Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 1020: Bức mật thư kẹp ở giữa


Lý Dương, anh sao rồi?

Hà Kiệt lập tức xoay người lại, hỏi một câu rất thân thiết, Lý Dương tỏ ra giật mình, giống như là rất bất ngờ.

- Không có gì, tôi bỗng nhiên nhớ đến một chuyện!

Lý Dương nhẹ lắc đầu, chầm chậm ngồi xuống, nhưng trong lòng lại cuộn trào dậy sóng.

Lý Dương còn trẻ, cũng rất hiếu kỳ, lúc nãy bên ngoài rất lộn xộn, Lý Dương nghe được không ít chuyện cãi nhau của bọn họ, hình như là tranh chấp bảo bối.

Đáng tiếc là Hà Kiệt sớm đã bảo Cao Phong ra ngoài, hắn cũng không ngại đích thân ra ngoài nghe ngóng tình hình.

Không thể đi ra, không có nghĩa là Lý Dương không còn cách nào, khai mở năng lực đặc biệt, tất cả chuyện bên ngoài đều xuất hiện trong hình lập thể, trên con đường nhỏ bên ngoài, lúc này có năm sáu người đàn ông đang đứng, ở giữa là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đang ôm khư khư cái giỏ.

Sau khi khai mở hình lập thể, cái giỏ đó nhất thời trở thành vật chú ý của Lý Dương.

Trong giỏ, là một bảng chữ mẫu, chữ viết rất đẹp, có trình độ nhất định, bảng chữ mẫu này là đồ cổ, gần nhất cũng là đời nhà Minh, có lịch sử mấy trăm năm, chữ ký trên bảng chữ mẫu là Lục Văn Hiên.

Lục Văn Hiên trong Vân Nam Tỉnh Chí có viết, Minh Tuyên Đức năm thứ bảy phân ông đảm nhiệm Vân Nam án sát, ba năm sau trở về kinh, còn làm quan lớn Thiểu Khanh.

Ông ở Vân Nam ba năm, nghe nói đi qua rất nhiều nơi của Vân Nam, điều tra nhân gian thống khổ, giúp đỡ không ít bách tính, lưu lại tiếng thơm.

Trong Vân Nam Tỉnh Chí có nhắc tới, ông có tài viết chữ rất đẹp, chữ viết rất có khí.

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi đó chính là cầm bảng chữ mẫu của ông, một quyển rất dày, là chính ông chú tâm viết, trang giấy cũng rất tốt, làm cho cả bảng chữ mẫu có giá trị nhất định.

Đáng tiếc người này tiếng tăm không nhiều, bằng không đồ như thế này giá trị sẽ càng cao hơn.

Vân Nam Tỉnh Chí Lý Dương chưa xem qua, hoàn toàn không biết về nhân vật Lục Văn Hiên này, hắn có thể giật mình, thậm chí thất lễ đứng dậy, vì trong bảng chữ mẫu có kẹp vật gì đó hình như là ba bức mật thư.

Từ nét chữ của ba bức mật thư này có thể nhận ra đây là do hai người viết, một chữ trong đó giống với chữ của bảng chữ mẫu, chính là của Lục Văn Hiên viết, thư mật này có hai bức.

Một bức thư khác, là của người khác viết cho ông, những ghi chép trong bức thư này Lý Dương rất quen thuộc, đó là những ghi chép trong cuốn sổ tay của Thanh Mộc Vị Ương mà ông luôn mang trong người, chữ viết trong cuốn sổ hoàn toàn giống với trong bức thư.

Mà bức thư này, cũng trực tiếp gọi ông là Lục Minh.

Lục Minh, tự Lục Văn Hiên, người Vân Nam, nếu Lý Dương xem qua cuốn Vân Nam Tỉnh Chí, thì sẽ không giật mình như vậy, Lục Văn Hiên và Lục Minh kỳ thực là một người.

-Anh Kiệt, hay là chúng ta ra ngoài xem đi ?, Lý Dương ngẩng đầu, cười ha ha, nói một câu, tâm tình lúc này bình tỉnh hơn nhiều, nhịp đập của tim cũng không còn nhanh.

Chủ yếu là nội dung của ba bức mật thư đó làm cho người ta giật mình, còn làm cho người ta giật mình hơn nội dung trong bức mật thư tay đó, Lý Dương không biết tại sao những bức mật thư này kẹp chung trong bảng chữ cái, nhưng nếu nội dung cửa những lá thư đó là thật, vậy nhất định sẽ rất thú vị.

-Đi ra ngoài? há miệng sửng sốt, Lý Dương đứng dậy khó hiểu, bây giờ còn muốn đi ra ngoài.

-

Làm Hà Kiệt có chút khó hiểu gãi đầu, không biết hắn đang muốn làm gì.

Nhưng Hà Kiệt vẫn đứng dậy, cùng Lý Dương chạy ra ngoài hỏi.

Bên kia, lúc Lý Dương đứng dậy, lão Tần cũng liếc nhìn Lý Dương, rồi tiếp tục bàn chuyện cái bình.

Đối với ông mà nói, sức hấp dẫn của cái bình Ca Diêu này lớn hơn nhiều so với Lý Dương.

Hai vị chuyên gia từ Trùng Khánh đến ngồi bên cạnh ông, sắc mặt có chút nghi hoặc, danh tiếng và thực lực của bọn họ đều không thể so với lão Tần, lúc này chì là muốn nhìn ra món đồ sứ Ca Diêu rất giống giả Thanh đó có vấn đề, vấn đề ở đâu lại nói không ra.

-Mắt kính!

Lão Tần đột nhiên giơ tay lên, cô gái ngồi yên lặng bên cạnh ông vội vàng lấy ra một cái kính lão.

Mang kính vào, lão Tần cầm cái bình soi trước mặt, quan sát tỉ mỉ.

Quan sát bên này, quan sát bên kia.

Với tầm nhìn của lão Tần, đã nhìn ra món đồ sứ Ca Diêu này là thật, lớp phủ pháp ẩn hiện lưu lại trên mặt cũng bị ông nhìn ra.

-Ông nội, cái bình này có vấn đề à?

Đứa cháu gái bên cạnh lão Tần đột nhiên hỏi. lúc cô hỏi đôi mi còn chớp động, cô vẫn chưa nhận ra vết tích lưu lại của pháp ẩn hiện, càng không nhận ra đồ sứ Ca Diêu này là thật, phản ứng của ông nội lại làm cho cô cảm thấy không bình thường.

-Không, làm sao có thể có vấn đề, đây chính là sứ Ca Diêu thật.

Lão Tần khen ngợi một câu nặng nề, An Văn Quân vồn vẫn luôn chú ý tới lão Tần, nghe ông nói như vậy, mắt nhất thời mở to lên.

Cô nhớ rất rõ, món đồ sứ này là Lý Dương dựa theo chế phẩm giả Thanh mà mua, sao tới chỗ lão Tần, lại trở thành Ca Diêu thật.

-Lão Tần, ý của ông là, không phải là phẩm chế giả Thanh.

An Văn Quân hỏi nhỏ một câu, nếu không phải là Lý Dương đúng lúc đi ra, cô cũng không ngại hỏi vấn đề này, vấn đề này không được làm rõ, trong lòng cô khó chịu.

Sang Dala cũng quay lại, trong mắt có chút giật mình.

Y là người ngoại quốc, không hiểu đố cổ, càng không biết ngũ đại danh Diêu đời Tống là những cái gì, Internet, y chỉ biết đồ chế giả và đồ thật khác biệt nhau rất lớn, Ca Diêu giả và Ca Diêu thật nhất định không phải cùng một khái niệm.

-Có phải cô cho nó là Giả Thanh phải không?, lão Tần gật đầu, lại tháo mắt kiến xuống, cười ha hả hỏi.

Ông hỏi là cô, không phải là các người, đủ để cho thấy ông đối với Lý Dương luôn có lòng tin

Lý Dương bây giờ, ngay cả chính lão Tần cũng không dám nói là mình mạnh hơn hắn, chuyên gia cấp đỉnh thế giới, cho dù là chính lão Tần cũng không có được danh tiếng như vậy.

Sắc mặt An Văn Quân hơi đỏ lên, lắc lắc đầu:

- Không có, tôi không hiểu những cái này, chỉ là lúc mua chủ tiệm nói là Ca Diêu giả Thanh, cố vấn Lý dựa theo giả Thanh mà mua, tôi cũng cho rằng đây chính là chế phẩm giả triều Thanh.

Lão Tần nao nao, vội vàng hỏi:

- Cô nói, Lý Dương mua với giá giả Thanh?

Cháu gái của ông cũng hơi sửng sốt một chút, cũng giật mình nhìn An Văn Quân.

Cô bây giờ hiểu biết hơn An Văn Quân rất nhiều, món đồ sứ này, nếu là Ca Diêu thật, nếu căn cứ theo Giả Thanh mà mua, chắc chắn là kiểm lậu còn là một đại lậu siêu cấp.

-Phải, An Văn Quân chạy rãi gật đầu.

- Hắn mua bao nhiêu tiền, lần này là biệt nữ của lão Tần hỏi, chuyện kiểm lậu hôm qua là cô kiêu ngạo nhất, cho dù hôm qua Lý Dương cũng kiểm lậu Hán Ngọc với cái giá trên hai triệu, cô cũng không cảm thấy mình thua kém Lý Dương.

Hôm nay cô tiếp tục ra ngoài dạo chợ đồ cổ, chưa có tâm trí để kiểm lậu thêm lần nữa, chí ít trên hoạt động lần này, phải hơn Lý Dương, người trẻ tuổi cũng có lòng háo thắng.

- Năm trăm ngàn!

- Năm trăm ngàn!

Trên mặt biệt nữ của lão Tần hơi có chút dại ra, năm trăm ngàn, mua một món đồ sứ Ca Diêu thật, tuyệt đối là cái giá rất thấp, lão Tần lúc này cũng ngẩng đâu lên, nhìn ra ngoài, trong mắt có chút hâm mộ.

-Tần tiểu thư, mạo muội hỏi một chút, món đồ sứ này nếu là Ca Diêu thật, có thể đáng giá bao nhiêu tiền?

An Văn Quân do dự một hồi, cũng nhìn ra bên ngoài, thấy Lý Dương vẫn chưa về, không kìm chế được sự hiếu kỳ trong lòng, hỏi nhỏ

Cô ngược lại không phải dòm ngó món bảo bối này, chỉ là đơn giản muốn biết, trong giao dịch mua bán lần này rốt cuộc Lý Dương tốn bao nhiêu tiền.

- Ha ha!

Lão Tần đột nhiên cười lên, biệt nữ của lão Tần cũng bất giác cười, cô hé thấp miệng, nhỏ giọng nói:

- Tôi là Tần Giai Như, ông không cần khách khí, cứ gọi tôi là Giai Như là được rồi, món đồ sứ này nếu là Ca Diêu thật, tôi đóan chừng khoảng hai mươi triệu!

- Không sai, năm lò sứ nổi tiếng đời Tống, tất cả loại sứ không có món nào dưới triệu, đều là vô giá, món đồ sứ này nếu bán đấu giá, có thể đấu ra cái giá rất cao!

Lão Tần cười ha hả nói thêm, Tần Giai Như hơi sửng sốt, lại tự mình lắc đầu.

Hai mươi triệu là định giá của cô, cái giá như vậy, tương đương Lý Dương kiểm sẽ là đại lậu siêu cấp một hai triệu, so với con số hai mươi triệu, mua năm trăm ngàn cái giá cũng không xem là gì.

Nếu trên đấu giá, phí thủ tục đấu giá cao hơn nhiều cái giá mua này.

Hai chục triệu, giống như cả một ngọn núi đè lên ngực cô uy áp tinh thần cô, đại lậu như vậy, cô cũng không dám nghĩ tới, đại lậu có thể kiểm ra trên triệu đã là may mắn rất lớn, đại lậu cả triệu này, rất nhiều chuyên gia cả đời cũng không thấy qua.

Nhớ lại những cấp đỉnh vừa rồi, cũng có thể xem làm thuần túy là một may mắn, không có duyên, sẽ không thể có được.

Lý Dương kiểm được cái bình Ca Diêu với cái giá hai mươi triệu, cũng làm cho Tần Như Giai triệt để không có ý cạnh tranh với Lý Dương, đơn giản dựa theo kiểm lậu mà nói may mắn của Lý Dương không ai có thể so sánh được.

Hai vị chuyên gia bên cạnh lão Tần, lúc này đều tiến sát lại gần.

Trong mắt bọn họ đều là vẻ nghi hoặc, món đồ sứ Ca Diêu này trong mắt của bọn họ chính là rất nhiều giả Thanh, nếu không phải người nói món đồ sứ Ca Diêu này thậ chính là lão Tần, bọn họ cũng phải hỏi cho ra.

Lão Tần ở trong công viên đồ cổ Trùng Khánh, tuyệt đối là Thái Sơn Bắc Đẩu, được tất cả mọi người ngưỡng mộ, lời ông nói hoàn toàn không có ai nghi ngờ

Lý Dương cũng chưa quay lại, lão Tần tiếp tục thưởng thức món đồ sứ Ca Diêu hiếm thấy này.

Chưa có cho phép của Lý Dương, ông không thể bôi đi lớp lớp phủ pháp ẩn hiện lưu lại trên bề mặt, cầm những lớp phủ này mà khen ngợi, lại có chút cảm giác khó hiểu.

Về pháp ẩn hiện lão Tần không có kể cho Tần Gia Như nghe, thực lực của biệt nữ vẫn chưa đạt tới, lúc này kể cho cô nghe món đồ cao cấp như vậy, đối với cô cũng không có ít lợi gì.

Nuông chiều cho hư, bất luận trong ngành nghề gì cũng có cần kiêng kỵ.

Pháp ẩn hiện, là một phương pháp che giấu chỉ có các chuyên gia mới hiểu, cũng không phải tất cả các chuyên gia đều có thể nhìn ra.

Có rất nhiều chuyên gia, cả đời cũng không thấy qua bảo bối có pháp ẩn hiện che dấu, cho dù là Lý Dương, gặp qua nhiều thứ như vậy, dùng năng lực đặc biệt sàng lọc vô số bảo bối quý giá, cũng chưa thấy qua hai món này, hai món phân đều là bảo bối cực kỳ hiếm.

Món thứ nhất chính là cái lò Tuyên Đức đó, lò thật thế giới cũng không có mấy chiếc.

Món thứ hai là cái gương bằng đồng thời nhà Đường, một lớn nhất còn tồn tại trên thế giới, còn tồn tại cũng là hoàn chỉnh nhất, hai ông từ Singapore đến ra giá rất cao ba mươi triệu, Lý Dương cuối cùng cũng không mua được.

Cuối cùng chiếc đó, lại là cái bình CaDiêu trước mặt, pháp ẩn hiện trên cái bình này vebị mất đi phân nữa, chỉ có thể xem là nữa bộ pháp ẩn hiện, không phải là toàn bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status