Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 1069: Lan Đình Tự mang đến rung động


Nhóm dịch: QuyVoThuong

Lần trước thây bức tranh này, là ở trong lòng huyệt, hoàn cảnh đó không cho phép hắn có thời gian dài mà thưởng thức, nhưng nơi này thì không giống lúc đó, nơi này là nhà của hắn, ở trong này, xem trong thời gian bao lâu cũng không cần lo lắng.

Trục cuốn tranh đã mở hết, đập vào mắt mọi người đầu tiên, chính là những con chữ khó hiểu.

Mỗi người, sau khi thấy bức tranh này cũng giống như lúc Lý Dương thấy bức tranh từ trong huyệt, mọi người hoàn toàn bị bức tranh này hấp dẫn, thậm chí cả những người không hiểu về thư pháp một chút nào như cảnh vệ viên của Hà lão.

Người lấy lại tinh thần trước tiên là Hà lão.

Ông chỉ thất thần có nháy mắt, rất nhanh liền hồi phục lại, thời gian khôi phục so với Triệu Vĩnh còn nhanh hơn, vì nhiều năm làm việc như vậy, tâm trí Hà lão đã sớm trở nên vô cùng kiên định .

Nhưng có thể làm cho hắn thất thần cũng không dễ dàng, Hà lão áp chế cảm thán trong lòng, bắt đầu chậm rãi thưởng thức bức tranh này.

Từ chữ thứ nhất, ông rất nhanh thấy được chữ thứ nhất đó, ông cũng có cảm giác như Lý Dương khi ở trong lòng đất, mỗi người thấy cái chữ này, đều cũng tự nhiên cảm nhận được ý cảnh trong đó.

Không cần bản thân phải lĩnh hội, cũng có thể cảm nhận được ý cảnh trong đó, đây cũng là này sự thần kỳ của bức tranh.

Cũng chỉ có bức tranh thần như vậy, mới được xưng là đệ nhất thiên hạ.

Hà lão cảm nhận không giống Lý Dương, tốc độ của ông cũng nhanh hơn so với Lý Dương, khi Bạch Minh bọn họ còn chưa định thần lại, Hà lão đã xem xong, lại tiếp tực xem chữ thứ hai.

Người thứ hai sực tỉnh sau Hà lão, không phải Hoàng viện trưởng, mà là Lâm Lang.

Hắn chậm hơn so với Hà lão nhiều, không khác Triệu Lĩnh lúc trước là bao, lúc này cũng như Hà lão đã cảm thụ xong chữ thứ nhất, tự đắc ý cảnh, đang thưởng thức chữ thứ hai.

Lâm Lang từ nhỏ đã cùng cha học qua, tiếp nhận tài sản gia tộc, càng làm cho một tiểu gia tộc phát triển trở thành vì gia tộc tiếng tăm lừng lẫy Canada, trong chuyện này căn bản không thể dùng lời nói mà hình dung được.

Điều này cũng tôi luyện được tâm trí Lâm Lang, ngắn ngủi bị mê hoặc, hắn một lần nữa đã khôi phục bình thường.

Người thanh tỉnh sau đó, là Hoàng viện trưởng và Hawes tiên sinh, còn có mấy cảnh vệ viên của Hà lão, lúc này mấy cảnh vệ viên cũng hiểu được vì sao vừa rồi Lưu Cương và Triệu Vĩnh lùi lại.

Đi theo thủ trưởng, tâm trí lại không biết lạc đi đâu, đây chính là không làm tròn bổn phận một cách nghiêm trọng, sắc mặt của bọn họ đều hơi có chút đỏ lên, trong lòng cũng đều có chút cảnh giác.

May mà chuyện xảy ra ở nhà, nếu là ở bên ngoài, vạn nhất xảy ra chuyện gì bọn họ đảm đương không nổi trách nhiệm này, sau này còn cần tăng cường tôi luyện, tránh chuyện như vậy phát sinh lần nữa.

Bạch Minh, Thái lão, Mao lão bọn họ lần lượt cũng đều tỉnh lại.

Mấy người cũng đều kinh hãi nhìn nhau, chỉ là một bức tranh chữ, đã khiến cho mọi người mất phương hướng, chuyện như vậy nếu là trước kia nói với bọn họ, chắc chắn họ sẽ không tin.

Cũng chỉ có tự mình cảm thụ qua, mới có thể biết được sự rung động mà tác phẩm mang đến.

Người cuối cùng tỉnh lại là Lâm Bá Văn.

Hắn há hốc mồm, ngơ ngác, không thể tưởng tượng nổi nhìn lên bức tranh chữ trước mặt, hắn là người quan trọng trong Lâm gia, cũng là người được bồi dưỡng tỉ mỉ, gặp qua những thứ tốt đương nhiên không ít.

Nhưng cũng không có một đồ vật nào, có thể làm cho hắn khiếp sợ như thế, cho dù là Tùy Hầu Châu vừa rồi, cũng chưa khiến hắn thất thố như vậy.

Chỉ xem một cái, có thể hoàn toàn bị hấp dẫn vào bức tranh chữ, thật sự khiến cho hắn không thể tưởng tượng.

Hắn quay đầu lại nhìn nhìn mọi người chung quanh, lúc này tất cả mọi người vẫn nhìn chằm chắm vào bức tranh, thậm chí cũng không muốn nháy mắt một cái, chỉ sợ trong nháy mắt thời sẽ bỏ lỡ cái gì.

Hắn một lần nữa phục hồi tinh thần lại, xoay người, bắt đầu cẩn thận nhìn toàn bộ bức tranh.

Lâm Lang yêu thích sưu tầm, là người sưu tầm nổi tiếng Canada, trên toàn thế giới cũng có lực ảnh hưởng nhất định, Lâm Bá Văn bị hắn hun đúc, cho dù không ham hố lắm việc sưu tầm, nhưng cũng hiểu được một chút.

Thư pháp, tranh chữ, hắn gặp qua không ít tác phẩm danh giá, nhưng có thể sánh với bức tranh hắn thấy trước mắt này , quả thật chưa từng có.

Lâm Bá Văn bắt đầu xem từ chữ thứ nhất, từng chữ, đều xem cực kỳ cẩn thận.

Thậm chí mỗi một nét bút, cũng làm cho hắn có cảm giác mới, tác phẩm của một đại tông sư như Vương Hi Chi tông sư, đệ nhất thiên hạ thư pháp, nhìn bao nhiêu, cũng không cảm giác ghét chán.

Tất cả mọi người đang nhìn, bên trong phòng khách không ai nói chuyện.

Lưu Cương và mấy cảnh vệ viên của Hà lão nhìn nhau, hơi lộ ra một chút tươi cười, mấy cảnh vệ viên này cũng đều lui về sau mấy bước, không dám đi lên xem bức tranh.

Cảm thụ của bọn họ, Lưu Cương rất hiểu, hắn đã sớm trải qua rồi.

Triệu Vĩnh, Triệu Khuê mấy người cũng đều đứng ở đó, thân phận của bọn họ cùng mấy cảnh vệ viên khác nhau, nhưng thực lực của bọn họ tuyệt đối không kém mấy cảnh vệ viên đó, bọn họ đều là bộ đội đặc chủng và rất tinh anh.

Thời gian chậm chậm trôi đi.

Mười mấy phút sau, Hà lão phát ra một tiếng thở dài, hai mươi mốt chữ, hiện ra hai mươi ý cảnh khác nhau, bức tranh chữ này, là Lan Đình Tự chân chính.

Khó trách cổ nhân tôn sùng bức tranh chữ này như vậy, toàn bộ ghi lại, đều tôn sùng nó làm đệ nhất thiên hạ, vô luận chính sử hay là dã sử, đều dùng những từ ngữ ca ngợi nó.

Bức tranh chữ này, ca ngợi nhiều hơn nữa cũng không đủ.

Hai phút sau, Lý Dương ngẩng đầu, lặng lẽ thở ra.

Hắn lại thưởng thức một lần, lần này xem bức tranh này, cảm giác lại không giống với lúc xem ở dưới mộ, xem nhiều một lần, lại có một lần cảm nhận mới.

Hà lão quay đầu lại nhìn hắn một cái, không nói gì, lại quay đầu lại, lại thưởng thức bức tranh trước mặt.

Bức tranh như vậy, xem một lần là không đủ, ngay cả Hà lão, xem qua một lần cũng thấy chưa đủ, tiếp tực xem lần thứ hai.

Lý Dương cười khẽ gật đầu, chậm rãi đi đến bên, bảo Lưu Cương bọn hắn mang đến mấy cái ghế.

Lão gia đã lớn tuổi , Hoàng viện trưởng, Hawes tư tiên sinh cũng đều không ít tuổi, cho dù là chỉ Thái lão bọn họ trẻ hơn chừng mười tuổi , đứng một lúc không sao, nhưng đứng lâu một chút, cũng không tốt cho thân thể của bọn họ.

Vài cái ghế dựa được đưa qua, để tất cả mọi người ngồi mà thưởng thức.

Lão gia là người đầu tiên ngồi ở ghế trên, Hoàng viện trưởng còn đứng ở đó, khi ông ta chưa thưởng thức xong, Lý Dương sẽ không quấy rầy ông ta, lúc này ai quấy nhiễu ông ta, e là ông ta sẽ chửi mắng.

Lại qua vài phút, Hoàng viện trưởng mới hoàn toàn thưởng thức xong bức tranh một lần, chứng kiến chữ cuối cùng hiện ra, rung động trong lòng ông ta đã không thể dùng lời nói mà hình dung được.

Thừa cơ hội này, Lý Dương vội vàng mời ông ta ngồi xuống.

Hoàng viện trưởng không nói gì, cũng không nói cảm ơn, chỉ nhìn Lý Dương một cách phức tạp, lại quay đầu lại, tiếp tục thưởng thức bức tranh chữ này.

Ông ta cùng với Hà lão giống nhau, đều không thấy xem đủ.

Mọi người chậm rãi đều xem thưởng thức xong lần thứ nhất, mỗi người đều có cảm thụ của mình, mọi người đã là tâm phục khẩu phục đối với bức tranh chữ đệ nhất thiên hạ này, bọn họ đang thể nghiệm một hưởng thụ chưa bao giờ trải qua.

Cho dù là Hawes tiên sinh không hiểu rõ lắm đối với tranh chữ cổ trong nước, lúc này cũng có cảm giấc rất khác lạ.

Trong lòng hắn còn không ngừng nghĩ là may mắn, đợi Lý Dương quả là đúng, lần này về nước cũng đúng, bảo bối tốt như vậy, tác phẩm thư pháp có thể mang giá trị nghệ thuật cao như thế, quả thực chính là nghe thấy mà không thể tin được, tuyệt đối thần tích.

Thật sự thực làm cho người ta kính nể.

Bạch Minh bọn họ càng không cần phải nói, sau khi ngồi xuống, mỗi người lập tức lại cẩn thận dán mắt vào bức tranh, quả là Lan Đình Tự, đây chính là Lan Đình Tự, chữ tốt như vậy, thực khó có thể tưởng tượng là một người viết ra.

Một đại tông sư, Vương Hi Chi, lúc này mọi người càng thêm kính ngưỡng *ông ta.

Ước chừng qua hơn một giờ, Hà lão gia mới nhắm mắt lại, chậm rãi uống trà.

Ông còn đang tưởng tượng lại các chữ trong bức tranh, hai mươi mốt chữ, mang ra hai mươi mốt quan niệm nghệ thuật, nhưng quan niệm nghệ thuật này cũng không phải cố định không thay đổi, cả bức tranh biến hóa càng nhiều, càng lớn hơn nữa.

Ở bên trong, giống như có thứ gì đó mà bạn không thể lĩnh hội được hết.

Những bức tranh chữ bình thường, có thể có một quan niệm nghệ thuật đã không dễ dàng, có thể có hai loại, ba loại, vậy đã là tác phẩm cao nhất của đại sư, còn bức tranh giống như bức tranh trước mắt này, hiện ra hơn hai mươi loại, mà lại có thể phân tán ra trên trăm, thậm chí hơn một ngàn cách hiểu, vậy qủ là không ai có thể làm.

Cũng chỉ có tác phẩm của tông sư chân chính, mới có thể đạt tới trình độ cao như vậy.

Hoàng viện trưởng cũng ngừng lại, bưng lên chén trà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status