Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 1157: Đủ để chấn động thế giới!


….Hawes , Jose, tin tức này là thật sao?

Vùng ngoại ô Milan, trong một mật thất của lâu đài cổ, lúc này đang ngồi bảy người, ngoài anh em Jose và Hawes tiên sinh ra, mấy người còn lại đều là nhân vật đứng đầu trong các ngành nghề trên thế giới.

Mỗi người đều có chút danh tiếng nhất định.

Nói chuyện, chính là chủ nhân của lâu đài này, kiến trúc sư nổi tiếng của Ý Bas, hai mươi năm trước đã nhận được giải thưởng kiến trúc Pritzker từng chủ trì các đại sư đứng đầu về thiết kế kiến trúc nổi tiếng khắp nơi trên thế giới.

Bass thiết kế rất nhiều kiến trúc nổi tiếng thế giới, bao gồm tòa nhà văn phòng mới của khu văn phòng Rockefeller Newyork Mỹ, phong cách đặc biệt đó còn được gọi là kỳ tích lớn nhất của giới kiến trúc.

- Mọi người xem cái này.

Hawes tiên sinh cũng không nói, cầm điện thoại ra, tìm mấy tấm ảnh ra sau đó trực tiếp bày trước mặt mọi người.

Đây là trước khi đi hôm trước chụp lại trên máy ảnh, tuy mơ rất nhiều, nhưng trong ảnh bức tranh 《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》mô hình đại khái còn có thể xem rõ chút.

Bảy người bao gồm Hawes tiên sinh và anh em Jose, toàn bộ mọi người sau khi nhìn thấy bức ảnh đều không nói chuyện.

- Hawes , các người lỗ mãng rồi!

Một lúc sau Bass khẽ thở dài.

- Bass, anh nói rất đúng, biểu hiện hôm nay của tôi quả thực không phải!

Hawes gượng cười một tiếng, khẽ gật đầu, phản ứng của anh ta hôm nay rất quá khích, không phù hợp với biểu hiện thường ngày của anh ta, lúc ấy sau khi nhìn thấy bức ảnh này, anh ta quá thất thố.

Thất thố này rất nghiêm trọng, nếu biểu hiện bình thường một chút, không chừng có thể trả cái giá cực thấp lấy được bức tranh về.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của anh ta mà thồi, hiện nay xem ra đã không thể nào.

- Không thể trách Hawes , nếu đổi là tôi, cũng như thế!

Một người ngồi ở bên cạnh Hawes , khẽ nói một câu, người này dáng vẻ hơn sáu mươi tuổi, nếu có người trong giới thi họa ở đây, lập tức có thể nhận ra, vị này là đại sư đứng đầu nổi tiếng trong giới hội họa thế giới hiện nay Raul tiên sinh.

Raul là người Thụy Sỹ, nhân vật sở trường là nữ hoàng Anh Quốc, Quốc vương Arap và Tổng thống Pháp đều từng mời ông, để ông vẽ bức họa cá nhân mình.

Tương truyền, bức tranh của Raul vô cùng thật, như sống vậy, ngay cả ảnh chụp cũng không có thần khí như vậy.

Đồng thời Raul cũng là người có quan hệ tốt nhất với Hawes.

Bảy người này đều là thành viên của tổ chức bí mật, Bass là người Ý, nơi này tạm thời là nơi tập trung của họ, còn có năm người khác chưa đến, lúc này họ đều không ở Ý.

Tuy nhiên bọn họ đều nhanh chóng về đây, Hawes phát ra lệnh triệu tập khẩn cấp, mỗi người đều sẽ lấy tốc độ nhanh nhấp để đáp đến nơi này.

- Hawes, gấp nhất hiện nay là phải xác định bức tranh này ở đâu!

Bass không nói vấn đề vừa xong, vạch ra mấu chốt hiện nay thật ra điểm này mọi người đều biết.

- Chúng tôi kiểm tra rồi, sau khi Lý Dương đến Milan, ngày đầu tiên chỉ nghỉ ngơi, ngày thứ hai chỉ đi ra ngoài một lần chính là phố Solane, ở thị trường bên cạnh Lý Dương mua được đồ gốm hiện đại, ở trong tiệm của Charles, hắn lại mua 43 món đồ gốm cùng năm bức tranh sơn dầu, sau đó cũng không đi ra ngoài nữa.

Anh cả trong anh em Jose nói nhỏ, trước khi trở về, họ đã điều tra hành tung của Lý Dương sau khi đến Milan, đặc biệt là tất cả việc ngày hôm qua.

- Đồ gốm, tranh sơn dầu!

Bass nhẹ nhàng gõ bàn, bàn này là tác phẩm thế kỷ XVII, cũng là một đồ cổ.

Tòa lâu đài này là tổ tiên Bass truyền lại, là một trong lâu đài cực ít của Ý. Anh ta xuất thân quý tộc, hiện nay còn là người có tước vị, tuy nhiên, không phải là tước vị của Ý.

- Quan trọng nhất, hẳn là bên trong năm bức tranh sơn dầu!

Raul nói theo một câu.

- Tranh sơn dầu chúng tôi đã điều tra rồi, trong năm bức tranh hoàn toàn không có tác phẩm này!

Tuy nhiên từ trên ảnh chụp, đây là tác phẩm gốc còn chưa bị chỉnh sửa, có khả năng giấu trong bên trong một bức tranh sơn dầu.

Em trai của anh em Jose mở miệng nói, thời gian ngắn như vậy điều tra ra nhiều như thế, có thể thấy các người này không đơn giản.

Hơn nữa, suy đoán của họ gần như tiếp cận sự thực.

- Nói cách khác, bức tranh này có khả năng trong tay Lý Dương, hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên chụp được!

Bass nhíu chặt mày, anh em Jose cùng gật đầu.

- Nếu quả thật như thế, chẳng phải là tin tốt lành gì!

Trên mặt của Hawes lộ ra nụ cười đau khổ, Bass, Raul… mọi người đều nhìn về hướng anh ta.

Hawes nói tiếp:

- Căn cứ tin tức mới nhất của chúng tôi, lô hàng đồ gốm đó và tranh sơn dầu đều đã được lý dương cử người đem về Trung Quốc rồi!

- Việc từ khi nào?

Bass thoáng sửng sốt, hỏi.

Biết bức tranh trong tay Lý Dương cũng không có gì, nơi này là Italy là Milan là nơi sáng lập của tổ chức, cũng là nói có quyền kiểm soát lớn nhất.

Chỉ cần bức tranh còn ở đây, họ có hy vọng, có nắm chắc giữ lại bức tranh.

Nhưng tranh đã đến Trung Quốc rồi, họ liền bất lực, Trung Quốc, là nơi họ có quyền điều khiển nhỏ nhất cũng yếu nhất.

- Ngay hôm qua!

Hawes có vẻ rất uể oải, nếu tranh thật sự trong tay Lý Dương, bức tranh đó như hiện nay nhất định sẽ không ở Italy rồi.

Người ngu có thể đoán được, Lý Dương nếu đã chụp ảnh bức tranh này, thì chứng minh hắn có nghi ngờ, đồng thời rất coi trọng bức tranh này hơn nữa có khả năng rất lớn, hôm qua Lý Dương chuyển đồ, mục đích là vì chuyển bức tranh này.

Kết quả này, đối với họ mà nói có thể là xấu nhất.

Không thể không nói, đây là một đám người thông minh, mọi suy đoán đều đúng, bức tranh hiện nay thật sự không ở đây nữa.

- Ngày mai, ta đích thân đến thăm hỏi, gặp Lý Dương một cái!

Một lúc sau, Bass nhẹ giọng nói, đám người Hawes đều không nói gì.

Bức tranh này chưa được chứng thực, tuy không phải là tin tốt lành gì, nhưng còn ở trong phạm vi thừa nhận của họ, nếu được chứng thực chính là bức tranh đầu tiên De Vinci sáng tác, đó mới là tin tức xấu nhất.

Tương truyền, bức tranh sơn dầu kia mới là tác phẩm chính tông của De Vinci, bức bích họa của tu viện chỉ là một lần thử của ông, không đạt được trình độ cao nhất.

Nói cách khác, De Vinci cũng sẽ không bội ước, đem bức tranh tốt nhất mà mình vẽ giữ lại.

Tất cả xảy ra trong lâu đài, Lý Dương hoàn toàn không biết, Charles ở trong cửa hàng trưng bày các đồ gốm, cuối cùng Lý Dương chỉ chọn hai món, hai món Lý Dương rất thích.

Một là cái bình cảnh dài Lang Diêu Hồng, đây là một món đồ thật thời kỳ Khang Hy, rất tinh xảo, giá 80000 Euro, trong mọi đồ gốm xem như là món rẻ nhất.

Món đồ còn lại là lư hương Thanh Hoa của thời kỳ Chính Đức nhà Minh.

Lư hương này không nhỏ, có đường kính 20cm, bất kể là hoa văn Thanh Hoa, hay là gia công đều đạt được trình độ lưu hành lúc bấy giờ, giá của lư hương 150000 Euro, Lý Dương trực tiếp mua.

Hai món đồ, hơn hai mươi nghìn Euro, so với các đồ hôm qua mua gấp gần mười lần.

Đây cũng là kết quả Lý Dương khắc chế mình, lô đồ gốm này toàn bộ đều mua vào, gí nhất định vượt qua hai triệu Euro, thậm chí nhiều hơn, Lý Dương chỉ chọn hai món mà mình thích nhất trong đó.

Chọn xong đồ sứ, Charles lại dẫn đám người Lý Dương đi hai cửa hàng khác của mình.

Sự dời đi của Hawes tiên sinh và anh em Jose khiến Charles có chút tiếc nuối, nhưng không quan tâm lắm, khách lớn hôm nay không chỉ một người, Lý Dương chỉ mua hai món bảo bối hơn hai trăm nghìn Euro, nhưng Cao tổng mua khoảng tám mươi nghìn.

Ngoài phương diện đồ gốm khắc chữ Cao tổng cũng mua mấy món tốt.

Đồ mà Cao tổng và Lý Dương mua cộng lại, cũng hơn trăm nghìn Euro rồi, đối với Charles mà nói, hôm nay cũng xem như ngày bội thu.

Hai cửa tiệm khác của Charles, chủ yếu bán là tác phẩm nghệ thuật của Phương Tây, còn còn bộ phận tác phẩm của Châu Phi và Châu Mỹ, của Đông phương cực ít.

Mấy thức này Lý Dương đều chỉ biết ý nghĩa đại khái, cụ thể xem cũng không rõ, các cái này Cao tổng cũng không nhiệt huyết lắm, thời gian dừng lại ở hai cửa hàng còn không bằng một cửa hàng vừa xong.

Một đoàn người từ hai cửa hàng này đi ra lại lang thang đi dạo trên phố.

Thời gian lúc này còn chưa đến buổi trưa, có đủ thời gian rồi, cho dù quá trưa cũng không sao cả. Phố Solane có không ít hàng ăn nhanh, đủ để cho bọn họ lấp đầy bụng.

Không thể không nói, văn hóa nước ngoài khác hẳn văn hóa Trung Quốc.

ở Trung Quốc nếu có thị trường đồ cổ dài như vậy, ăn đồ ăn nhanh nhất định sẽ đói chết, có thể mua được đồ đều là có một cái giá trị con người nhất định, ở trong nước nhất định sẽ không đi ăn fast food.

Tuy nhiên, nước ngoài thật khác nhau, nếu không đám người Lý Dương buổi trưa cũng ăn Fast food ở đây.

Điều này làm cho Bạch Minh lại không nhịn được oán thầm Charles mấy câu, thời gian hai ngày đều mua đồ của người hơn ba triệu Euro, ngay cả mời một bữa cơm đều không có, thực quá bủn xỉn.

Người như vậy, ở Trung Quốc làm ăn nhất định sẽ bị thiệt chết.

***

- Được rồi, lập tức xong ngay đây!

Bắc Kinh, biệt thự của Ông cụ, Từ Lão đang kích động kêu lên.

Viện trưởng Hoàng, Hà Lão, Phương Lão ba người đều đứng ở bên cạnh Từ Lão, trên mặt của mỗi một người cũng đều mang theo kích động, bức tranh đó trước mặt mọi người đã xảy ra thay đổi.

Bản thảo trong tay Từ Lão đã được ông lấy ra.

Là Từ Lão tự mình trở về nhà lấy, ông không về không được, các bản thảo này đều được ông đặt trong tủ bảo hiểm rất bí mật, để cùng với mấy món đồ sưu tầm mà ông yêu quý trân trọng nhất.

Cho dù để người trong nhà mang lại đây cũng mang không nổi.

- Hà Lão, ông nói, đây thực sự là bức tranh đó sao?

Viện trưởng Hoàng rõ ràng có chút kích động, thanh âm run rẩy hỏi Ông cụ một câu.

Phản ứng ngày hôm qua của ông còn không lớn như vậy, tuy nhiên, đến gần lúc mở đáp án, tâm trạng của ông không kiềm chế được.

Tác phẩm gốc của De Vinci, bức tranh 《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》 bị thất truyền bí mật, bức tranh này xuất hiện đủ khiến toàn bộ thế giới chấn động, làm cho toàn bộ thế giới đều điên lên.

- Không biết, tôi hiện nay thật sự không biết!

Ông cụ nhẹ nhàng cúi đầu, ông nói liền hai câu không biết, ngữ khí càng nặng hơn, Ông cụ rất ít khi biểu hiện như vậy.

- Có thể!

Từ Lão đột nhiên lùi một bước, tương truyền, 《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》của De Vinci sáng tác không thể dùng người thường mắt thịt để xem, nếu lấy mắt thường để xem, nét vẽ chỉ là khô khan.

Như trước đó đám người Lý Dương trông thấy như vậy.

Chỉ có tình hình đặc biệt mới có thể thật sự tìm ra được sự thần kỳ của bức tranh này, cũng may thời gian bức tranh này mất tích quá dài, tình hình đặc biệt này dần dần lưu truyền ra ngoài.

Bản thân là bí mật, nhưng bí mật này không có đất dụng võ, cũng không phải là bí mật nữa, từ từ lan truyền ra bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status