Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 1068: Tùy Hầu Châu Hòa Bích (2)


Nhóm dịch: QuyVoThuong

- Chúng ta đã biết rồi, nhanh lên , bỏ ra đi!

Bạch Minh lại nói một tiếng, khúc nhạc đệm này cũng làm cho căng thẳng của mọi người biến đi không ít, nhưng sự chờ đợi trong lòng mọi người cũng càng lớn.

Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, Lưu Cương lấp tức mở rương.

Rương vừa được mở ra, một ánh sáng dịu dàng liền từ trong rương xông ra, lúc này đây, không chỉ có Bạch Minh đứng lên, Hà lão, Hoàng viện trưởng, Hawes tiên sinh, Lâm Lang cùng với Mao lão bọn họ đều đứng lên.

Toàn bộ những người thấy trân châu, đều ngơ ngác đứng ở đó, phản ứng của bọn họ và Lý Dương khi lần đầu tiên nhìn thấy Tùy Hầu Châu cũng không khác là bao.

Lưu Cương cẩn thận đem Tùy Hầu Châu từ trong rương ra, để trên giá gỗ ở bên cạnh đã sớm chuẩn bị.

Tùy Hầu Châu chỉ lớn hơn so với trứng ngỗng một chút, quanh thân tản ra ánh sáng dịu dàng, xuyên thấu qua tấng ánh sáng, tựa hồ có thể thấy một vài hình ảnh mặt ngoài Bảo Châu lưu động.

Những hình ảnh đó, có đôi khi thấy giống như là ngân hà, có đôi khi lại cảm thấy như là rồng bay tiên hạc trong không trung.

Mỗi lần xem, cảm giác đều không giống nhau.

Đây thật ra chính là ánh huỳnh quang mặt ngoài Bảo Châu tạo ra, ánh huỳnh quang này khi chảy xuôi, tự nhiên có thể hình thành một số hình ảnh, nhìn thấy thần kỳ như thế, óc tưởng tượng của mọi người sẽ tự động mở ra, cảm giác khác nhau.

Trong phòng khách khá tối, rất nhanh bị ánh sáng bạch quang bao phủ toàn bộ, một viên trân châu, nho nhỏ phát ra ánh sáng đã nhiều như vậy, chiếu sáng khắp mọi nơi, mấu chốt nhất chính là, còn làm cho người ta không có cảm giác chói mắt, chỉ điểm này liền có thể nói là thần kỳ.

- Tùy Hầu Châu, đây mới thực là bảo bối Tùy Hầu Châu!

Hoàng viện trưởng kêu nhỏ một tiếng, ánh mắt của ông ta còn đăm đăm, không nhịn được đi về phía trước từng bước.

Tận mắt nhìn thấy hạt châu này, người ta sẽ không hoài nghi thân phận của nó nữa, cũng chỉ có Tùy Hầu Châu trong truyền thuyết mới có thể có công hiệu thần kỳ như vậy, vô luận là chính sử hay là dã sử cũng đã có ghi lại, bản thân Tùy Hầu Châu chính là viên Dạ Minh Châu.

Đây mới thực là Dạ Minh Châu, tuyệt đối không phải cái loại hấp thu nguồn sáng rồi phát sáng, nên nó mới có thể phát ra bạch quang như Dạ Minh Châu này.

- Tùy Hầu Châu Hòa Bích, Tùy Hầu Châu và cả Hoà Thị Bích trước kia!

Bạch Minh rất cảm khái nói một câu, Mao lão và Thái lão im lặng, lặng lẽ gật đầu.

Hoà Thị Bích sở dĩ nổi danh như vậy, ngoài chuyện được lên sách giáo khoa còn do nó được coi là ngọc tỷ truyền quốc, ở thời kì Chiến Quốc, hai món bảo bối này đều là nổi danh như nhau.

Thậm chí, mọi người theo đuổi Tùy Hầu Châu, còn trước cả Hoà Thị Bích.

- Đẹp, thật sự rất đẹp!

Hawes tiên sinh cũng lớn tiếng cảm thán, chuyện về Tùy Hầu Châu hắn có biết, thật không nghĩ Tùy Hầu Châu trong hiện thực, so với trong truyền thuyết còn tuyệt hơn, còn đẹp hơn nhiều.

Lần này hắn đến Trung Quốc quả không uổng, nơi này có không gian văn minh năm nghìn năm, cũng là nơi duy nhất tồn tại văn minh nhiều quốc gia cổ, cũng chỉ có ở đây, mới xuất hiện nhiều bảo bối như vậy, bảo bối thần kỳ như vậy.

Lâm Lang nhẹ thở ra, xoay người lại, hỏi Lý Dương:

- Tùy Hầu Châu mà cậu cũng có thể tìm được, Lý Dương, còn có thứ gì mà cậu không thể có được không?

Lời của hắn, khiến mọi người chung quanh cũng đều nhìn về Lý Dương.

Mọi người rất đồng tình đối với những lời của Lâm Lang, bát Trường Sinh, kiếm Trậm Lô, bình Tiên âm, Thủy Trung họa… không ít món quốc bảo thần khí đã rơi vào tay Lý Dương, hiện giờ lại có thêm Tùy Hầu Châu này, thần khí cấp quốc bảo trên tay Lý Dương, đã nhiều hơn so với Cố Cung.

Hoàng viện trưởng cũng nhìn thoáng qua Lý Dương, trong lòng khe khẽ thở dài.

Đối với vạn may của Lý Dương, trong lòng ông ta cũng ghen tị phát điên, nhưng càng ghen tị hơn chính là Hà lão, mỗi lần thấy Hà lão thỏa mãn tươi cười, hắn đều nghĩ, vì cái gì mình không gặp được một người đệ tử giống như Lý Dương đây.

Đối với người già như bọn họ mà nói, tìm được người truyền thừa so với có được bảo bối tốt còn quan trọng hơn.

Mọi người chỉ nhìn Lý Dương một cái, lại quay sang thưởng thức tiử mỉ Tùy Hầu Châu, đây là một chí bảo thiên địa, chí bảo thiên địa như vậy rất hiếm thấy, càng khó có được, có thể xem nhiều một chút, thì sẽ xem nhiều một chút.

Cho đến nay, bảo bối thiên nhiên trên tay Lý Dương đều rất ít, có thể so sánh với Tùy Hầu Châu lại càng không cần nói.

- Lý Dương, hãy cất Tùy Hầu Châu đi đã.

Lão gia nhẹ giọng nói một câu, khi nói lời này, trong lòng ông lại kích động hơn.

Tin tức Lý Dương sớm có được Tùy Hầu Châu, điểm ấy ông biết, ngày Thanh Mộc Vị Ương đặc biệt đến Minh Dương mà nói, chính là đem tin tức này tới.

Nhưng ông cũng nghĩ đây chỉ là một tin tức hư vô mờ mịt, nhưng thật không ngờ, Lý Dương dựa vào một tin tức như vậy, thật sự đem được Tùy Hầu Châu trở về.

Đối với vận may của Lý Dương, Hà lão gia đã thật sự không đánh giá được.

Đương nhiên, đây đều là vì mọi người không biết Lý Dương có được năng lực đặc thù, Lý Dương không có năng lực đặc thù, đừng nói những bảo bối này, trước đó rất nhiều bảo bối cũng không thể rơi vào trong tay hắn.,

Đặc biệt là Tùy Hầu Châu, vô luận là mật tín của Lục Minh, hay là huyệt hoàng đế Đại Lý … đều không thể phát hiện nếu không có năng lực đặc thù của Lý Dương.

Không có năng lực đặc thù, Lý Dương sẽ không nhìn thấy mật tín, cũng sẽ không biết địa điểm cụ thể của huyệt.

Không có đặc thù năng lực, Lý Dương cũng không thể tìm được huyệt bị vùi lấp ở Nhất Tuyến Thiên kia.

Còn có cái hộp chụp hình mười hai con giáp trước đó, đó cũng là do năng lực đặc thù mới phát hiện được, không có cái chìa khóa kia, muốn mở được huyệt đạo đó ra chính là chuyện không dễ dàng.

Tất cả chuyện này, đều là năng lực đặc thù thần bí kia mang đến, nhưng bí mật này chỉ có mình Lý Dương hưởng, hắn không có thể, cũng không có cách nào nói cho người khác biết.

Lý Dương đi lên trước, chậm rãi đem cất Tùy Hầu Châu, Lưu Cương chạy tới bật đèn, kéo rèm, mọi người đều đã thấy Tùy Hầu Châu, còn có bảo bối khác chờ lấy ra nữa.

- Cất đi nhanh như vậy sao?

Bạch Minh quệt mũi, rất nhỏ giọng nói một tiếng, hắn còn chưa thấy xem đủ.

Mao lão, Thái lão cũng vậy, ngay cả Lâm Lang cũng có chút tiếc nuối, quá là nhanh, chưa xem đã mắt đồ vật đó liền bị cất đi mất.

Đáng tiếc đây là Hà lão nhắc, bọn họ cho dù còn muốn xem, lúc này cũng sẽ không người nào dám chủ động nói ra.

-nLý Dương, có phải thật không?

Hoàng viện trưởng đột nhiên hỏi một câu, hắn cũng có vẻ sốt ruột, Bạch Minh và Mao lão nhìn nhau, tất cả đều không hiểu được Hoàng viện trưởng đang hỏi cái gì.

Chỉ có Lý Dương bọn họ mới biết được, Hoàng viện trưởng lần này nhắc đến chính là Lan Đình Tự.

Bởi vì Bạch Minh sốt ruột, khi ở trang viện của Tang Đạt Lạp ở Myanmar, Lý Dương cũng không nói ra bảo bối này, cho đến hiện tại, bọn họ còn không biết tấm thiệp đệ nhất thiên hạ này đã đến tay Lý Dương .

Món bảo bối này, cũng là cùng bọn họ bay về Trung Quốc, bây giờ đang ở chung quanh bọn họ.

- Thật!

Lý Dương gật đầu, nếu tám thiệp này là giả, thật không dám tưởng tượng cái là thật kia sẽ là cái dạng gì, huống hồ cả tấm thiệp đã hoàn toàn khắc họa được quan niệm nghệ thuật, lại có thêm vòng sáng trong hình ảnh lập thể, Lý Dương hoàn toàn có thể kết luận, đây là chính phẩm.

- Hoàng viện trưởng, mọi người nói cái gì là thật?

Bạch Minh đang muốn đặt câu hỏi, Lâm Lang lại nhanh hơn so với hắn một bước, Lâm Lang và Hoàng viện trưởng quan hệ gần hơn một chút.

- Các cậu không biết?

Lần này là Hoàng viện trưởng kinh ngạc.

Ngay từ đầu, chính là Bạch Minh vội vàng kêu Lý Dương lấy ra Từ Hầu Châu, bọn hắn lại cùng Lý Dương từ Myanmar trở về Trung Quốc, về lý thì nên biết rõ hơn so với mình mới đúng.

- Là do tôi không nói rõ trước!

Lý Dương vội vàng đứng ra giải thích, hiểu lầm này mà không giải thích, e rằng Bạch Minh và Lâm Lang sẽ càng mơ hồ.

Giải thích vô cùng mau chóng, khi Lưu Cương lấy ra cái rương có chứa Lan Đình Tự ra, Lý Dương đã nói một lần những chuyện cần thiết, khiến Bạch Minh bọn họ hiểu được đầu đuôi.

Nghe rõ rồi, Bạch Minh và Lâm Lang bọn họ đều đưa mắt nhìn nhau.

Một cái Từ Hầu Châu đã đủ cho bọn hắn khiếp sợ , chẳng ai ngờ rằng, Lý Dương không chỉ có tìm về Từ Hầu Châu, còn mang về Lan Đình Tự, Lan Đình Tự chính là bức thư pháp đệ nhất Trung Quốc.

Là một bảo bối cổ kim nội ngoại quốc đều thừa nhận.

Lúc này, trong lòng của bọn họ ngoài rung động, đã không còn ý nghĩ khác, cho dù là Bạch Minh, hiện tại cũng không còn thúc giục Lý Dương.

Cái rương chậm rãi mở ra, Lý Dương từ bên trong lấy ra cuốn tranh, Lưu Cương, Triệu Vĩnh bọn họ đều lui về sau, tấm tranh này có một lực hấp dẫn thiên nhiên, xem quá gần, thực dễ dàng bị mất hồn.

Ở trong này không có nguy hiểm, nhưng lơ đễnh tức là không làm tròn bổn phận.

Hà lão, Hoàng viện trưởng, Lâm Lang bọn họ đều đi về phía trước từng bước, Hawes tiên sinh cũng không ngoại lệ, Hawes tiên sinh là người ngoại quốc, nghiên cứu đối với thư pháp Trung Quốc cũng không nhiều, nhưng không có nghĩa ông chưa từng thấy qua.

- Đại đạo vạn thiên, thù lộ đồng quy.

(Đường rộng rãi hàng vạn hàng nghìn, thù lộ đồng quy)

Những chữ xem thật khó hiểu, nhưng có thể thưởng thức tài nghệ viết, viết chữ rất tốt, quả là tác phẩm nghệ thuật thượng đẳng.

Mắt nhìn mọi người, Lý Dương chậm rãi mở bức tranh này ra, khi mở xong, hắn cũng đứng ở bên bức tranh này, lại thưởng thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status