Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 1112: – Kiếm Truy Tinh


Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nghe đến hai chữ Bôn Nguyệt, lông mày Lưu Cương chợt nhích lên một cái, nhưng hắn vẫn không nói gì.

- Giám đốc Tô, thanh kiếm này có thể lại được nhìn thấy ánh sáng, thật sự rất cảm ơn ông!

Lý Dương quay đầu lại, nhẹ nhàng nói với Tô Đào một câu, thanh kiếm này có thể về tay mình mà không tốn một chút công sức nào đều là nhờ công lao của Tô Đào.

Tô Đào vội vàng xua tay:

- Ông chủ, ông quá lời rồi, phải nói là những thanh kiếm thần này có duyên với ông, số bảo bối này chỉ ở trong tay ông mới có thể phát huy được tác dụng của mình.

Tô Đào nói những lời này không phải là làm ra vẻ, thanh kiếm này ông chỉ cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ, nhưng không nghĩ nó là thanh kiếm quý.

Đến cả những chuyên gia trong cửa hiệu và những người khác đều không nghĩ đây là thanh kiếm thần, cũng chỉ có Lý Dương vừa mới nhìn thấy nó đã nhận ran gay lai lịch rồi.

Đây đúng là duyên số, đương nhiên điều này càng làm cho Tô Đào thêm khâm phục Lý Dương hơn.

- Được rồi, hôm nay tôi sẽ mang thanh kiếm đi, lúc về ông nhớ đi lấy vé, người làm trong cửa hàng sau này có thể thường xuyên tụ tập ăn cơm, số chi phí này tôi sẽ lo hết!

Lý Dương cười đứng dậy, đến Thụy Tường Trai chủ yếu là để xem cho biết thôi, hoàn toàn không nghĩ là sẽ có một chuyện vui bất ngờ như thế.

Hơn nữa, cửa hàng đồ cổ này lúc trước đã chọn đúng, nếu không thì bảo bối này đã không đến được tay mình.

Bất kể là kiếm Thái A hay là lăng Thủy Hoàng, bỏ qua một cái đối với Lý Dương mà nói là chuyện đáng tiếc nhất trên đời.

- Tôi tiễn ông.

Tô Đào cũng đứng dậy, đầu óc của ông ta bây giờ vẫn còn hơi choáng váng, hôm nay thanh kiếm này đã làm cho ông quá sững sốt.

Ông ta lúc này càng sung bái Lý Dương hơn, ông chủ chính là ông chủ, có được bảo bối như thế này, lại mang một bí mật lớn như thế mà thần sắc vẫn không thay đổi.

Ông ta không biết Lý Dương đã sớm bị kích động rồi, lúc này hoàn toàn đã lấy lại được bình tĩnh.

Hơn nữa, một người có được nhiều Quốc Bảo như hắn, thì tâm lý cũng đã được mài giũa rồi, tuy là vẫn chưa đến mức giữ được bình tĩnh hoàn toàn nhưng vẫn hơn xa nhiều so với người bình thường.

Lý Dương đi trước, mấy người cùng bước xuống lầu.

Lý Dương vừa xuất hiện trong phòng khách phía dưới lầu, thì những nhân viên đang tiếp khách hay đang làm công cũng đều dồn cặp mắt về phía hắn, tất cả mọi người nhìn hắn không chớp mắt.

Lúc này Lý Dương lại đeo kính râm lên.

Trong phòng khách chợt trở nên yên lặng khác thường, những vị khách đang xem hoặc đang mua hàng cũng đưa ánh mắt nhìn sang hắn, không ai biết là chuyện gì đang xảy ra.

Tuy nhiên người khó hiểu vẫn là Lý Dương, Lý Dương nhẹ lắc đầu, quay lại nhìn một cái rồi trực tiếp rời đi.

Thanh kiếm cổ đó đang ở trên tay hắn.

Tô Đào tiễn Lý Dương ra ngoài cửa rồi đi thêm một quãng xa nữa, cho đến khi Lý Dương đi hết con phố hắn mới quay về, lúc về ông ta vẫn cảm thấy vô cùng bùi ngùi.

- Giám đốc, người lúc nãy là ông chủ sao?

- Ông chủ, ông ấy có phải là ông chủ lớn của chúng ta không?

Tô Đào vừa quay về cửa hàng thì hai nhân viên không có khách tiếp liền chạy đến, một người bên phải một người bên trái hỏi liên hồi.

Lần này Tô Đào rất kinh ngạc, ông không hề tiết lộ thân phận của Lý Dương.

- Ông chủ, nhanh nói đi, ông ấy có phải là ông chủ thần bí của chúng ta không?

Có một nhân viên tính tình nôn nóng, cứ nắm lấy cánh tay Tô Đào sốt ruột hỏi một câu, Tô Bằng trừng mắt với cô một cái cô mới bỏ tay ra.

Đang trong giờ làm việc nên Tô Đào rất nghiêm.

- Đoán bậy bạ gì thế, nhanh đi làm việc đi, tối nay tôi sẽ đi nhận vài tấm vé ở Viện bảo tàng của Bạch Minh, ngày mai sẽ luân phiên nhau đi tham quan, nếu thái độ không tốt thì sẽ không được đi đâu đó!

Tô Đào nói gắt một câu rồi bước lên lầu quay về phòng làm việc của mình, để lại mọi người phía dưới đưa mắt nhìn nhau.

- Ôi, đúng là ông ấy!

Một nhân viên bán hàng chợt hưng phấn kêu lên, Tô Đào không thừa nhận thân phận của Lý Dương nhưng cũng không hề phủ nhận.

Điều mấu chốt nhất là sau khi người này đến thì bọn họ lại có được vé tham quan miễn phí, buổi triển lãm đó bọn họ đều biết, là buổi triển lãm hot nhất ở Bắc Kinh hiện nay.

Vé tham quan lại khó mà mua được, những vé tốt đều bị Đảng Hoàng Ngưu tăng giá lên gấp ba lần rồi.

Thời điểm tốt nhất, ví dụ như lúc 10h sáng, thì một tấm vé đã lên đến trên nghìn tệ, cao hơn nhiều so với giá vé mà Bạch Minh đưa ra, Bạch Minh cũng vì điều này mà đau đầu lắm, chỉ là chưa tìm ra được cách tốt nhất.

Đột nhiên có được tấm vé tốt như vậy, người thông minh đã hiểu ra từ lâu rồi, chính ông chủ lớn đã sắp đặt như thế.

Cũng chỉ có ông chủ lớn, mới có thể nhẹ nhàng, tùy ý có được tấm vé tại bất cứ thời điểm nào, như vậy mới không ảnh hưởng đến quá trình kinh doanh của cửa hàng.

- Không sai, ông ấy mang thanh kiếm cổ đi rồi!

Lại có thêm một nhân viên thông minh nữa hiểu ra vấn đề, sung sướng kêu lên.

Tô Đào lúc sau cùng nhắc đến chuyện vé thực ra là đang thừa nhận ngầm vấn đề trước đó, người đến chính là ông chủ lớn.

Điều này cũng làm cho họ hăng say làm việc hơn, tuy là không được tiếp chuyện với ông chủ lớn nhưng tất cả biểu hiện của họ đều đã được ông chủ nhìn thấy, còn thưởng cho họ vé tham quan nữa.

Số thần khí của Lý Dương, không ít người từng nhìn thấy chúng đã tđồn thổn lên tận ông trời rồi, có vài vị khách đã từng đến Thụy Tường Trai mua đồ, khen ông chủ không ngớt lời, nên bọn họ sớm đã thấy ngứa ngáy trong lòng rồi.

Hôm nay cuối cùng bọn họ đã có cơ hội được nhìn thấy số bảo bối này rồi.

Lúc trên xe trở về, Lý Dương trực tiếp lôi điện thoại ra gọi cho Lý Xán.

- Tiểu Xán, cho tôi mượn luật sư của công ty một chút nhé!

- Luật sư, không thành vấn đề, ông chủ cậu bổng nhiên cần luật sư làm gì thế?

Giọng của Lý Xán nghe rất vang, hắn hơi tò mò, công ty bán đấu giá không bao giờ thiếu luật sư, ở Bắc Kinh họ có ký hợp đồng với hai luật sư, mượn một chút cũng không sao.

- Có chút việc nhỏ thôi, ngày mai cậu bảo luật sư trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được, những chuyện khác cậu không cần phải hỏi đâu!

Lý Dương nói thêm vài câu nữa rồi tắt máy, Vương Giai Giai vẫn đang ôm lấy cánh tay và đưa ánh mắt chăm chú nhìn hắn.

- Giai Giai, anh nghĩ…

- Anh không cần phải nói, chuyện gì em cũng hiểu hết, chỉ cần anh muốn làm thì em đều ủng hộ anh!

Lý Dương vẫn chưa nói hết câu đã bị Vương Giai Giai chặn lại, cô nhẹ nhàng dựa người vào lòng Lý Dương, cô không để ý Lý Dương có bao nhiêu bảo bối, cũng không quan tâm Lý Dương có bao nhiêu tiền, chỉ cần hai người có thể ở bên nhau là được.

Lúc cô mới quen Lý Dương, thì Lý Dương vẫn là người nghèo rớt mùng tơi, cô vẫn giữ cách nghĩ đó, Lý Dương càng ngày càng nổi tiếng như hôm nay, tài sản cũng mỗi lúc một nhiều, nhưng cách nghĩ của cô vẫn không bao giờ thay đổi.

- Cám ơn em, Giai Giai!

Lý Dương ôm lấy cô, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.

Có được một người vợ như vậy thì còn mong gì thêm nữa, đây mới là bảo bối lớn nhất của hắn, số Quốc Bảo kia sao có thể sánh với bảo bối này được.

Thực ra lúc Lý Dương gọi luật sư, Vương Giai Giai đã biết được dụng ý của hắn, Tô Đào giúp Lý Dương tìm được một bảo bối quan trọng như vậy, Lý Dương không thể không có thể hiện gì được.

Lúc trước ở Thụy Tường Trai Vương Giai Giai đã thắc mắc, đến một chút phần thưởng cũng không có, đây hoàn toàn không phải là phong cách của Lý Dương.

Lý Dương vừa mới gọi điện gọi luật sư là cô đã hiểu, Lý Dương sớm đã có chủ ý, tặng Tô Đào một phần thưởng như vậy đúng là rất xứng đáng.

Lý Dương gọi luật sư đến, có nghĩa là chuẩn bị làm hợp đồng chuyển nhượng một phần cổ phần, hợp đồng này sau khi làm xong thì Thụy Tường Trai không còn là của riêng hắn nữa mà Tô Đào cũng sẽ có 30% cổ phần trong đó, từ đó sẽ trở thành cổ đông lớn thứ hai.

Đây là chuyển nhượng trực tiếp, không hề có thêm yêu cầu gì cả.

Việc kinh doanh của Thụy Tường Trai gần đây rất tốt, nếu tính sơ qua thì tổng tài sản thấp nhất cũng được 8 nghìn vạn, lợi nhuận năm khoảng hơn hai nghìn vạn, hơn nữa Thụy Tường Trai luôn vững bước phát triển, tài sản sau này sẽ càng nhiều, lợi nhuận sẽ càng cao hơn nữa.

30% cổ phần bằng với số tài sản trên hai nghìn vạn, cộng thêm bảy trăm vạn tiền hoa hồng mỗi năm, bản thân Tô Đào vẫn chưa biết, việc để lại thanh kiếm cổ cho Lý Dương đã giúp ông trở thành phú ông.

Tuy nhiên đây đều là thứ Tô Đào xứng đáng nhận được, nếu đem so với thanh kiếm thì phần thưởng này có đáng là gì đâu.

Lưu Cương đang lái xe cũng mỉm cười.

Lý Dương là như vậy, từ trước đến giờ không thể hiện ra mình đối tốt với người khác, đều là trực tiếp sắp xếp xong rồi, làm cho bạn không thể từ chối được, nghĩ đến đây, hắn chợt sờ lên sợi dây chuyền Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân đang đeo trên cổ.

Lưu Cương không do dự mà nhìn về phía kính chiếu hậu rồi nói:

- Anh Lý, thanh kiếm này tên là Bôn Nguyệt, có phải là có liên quan đến thanh kiếm Thái A không?

- Sao cậu biết?

Lần này Lý Dương rất kinh ngạc, việc Thái A chia làm ba thanh kiếm, chỉ có ghi chép lại một ít trong sách lịch sử, rất nhiều người không biết đến chuyện này, hắn không ngờ Lưu Cương lại biết chuyện đó.

Lý Dương vẫn còn nhớ lúc mấy người hắn nói chuyện này thì không có mặt Lưu Cương ở đó.

- Lúc tôi còn ở trong bộ đội có thực hiện một nhiệm vụ, đó là đi bắt mấy tên đào mộ trộm, lúc đi bắt chúng thì bọn chúng đang bàn bạc một vài chuyện, lúc đó tôi đã nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ. Bọn họ nói, lúc trước có thanh kiếm nào đó bán bị hớ rồi, đó là kiếm Truy Tinh, một phần ba của kiếm Thái A, bọn họ còn nói kiếm Thái A chia làm ba thanh kiếm là Trục Nhật, Bôn Nguyệt và Truy Tinh, hôm nay nhìn thấy thanh kiếm gọi là Bôn Nguyệt thì chợt nhớ ra chuyện này!

- Kiếm Truy Tinh đã bán cho ai?

Lưu Cương vừa nói xong thì Lý Dương vội hỏi một câu, ánh mắt lộ vẻ vui mừng khôn xiết.

Kiếm Bôn Nguyệt vừa đến tay, không ngờ lại nghe được tin tức của kiếm Truy Tinh, cho dù chỉ là một manh mối nhỏ cũng vô cùng quan trọng, có manh mối là có hi vọng tìm được thanh kiếm này.

Nếu tìm về được thf ba thanh kiếm của kiếm Thái A chỉ còn lại một thanh, tìm thêm được Trục Nhật nữa thì kiếm Thái A có thể một lần nữa về với nhân gian, bản đồ lăng Thủy Hoàng cũng có thể có được.

Hai chuyện này đều có một ý nghĩa vô cùng quan trọng.

- Cái này cần phải điều tra đã, bọn họ bây giờ vẫn bị giam trong nhà tù Tây Bắc, tôi tin là cục công an có khẩu cung của bọn họ, cứ cho là không có đi thì tôi cũng có thể đi một chuyến hỏi trực tiếp bọn họ.

Lưu Cương quay lại cười, dựa vào thân phận của hắn thì có thể dễ dàng có được số khẩu cung kia.

- Ha ha, tốt, Lưu Cương, cậu đúng là phúc tinh của tôi!

Lý Dương gật gật đầu, có tin là tốt rồi, điều này làm cho Lý Dương càng tin hơn chuyện kiếm Thái A có thể đoàn tụ.

Lý Dương không biết Lưu Cương nói những điều này với hắn thì đã vi phạm quy định.

Hành động của bộ đội không thể tùy ý tiết lộ ra ngoài được, tuy nhiên đây là chuyện lúc hắn còn ở quân đội cũ, lại qua lâu như vậy rồi, coi như là để người ta biết thì cũng không ai đi tìm hắn truy trách nhiệm cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status