Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 1270: Mục đích đến của Tống Lão


Lý Dương nhoài người đến, cận thận xem.

-Đây là người đầu tiên cháu phải chú ý!

Trần Vô Cực lấy một tập tài liệu ra, trong đó có hình và tên của người đó, còn có sơ yếu lí lịch và vài điểm giới thiệu nhỏ, rất chi tiết.

-Chu Diệp?

Nhìn thấy tài liệu này, Lý Dương hơi kinh ngạc một chút, không ngờ cái Trần Vô Cực lấy ra đầu tiên chính là tài liệu về Chu Diệp, là người lúc nãy hắn vừa mới gặp xong.

-Đúng, chính là cậu ta!

Khuôn mặt ông tỏ vẻ nghiêm túc, nhìn nội dung trong tập tài liệu rồi nói:

-Chu Diệp tuy trẻ, nhưng tài năng không thể xem thường được, những Chu phảng cậu ta làm trước đây đã đạt đến trình độ của đại sư đỉnh cấp, ông đã tìm được một tác phẩm cậu ta mới làm gần đây, cậu ta đúng là có trình độ đó, đại sư đỉnh cấp, mà đến cháu cũng chưa đạt được!

Trần Vô Cực nói xong lại nhìn Lý Dương.

Lý Dương gật đầu, hắn hiểu rõ tài năng của Chu Diệp, nếu không phải vì danh tiếng của Chu Diệp không tốt, thì những tác phẩm của hắn giờ đã được người đời truyền tụng rồi. Trình độ của Chu Diệp đúng là có thể sánh với Trần Vô Cực và Hồng Lão trước đây.

-Tuy nhiên cháu cũng không cần phải lo, trình độ của Chu Diệp cao, rất có thể có được thứ tự tốt, nhưng chức quán quân lần này không thể thuộc về cậu ta!

Trần Vô Cực lại cười nói một câu, Lý Dương chợt ngẩng đầu lên, đồng thời hắn cũng đã hiểu ra.

Chu Diệp dù sao cũng đã từng làm Cao Phảng, tuy là có thực lực nhưng bản thân hắn lại có vết nhơ, đây là cuộc thi đại sư kỳ thứ nhất, chức quán quân có ý nghĩa rất đặc biệt, không thể thuộc về tay một người từng có quá khứ không trong sạch được.

Sau khi hiểu ra, Lý Dương liền thở dài nói:

-Cháu biết, tất cả đều là do Chu phảng!

Trần Vô Cực nhìn Lý Dương cười nói:

-Cũng không hẳn vậy, cuộc thi lần này còn khó hơi ông từng nghĩ, cho dù là thi trình độ thực sự thì Chu Diệp vẫn không phải là người giỏi nhất!

-Không phải giỏi nhất?

Lý Dương chợt chau mày, hắn bỗng nhìn Trần Vô Cực rồi hỏi:

-Ý ông là, vẫn còn có người đạt đến trình độ của đại sư đỉnh cấp?

Chu Diệp đã là đại sư đỉnh cấp rồi, nếu có người giỏi hơn hắn thì chắc chắn cũng sẽ có cùng thực lực như vậy, vì vậy Lý Dương mới hỏi như thế.

-Không sai, dựa theo điều tra của ông, con trai của Tề Lão, Tề Hải Thiên cũng đạt đến trình độ này, chỉ là từ trước đến giờ chưa từng công bố ra bên ngoài!

-Hòa Điền Tề Lão!

Lý Dương ngẩng đầu nhìn Trần Vô Cực, hắn từng gặp Tề Lão, là một trong bốn đại sư điêu khắc ngọc đỉnh cấp nổi danh trước Trần Vô Cực, là Thái Sơn Bắc Đẩu ngành điêu khắc ngọc Hòa Điền.

Hòa Điền có Hòa Điền Ngọc, có một nguồn tài nguyên phong phú, những nhà điêu khắc ngọc sẽ càng dễ dàng rèn luyện và phát huy ở đó, từ trước đến giờ, Hòa Điền là trung tâm của điêu khắc ngọc Tây Bắc.

-Tề Hải Thiên là một thiên tài, nếu không phải cậu ta vẫn luôn ở Hòa Điền, rất ít đi ra ngoài thì tên tuổi của cậu ấy sẽ sớm được truyền đi khắp nơi rồi!

Trần Vô Cực nhẹ thở dài, Tề Hải Thiên là con trai của Tề Lão, cũng là niềm tự hào của Tề Lão, trình độ trước đây đã không thấp, tuy nhiên cũng chỉ bằng với Hoàng Hạo thôi.

Năm ngoái Trần Vô Cực đột phá trở thành Tông sư, đó là một thời kỳ thịnh vượng của ngành điêu khắc ngọc, nhưng đồng thời cũng kích thích tới không ít người.

Tề Hải Thiên là một trong số đó, sau khi có được sự thành công của Trần Vô Cực, hắn càng nổ lực nghiên cứu,còn luyện tập ở những môi trường khắc nghiệt khắc nhau.

Ví dụ như cậu ta thường mang dụng cụ lên đỉnh núi có gió to nhất để điêu khắc, còn đến thành phố phồn hoa nhất toàn tâm toàn ý làm tác phẩm của mình.

Thậm chí còn từng rèn luyện trong môi trường nước chảy tương đối ổn định, trời cũng không phụ lòng người, những phương pháp này của cậu ta tuy là có chút cổ quái, nhưng cuối cùng đã mang về những thành công đột phá.

Thực lực của cậu ta đã thực sự đạt đến trình độ của đại sư đỉnh cấp, tác phẩm của cậu ta đã có thể sánh với những tác phẩm tốt nhất của cha mình.

-Thảo nào, lại có nhiều người nói là miền Bắc sẽ thắng miền Nam!

-Có Tề Hải Thiên, khả năng miền Bắc giành chiến thắng là rất lớn, cậu ta cũng là một trong những đối thủ mạnh nhất của cháu!

Trần Vô Cực cười rồi đưa tài liệu về Tề Hải Thiên cho Lý Dương.

-Một trong số? Ý ông là vẫn còn có người đạt đến trình độ đại sư đỉnh cấp nữa?

Lý Dương chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Trần Vô Cực, có Chu Diệp và Tề Hải Thiên đã tạo cho hắn một áp lực rất lớn rồi, Lý Dương hiểu rõ thực lực của mình, hắn vẫn chưa đạt đến trình độ đại sư bậc nhất để muốn gì là được nấy, hắn vẫn còn kém một bậc so với họ.

Trần Vô Cực gật đầu:

-Mấy ông già chúng tôi đã gác kiếm nhiều năm nay rồi, xuất hiện thêm vài đại sư đỉnh cấp nữa thì có gì là lạ, thêm một người nữa cũng không sao, tuy nhiên cái này thì ông vẫn chưa chắc chắn, chỉ là dựa vào một vài bằng chứng mà đoán vậy thôi, phương pháp bảo mật của Hồng Lão rất có hiệu quả, ông nghi là Hoàng Hạo cũng đã đột phá rồi!

-Hoàng Hạo!

Lý Dương sững người nhìn Trần Vô Cực, không ngờ lại gặp thêm một người quen nữa.

-Đúng, chính là hắn, bản thân Hoàng Hạo đã có tài năng thiên phú, trước đây đã giành chức quán quân mấy lần liền trong cuộc thi đại sư giữa hai thành phố, mấy tháng gần đây, hắn chợt không nhận việc nữa, cũng không cho ra đời tác phẩm nào, ông nghĩ là hắn đã làm ra được đột phá nhưng cố tình giấu thực lực của mình, mục đích là vì cuộc thi lần này.

-Không nhận việc không có nghĩa là nhất định có đột phá?

Lý Dương tỏ vẻ nghi ngờ, Trần Vô Cực cũng chỉ là dự đoán thôi, mà dự đoán này nghe có vẻ không mấy tin tưởng.

-Chỉ những điều này tất nhiên là không đại diện điều đó rồi, mấy tháng nay ông vẫn liên lạc với Lão Hồng, mỗi lần nói chuyện điện thoại Lão Hồng đều rất đắc ý, cách đây mấy ngày ông có gặp ông ta, ông ta và Lão Tề, Lão Tống đều đắc ý, nói là lần này chắc chắn phần thắng sẽ thuộc về Tô Châu!

Trần Vô Cực nói đến đây thì không nói nữa, tuy nhiên Lý Dương cũng đã hiểu được ý của ông.

Hoàng Hạo bỗng nhiên ngừng công việc lại, Hồng Lão lại vui vẻ như thế, còn rất tự tin nữa, vậy thì khả năng Hoàng Hạo làm ra đột phá là rất cao, Hồng Lão tuy là muốn giữ bí mật, nhưng lại không kìm chế được cảm xúc của mình.

Mấy ông già này làm thủ công mỹ nghệ cả một đời, tính tình rất thẳng thắn, cộng thêm tuổi tác đã cao, những người tuổi càng cao thì càng giống trẻ con, không giấu được những cảm xúc nên giấu, đây cũng là điều bình thường thôi.

-Bất kể là anh ta có làm ra đột phá hay không, đây đều là một kẻ địch đáng gờm của cháu!

Trần Vô Cực lại nói một câu, Lý Dương gật đầu, hẳn đọc kỹ tài liệu về Hoàng Hạo.

Hắn và Hoàng Hạo quen nhau đã lâu, nhưng không hiểu nhiều về phong cách của Hoàng Hạo, tài liệu này cũng bổ sung cho hắn biết thêm một vài điểm.

-Ba người này, chính là ba đối thủ lớn nhất lần này của cháu, Lý Dương, thực lực của cháu có kém họ một chút, nhưng cháu cũng có ưu thế của mình, lần này nhất định phải thể hiện hết những ưu thế của cháu ra, chỉ như vậy mới có hi vọng giành được vị thứ cao nhất!

-Sư phụ, cháu hiểu, ông yên tâm, nhất định cháu sẽ cố gắng hết sức!

Lý Dương gật đầu, rồi lại đọc thêm mấy phần tài liệu nữa.

Trần Vô Cực nhìn Lý Dương cười gật đầu, rồi chậm rãi bước ra, để Lý Dương có không gian yên tĩnh.

Lúc này Lý Dương đúng là cảm nhận được một áp lực rất lớn.

Trước đây, Lý Dương cứ nghĩ là chỉ có Chu Diệp là đại sư đỉnh cấp, không ngờ giờ lại nhiều như vậy, hai người được xác định là đại sư đỉnh cấp, còn một người vẫn chưa chắc chắn, cũng đồng nghĩa với việc là có ba đối thủ cạnh tranh lớn nhất.

Áp lực lớn nhưng cũng không có nghĩa làm Lý Dương tuyệt vọng, mà ngược lại, Lý Dương lại có ý chí chiến đấu hơn nữa.

Thực lực của Lý Dương đúng là có kém hơn bọn họ một chút, nhưng điểm này có thể bù lại.

Lý Dương cũng có ưu thế của mình, ưu thế lớn nhất chính là đao pháp, hiện tại hắn đã sử dụng thành thạo Ngô Côn Đao, cũng đã hoàn toàn lĩnh ngộ được đao khắc pháp. Không chỉ có vậy, hắn còn kết hợp giữa đao khắc của Lục Tử Cương và Trần Vô Cực lại với nhau, tạo nên đao pháp điêu khắc ngọc của riêng mình.

Là sáng tạo, không phải là học theo, nửa năm lại đây, một cơ hội ngẫu nhiên đã giúp Lý Dương tạo được phương pháp điêu khắc cho mình, điều này đã được Trần Vô Cực tán dương.

Vật mình tự làm ra thì thuận tay và tự nhiên hơn học từ người khác nhiều.

Sau khi tạo ra được cách điêu khắc cho riêng mình, Trần Vô Cực đã kết luận, Lý Dương chắc chắn sẽ đạt đến sự huy hoàng như ông trước đây, cũng có nghĩa là việc đạt đến trình độ đại sư đỉnh cấp không còn là vấn đề nữa.

Năm đó Trần Vô Cực cũng như vậy, chỉ mấy năm sau khi ông tạo ra được đao pháp cho riêng mình đã được thăng cấp lên thành đại sư đỉnh cấp.

Điều mà Lý Dương thiếu bây giờ chính là thời gian.

Tự mình tạo ra được cách điêu khắc chính là ưu thế lớn nhất của Lý Dương, ngoài ra còn có một cái nữa chính là nguyên thạch.

Hắc Bạch Vô Thường trăm năm hiếm gặp, nó không giống những Phỉ Thúy đỉnh cấp khác, ít nhất thì vài năm có thể xuất hiện một hai cái mà những đại sư điêu khắc ngọc chân chính chỉ cần muốn, chỉ cần cố gắng là có thể tìm thấy.

Hắc Bạch Vô Thường đối với bất cứ đại sư nào cũng đều là khả ngộ bất khả cầu.

Khối Thủy Tinh Chủng Hắc Bạch Vô Thường này của Lý Dương chính là ưu thế thứ hai của hắn, có được ưu thế về nguyên thạch, kết hợp với phương pháp khắc ngọc sáng tạo của hắn, có thể bù vào khoảng cách giữa hắn và đại sư đỉnh cấp.

Tuy nhiên kết quả cuối cùng như thế nào còn phải chờ xem trận đấu của ngày cuối cùng.

Những điều mà Lý Dương chỉ có thể nói người khác không thể có được chứ không phải là tuyệt đối, điêu khắc ngọc bản thân nó đã không có sự phán quyết nghiêm túc, kết quả cuối cùng còn phải xem ban giám khảo của hôm đó như thế nào.

-Trần Lão, sao nhàn nhã vậy, Lý Dương đâu?

Trong lúc Lý Dương đang xem tài liệu thì bên ngoài có tiếng nói vang vang, giọng nói này cũng làm cho Lý Dương bừng tỉnh.

-Lão Tống, sao ông lại đến đây?

Trần Vô Cực đang đọc sách ở trong vườn, chợt ngẩng đầu lên, chau mày nhìn ông lão trước mặt.

Lý Dương ở trong phòng sách nghe thấy tiếng nói liền đi ra, ông lão này không phải là ai khác mà chính là Tống Lão, người cũng nổi danh với Trần Vô Cực, đứng đầu điêu khắc ngọc miền Bắc.

-Lý Dương, tiểu tử cậu đúng là chạy nhanh quá, lúc cậu đến thì tôi không có ở khách sạn!

Tống Lão nhìn Lý Dương rồi cười hi hi bước đến, Trần Vô Cực chồm người đến chặn ông lại.

-Tôi nói Lão Trần, ông cản tôi làm gì vậy?

Tống Lão ngẩng đẩu lên tức giận kêu một tiếng, Trần Vô Cực lại càng phẫn nộ hơn ông.

-Cản ông? Tôi tất nhiên phải cản ông, ông không lo ở khách sạn, yên tâm ngồi chờ làm ban giảm khảo mà lại chạy đến đây làm gì vậy?

Trần Vô Cực nói lớn, mục đích đến của Tống Lão đã rất rõ, vì hiểu nên ông mới phẫn nộ và không để ông ta đi vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status