡ. Hơn nữa ở nơi này, cho dù là nhân loại hiện tại cũng không có cách nào tiến đánh, chớ đừng nói chi là thời cổ! Hơn nữa, bởi vì nhân loại chưa bao giờ diệt vong, cũng không có cái di tích nào đặc thù nào giống như toà thành thị này, cho nên, tuyệt đối không có khả năng.

Không phải là nhân loại, như vậy, ở khu vực không biết này, còn có một tồn tại kinh khủng đã huỷ diệt toà thành thị này.

Nhân loại đang không ngừng khai phá mảnh tinh cầu này, nhân loại luôn tự xưng là chúa tể của cái tinh cầu này, luôn luôn phàn nàn là tiến độ khai phá quá chậm, muốn nắm giữ hết thảy tài nguyên của cái tinh cầu này, thế nhưng nhân loại đã từng nghĩ tới, những khu vực không biết này, có lẽ là đang bảo vệ nhân loại? Nếu như nhân loại va chạm cùng với cái nền văn minh này...

Ba người hít vào một ngụm khí lạnh, Trần Phong đột nhiên nghĩ về một chủng tộc tên là Ấn Độ ở kiếp trước.

Khi họ sinh sống ở cái vùng đất kia, làm sao họ có thể nghĩ rằng một ngày nào đó, có một số người sẽ vượt đại dương và tiêu diệt họ để thành lập một vương quốc mới??

Nếu như cái nền văn minh huyền bí kia thật sự tồn tại...sắc mặt của ba người liền trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

"Xem ra phải ở chỗ này điều tra thật tốt." Trên khoé miệng của Trần Phong lộ ra một nụ cười.

"Đó là chuyện dĩ nhiên." Khổng Bạch cười lạnh.

Bọn họ đều là người đến đây vì lợi ích, thế nhưng nếu nguy hiểm có thể ảnh hưởng đến nhân loại, cho dù là vì mình, bọn hắn cũng phải tìm hiểu rõ chân tướng.

"Vô luận là có một chủng tộc thần bí nào đó tồn tại hay không, chúng ta nhất định phải điều tra thật rõ ràng." Tần Hải lộ ra vẻ mặt kiên định.

Mà vào lúc này, có mấy tên dã nhân đã chú ý tới ba người Trần Phong, nơi này là lối vào di tích, chỗ này đã có vô số dã nhân tìm tới tìm lui, đã đem hết đồ vật có giá trị mang về đổi phần thưởng. Ba người Trần Phong đã đứng ở chỗ này quá lâu, đã gây ra sự chú ý.

"Đi." Ba người bước vào, tiến vào bên trong nơi truyền thừa.

Vù! Gió lạnh thổi qua lạnh thấu xương.

Những cơn gió ở nơi này không biết được hình thành từ cái gì, mang theo một cỗ lực lượng kinh người, Trần Phong liếc nhìn qua, ngay cả một vài tên dã nhân cũng có chút không kiên trì nổi, càng đi vào bên trong, cỗ gió lạnh này càng kinh người.

"Cẩn thận một chút." Tần Hải đi ở trước nhất, chặn lại gió lạnh.

Trần Phong cùng với Khổng Bạch yên lặng đi theo phía sau Tần Hải, chung quanh còn có dã nhân tồn tại, bọn hắn cũng không thể thôi động năng lượng, chỉ có thể để cho Tần Hải đi lên phía trước che chắn.

Mười mét, trăm mét, vào thời điểm mà Tần Hải có một chút không kiên trì nổi, dã nhân cũng không còn thấy nữa. Thân thể của Tần Hải có thể so với cường độ thân thể của chiến sĩ cấp B trung cấp, coi như ở bên trong tộc dã nhân cũng là tồn tại cấp cao nhất, ở nơi này tự nhiên cũng không có bao nhiêu dã nhân.

"Lên!" Khổng Bạch thi triển ra thủ đoạn của mình.

Ô...ô...n...g —— Nguồn năng lượng vô hạn xuất hiện.

"Ngưng!" Hắn tiện tay vung lên, một tấm lá chắn xuất hiện, ngăn ở trước mặt của ba người, phong hàn đầy trời, trong nháy mắt biến mất, cỗ rét lạnh thấu xương cũng biến mất không thấy gì nữa.

"Ta vẫn có thể kiên trì thêm một đoạn nữa." Tần Hải bất đắc dĩ nói: "Nói không chừng nơi này vẫn còn dã nhân."

"Sợ cái lông!" Khổng Bạch hừ lạnh một tiếng: "Tại cửa vào di tích, bởi vì có nhiều dã nhân nên ta không dám động thủ, ở chỗ này, coi như có dã nhân ta cũng có thể đập chết bọn hắn!"

Tần Hải nghe thế liền im lặng, con hàng này lúc nãy đã bị đánh quá thảm.

Chỉ có điều là, đúng vào lúc này, ở bên trong gió lạnh bỗng nhiên có một thân ảnh đang trở về, có vóc người khôi ngô, cùng với thân ảnh trầm ổn, dã nhân, đã xuất hiện!

"Cẩn thận." Trần Phong cảnh giác nói.

"Sợ cọng lông?" Khổng Bạch bĩu môi, tiêu sái đi lên, hai giây sau bỗng nhiên dừng lại một chút, đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng trở về.

Ở sau lưng tên dã nhân cường tráng kia, còn có mấy chục thân ảnh khác.

"Ôi mẹ ơi..." Khóe miệng của Khổng Bạch hơi hơi run rẩy, sẽ không xảo diệu như thế chứ, vừa vặn đụng phải một đội ngũ dã nhân đang trở về đó chứ?

Đám dã nhân đang khiêng đủ loại đồ vật kỳ quái trở về, nhìn thấy cả người Khổng Bạch bao phủ bởi hào quang năng lượng, bỗng nhiên dừng bước lại, ánh mắt trở nên hung ác.

Cái tên này thật sự là tai hoạ a...Trần Phong im lặng nâng trán, không có việc gì liền đi chọc chó, xem cái tình huống này, chỉ sợ là không thể tránh được một trận đại chiến.

Xoạt. Hai người yên lặng đi lên trước, mấy chục tên dã nhân buông đồ vật xuống, móc ra vũ khí, đôi mắt đã biến thành màu đỏ.

Bỗng nhiên, trời sáng.

Oanh! Vô cùng vô tận ánh sáng màu đỏ nổ tung.

Một vầng mặt trời dâng lên từ phía chân trời, lấp lánh ánh sáng màu đỏ máu, có từng bóng người màu đỏ xuất hiện ở bên trong ánh sáng màu đỏ máu.

Rống! Từng con quái vật màu đỏ xuất hiện, mấy chục tên dã nhân nhìn thấy cảnh này cũng biến đổi sắc mặt.

Rống! Một tiếng gào thét vang lên, đám dã nhân cầm vũ khí nhanh chóng lao về phía đám quái vật.

"Rào!" Thanh âm thê lương truyền đến từ trong không trung, trên người của mỗi một con quái vật màu đỏ đều lấp loé ánh sáng, ở nơi truyền thừa mà dã nhân không có cách nào sử dụng năng lượng này, lại xuất hiện những còn quái vật được tạo thành từ năng lượng thuần tuý! Đó là quái vật được ngưng kết từ năng lượng hoả diễm thuần túy nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status