Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 1088: Quyết định ngày kết hôn (1)


Nhóm dịch: QuyVoThuong

Lão gia tử cười không nói gì, xem ra hôm nay hiệu quả không tồi.

Cho nên viện trưởng Hoàng cũng là vì đề phòng rắc rối, quản lý mấy năm nay của Cố Cung thực sự có chút nơi lỏng, lão gia tử mặc dù địa vị cao nhưng dù sao cũng không phải người của Cố Cung cũng không tiện nói gì.

Mượn cơ hội này để viện trưởng Hoàng chú ý hơn vào vấn đề công việc cũng là việc tốt.

Đương nhiên đây không phải là phủ định năng lực làm việc của viện trưởng Hoàng, mấy năm nay sự phát triển của Cố Cung rất không tồi, công của viện trưởng Hoàng không ít, không thể vì một chút nhỏ mà phủ nhận công lao của anh.

- Được, đây chính là tiếng chuông cảnh tỉnh của tôi, đồ sứ này lưu ở Minh Dương không có bất cứ vấn đề gì, dù sao cũng là văn vật khai quật ở Minh Dương.

Một lát sau viện trưởng Hoàng mới ngẩng đầu lên, mắt của anh đã không còn sự oán giận như trước mà rất sáng.

Lão gia tử lộ nụ cười xán lạn, viện trưởng Hoàng có thể nghĩ thông đối với Cố Cung thậm chí đối với cả giới sưu tầm là một chuyện tốt.

Hà lão, nhưng tôi cũng có một yêu cầu nhỏ, viện trưởng Hoàng đột nhiên lại nói một câu.

Lão gia tử hơi ngạc nhiên, lập tức hỏi:

- yêu cầu, yêu cầu gì?

- Lần này đánh tráo án, hai bảo bối còn lại vẫn chưa tìm thấy hi vọng Lý Dương có thể tìm thấy sau khi hai bảo bối tìm được tôi cũng sẽ để ở bảo tàng Minh Dương.

Lão gia tử cau mày liền lắc đầu nói:

- Gặp được đồ này đơn giản chỉ là may mắn, hai bảo bối đó hiện tại một chút tin tức cũng không có anh bảo cậu ấy tìm thế nào?

Bảo bối này nếu ở trong nước còn dễ nói nhưng bảo bối này đã xác định là lưu lạc ở nước ngoài.

Ở nước ngoài tìm được hai bảo bối không khác gì mò kim đáy biển, cho dù công khai xuất hiện anh cũng chưa chắc có thể phát hiện được, dù sao đây là một lần tráo án không công khai, người biết không có mấy.

- Vận may của Lý Dương cũng không tồi, tôi tin cậu ta.

Viện trưởng Hoàng cười híc híc, anh không phải là tán dương, đối với vận may của Lý Dương anh thực sự tin tưởng.

Tùy Hầu Châu, 《 Lan Đình Tự 》chí bảo như vậy đều có thể tìm được rất khó tưởng tượng, còn có bảo bối nào Lý Dương không tìm được?

- Vậy được, quay lại tôi nói việc này với anh.

Lão gia tử nghĩ ngợi một lát sau đó cười gật đầu, chỉ là để Lý Dương đi tìm, không phải nhiệm vụ chết, đồng ý cũng không vấn đề gì, huống hồ lão gia tử cũng có cảm giác, giao cho Lý Dương chưa biết chừng có thể tìm thấy bảo bối này.

Lý Dương ở Bắc Kinh, không hề biết hai vị lão nhân đang lén giao cho anh một nhiệm vụ.

Anh lúc này đang ở nhà chiêu đãi bạn bè, khách hôm nay đến không ít, Bạch Minh, thầy giáo Thái đều đến, còn có Đường Xuân Minh của Vinh Bảo Trai và Phương lão cũng đến.

Ngoài họ ra Liễu lão và Chu lão mấy vị tiền bối ở Bắc Kinh cũng đều có, mấy người này đều là người quen của Lý Dương.

Họ xuất hiện ở đây có quan hệ rất lớn với Bạch Minh.

Cái miệng to của Bạch Minh từ khi ở Minh Dương về luôn miệng Tùy Hầu Châu và 《 Lan Đình Tự 》, nghe thấy hai bảo bối này mấy người đâu có ngồi yên vội vội vàng vàng đều muốn chạy tới Minh Dương tìm Lý Dương.

Nhưng cuối cùng họ lại kiềm chế Minh Dương còn có Hà lão không thể tùy tiện đến làm phiền.

Chẳng bằng Lý Dương vừa về Bắc Kinh mấy người này đều tìm đến cửa.

Tin tức Lý Dương trở về cũng là Bạch Minh tiết lộ ra, trước khi Lý Dương quay về đã gọi điện cho Bạch Minh, lúc đó anh đúng lúc đang ở Vinh Bảo Trai, Liễu lão cũng ở đó, muốn giữ bí mật cũng khó.

- Tiểu Lý thực sự là 《 Lan Đình Tự 》sao?

Trong phòng khách còn chưa ngồi Phương lão đã vội vàng hỏi một câu, anh và biểu hiện của viện trưởng Hoàng trước đó giống nhau.

Phương lão thích nhất tranh chữ, Tùy Hầu Châu và bảo bối khác cũng đều không tồi nhưng anh quan tâm nhất vẫn là 《 Lan Đình Tự 》, tranh thiên hạ đệ nhất này có ý nghĩa không như bình thường.

- Phương lão, ngài đừng vội tôi lập tức cầm đồ ra.

Lý Dương cười gật đầu, 《 Lan Đình Tự 》này cho dù Phương lão không đến anh cũng cầm đến cho ông xem, Phương lão cũng đã giúp Lý Dương không ít, Lý Dương lại biết sở thích của Phương lão, như vậy chắc chắn phải cầm cho Phương lão thưởng thức.

- Được, được.

Phương lão biểu hiện có chút kích động, đứng ở đó cũng chưa ngồi không ngừng đi đi lại lại.

Trần Lỗi, Lưu Chấn Hoa lại đang ở bên cạnh hiếu kỳ nhìn mấy vị tiền bối, bọn Lý Xán và Chu Văn lại đang chào hỏi mấy vị tiền bối, không dám lạnh nhạt chút nào.

Đặc biệt là đối với Liễu lão Lý Xán biểu hiện rất khiêm tốn, đây có thể là ông nội của Liễu Tuấn mà Liễu Tuấn cũng là anh em tốt của anh, bây giờ vẫn thay anh làm việc quản lý công ty.

《 Lan Đình Tự 》đã được Lý Dương mang về biệt thự, vẫn chưa để ở trong kho bảo bối, lấy về rất đơn giản, một lát sau Lưu Cương đã đem cuốn tranh ra.

Thu dọn bàn xong Lý Dương rất nhanh mở bức tranh chữ ra, bày trước mặt mọi người.

Lý Dương đã nhiều lần nhìn thấy tranh chữ, bây giờ chỉ là thưởng thức và cảm thán, không có gì kinh ngạc, Bạch Minh và Hoắc Tư tiên sinh cũng gặp qua mấy lần, cũng không có kinh ngạc lần đầu tiên.

Phương lão, Liễu lão, còn có Đường Xuân Minh của Vinh Bảo Trai, lúc này lại ngây người ra đó, trong mắt đầy sự kinh ngạc.

Lý Xán, Chu Văn và Lưu Chấn Hoa mấy người mắt đều trợn tròn, bất luận là người hiểu thư pháp hay không bây giờ đều bị bức tranh chữ trước mặt cuốn hút.

Chính Hà San San cũng đứng ngây người ra đó, trong mắt không ngừng sáng lên.

Lưu Cương đứng ở bên cạnh nhìn phản ứng của mấy người này lại cười lắc đầu.

Đây mới là phản ứng bình thường, bất kỳ người nào lần đầu nhìn thấy chữ thần kỳ đều sẽ ngạc nhiên, không ai là ngoại lệ.

Thưởng thức một lần Lý Dương bèn ngồi bên cạnh nghỉ ngơi để họ thưởng thức kỹ càng, Lý Dương hiểu không có thời gian nhất định họ không thể thưởng thức xong.

Nhân thời gian này, Lý Dương dặn dò nhà bếp chuẩn bị thức ăn ngon để mời khách, hôm nay Lý Dương không đặt nhà ăn, ăn ở nhà.

Trình độ đầu bếp trong nhà không tồi, làm đồ ăn còn ngon hơn ở tiệm.

Sau một tiếng Đường Xuân Minh là người đầu tiên hồi phục lại dáng vẻ như thường, anh nhắm mắt ngồi trên ghế sô pha còn không ngừng hồi ức về tất cả những gì nhìn thấy vừa rồi.

Lúc này cho dù là hồi ức cũng là một sự hưởng thụ.

Đường Xuân Minh dù sao cũng là tổng giám đốc của Vinh Bảo Trai, là người quản lý cấp trên, và Phương lão, Liễu lão như vậy đơn giản chỉ là học vấn không như nhau, sức chống cự của anh đối với những thứ này có chút mạnh hơn.

Lại qua nửa tiếng Liễu lão và Chu lão cũng học theo cách Đường Xuân Minh, nằm trên ghế, từ từ cảm nhận.

Sau 10 phút, Phương lão mới ngồi xuống, thở nhẹ, thời gian anh nhìn lâu nhất cũng hao tổn tinh thần nhất, lúc này đã có chút mệt.

- Tranh thiên hạ đệ nhất, không hổ là thiên hạ đệ nhất.

Một lát sau Châu lão mới cảm thán một câu, tất cả những người đã xem bức tranh này đều có cảm nhận như anh, thiên hạ đệ nhất hoàn toàn xứng đáng, chưa từng ai có, Vương Hy Chi, là thánh thư thực sự.

- Đúng thế, bảo bối này có thể lại hiện thế, Lý Dương anh đúng là công đức lớn.

Phương lão mở mắt, trên mặt ông có chút mệt mỏi, nhưng vẫn có vẻ vui hơn, ý nghĩa của bức tranh này nhiều hơn, nhưng rõ ràng nhất bức tranh này cũng thể hiện thành quả văn minh thần kỳ của Trung Hoa.

- Phương lão ngài quá khen rồi, không còn sớm nữa tôi đã chuẩn bị bữa tối rồi, mọi người cùng nhau ở lại ăn cơm đi.

Lý Dương cười lắc đầu, họ đến từ trưa, lúc này đúng là bữa tối.

Tất cả mọi người đều không từ chối, đặc biệt là Đường Xuân Minh và bọn Phương lão, 《 Lan Đình Tự 》đã thấy rồi nhưng Tùy Hầu Châu vẫn chưa thấy, mặt khác còn có ngọc bài Tử Cương Huyễn trong lưu truyền, trên tay Lý Dương còn có rất nhiều bảo bối đều làm họ mong chờ.

Nhìn Lý Dương Đường Xuân Minh lại lộ ra chút ngưỡng mộ.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lý Dương, người trẻ tuổi thần kỳ này luôn mang lại cho họ những niềm vui. Cho đến bây giờ chính anh cũng không thể không thừa nhận Lý Dương tuyệt đối là thiên tài nghìn năm khó gặp, sự xuất hiện của anh là phúc âm của cả giới sưu tầm Trung Quốc, cũng là sức sống mới cho giới sưu tầm.

Chỉ riêng việc tìm được bảo bối thất truyền này công lao của Lý Dương cũng đủ ghi vào sử sách.

Buổi tối uống rượu không nhiều, sau bữa tối Lý Dương liền cầm Tùy Hầu Châu ra, sau khi tắt đèn, Tùy Hầu Châu sáng dịu dàng làm mọi người trợn tròn mắt.

Dạ Minh Châu ở trình độ này cho dù là bọn Liễu lão cũng chưa từng nghe qua chứ đừng nói đến nhìn thấy.

Sau khi cầm ra Tùy Hầu Châu Lý Dương lại cầm ra ngọc bài Tử Cương Huyễn.

Ngọc bài Tử Cương Huyễn thần kỳ hào hùng, lại một lần nữa làm chấn động bọn Đường Xuân Minh, nếu là ban nãy họ chỉ là ngưỡng mộ còn bây giờ lại là sự ghen tỵ đố kỵ.

Nhìn thấy sự xuất hiện của hết bảo bối này đến bảo bối khác phải nói họ không có chút ghen tỵ thì là nói dối.

Vinh Bảo Trai có bảo tàng của riêng mình, bên trong có rất nhiều báo bối quý thậm chí như một Cố Cung nhỏ nhưng họ không có nhiều quốc bảo như vậy.

Nếu nói về một số quốc bảo đứng đầu bây giờ đến Cố Cung cũng không so được với Lý Dương.

Đường Xuân Minh nhìn Lý Dương một cách phức tạp, sau đó lắc đầu, lúc này anh có thể hiểu được cảm nhận của viện trưởng Hoàng, nhiều thứ đẹp như vậy chính là anh cũng vô cùng ao ước có hai thứ đồ này.

Sau khi bảo bối được bày ra, bọn Phương lão đứng dậy cáo từ.

Hai bảo kiếm Can Tương, Mạc Tà Lý Dương lần này mang về không cầm ra, triển lãm của Bạch Minh Lý Dương lần này dự định tổ chức với quy tắc cao, phải giữ lại một chút.

Lúc đó xuất hiện bảo bối mọi người đều chưa nhìn qua sẽ càng có ý nghĩa.

Lý Dương không biết khi anh bày những bảo bối này Hoắc Tư tiên sinh luôn nhìn trộm anh.

Càng nhìn Hoắc Tư tiên sinh càng bĩu môi cười đầy ẩn ý.

Khi Lý Dương bày mấy bảo bối này bất kể là biểu lộ tình cảm đều không có chút kiêu ngạo rất tự nhiên, dường như cái anh bày ra không phải là thần khí quốc bảo đứng đầu mà là một thứ đồ rất bình thường.

Thái độ như vậy xuất hiện ở Lý Dương chỉ hơn hai mươi tuổi, người trẻ tuổi như vậy thực sự khó kiếm, Hoắc Tư tiên sinh đánh giá anh càng ngày càng cao, mà đối với con người Lý Dương này càng thêm hiếu kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status