Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 159: Xuất xứ của cái chén nhỏ


Nhóm dịch: QuyVoThuong


Hà lão ngồi trên ghế suy nghĩ, Lý Dương có thể chiếm được Nguyệt Đăng chính là vận mai của Lý Dương, đồng thời cũng là vận may của nền văn hóa cổ Trung Quốc, tay nghề tuy rằng thất truyền, nhưng ít ra vẫn còn một cái Nguyệt Dăng đầy đủ còn tồn tại, đây chính là bằng chứng chứng tỏ trình độ và trí tuệ của cổ nhân.

-Lý Dương, ông có một thỉnh cầu

Hà lão đột nhiên ngồi thẳng người rồi nghiêm túc nhìn Lý Dương.

Lý Dương vội vàng lắc đầu, nói:

-Hà lão, ông đừng nói vậy, có gì thì cứ dặn dò là được

-Ông muốn mượn Nguyệt Đăng của cháu ba tháng để cho những nhân tài trê mặt này quan sát một lần để xem thử coi có cách nào phục hồi lại nghề truyền thống này hay không, bất quá cháu yên tâm, ông chỉ cho bọn họ quan sát, tuyệt đối không làm tổn hại cây đèn này đâu-

Hà lão vui mừng cười cười, ông nhìn về phía Nguyệt Đăng rồi cảm thán nói:

-Đây chính là quốc bảo a, chỉ sợ là nó mà có chút tổn hại nào thì chúng ta sẽ là tội nhân, cũng may là cháu đã mua nó về

-Đây là việc nhỏ, Hà lão, nếu ông thích thì ông cứ lấy cây Nguyệt Đăng này cũng không sao, đừng nói chi chỉ là mượn ba tháng

Lý Dương nói, hắn không ngờ Hà lão lại thận trọng như vậy, chỉ là mượn đèn thôi, đối với Lý Dương thì đây chỉ là việc nhỏ.

Giống như câu nói vừa rồi của Lý Dương, cho dù Hà lão có lấy luôn cây đèn này cũng không sao, Hà lão giúp hắn nhiều như vậy, Lý Dương từ lâu đã muốn tìm cơ hội báo đáp. Huống hồ chỉ cần không bán cây đèn này thì nó trên tay Lý Dương hay là trên tay Hà lão thì có gì khác nhau, thứ mà Hà lão sưu tập từ trước tới giờ, Lý Dương vẫn có thể dùng mà

-Đồ của cháu ông sẽ không lấy, ba tháng sau ông sẽ trả lại, nhưng mà sau này nếu có cơ hội thì phài để cho ông xem Nguyệt Đăng thêm vài lần nữa

Hà lão mỉm cười lắc lắc đầu, thái độ của Lý Dương làm ông rất cảm động.

-Đúng rồi, cháu có một món đồ tốt cần ông giám định

Lý Dương nghĩ tới cái chén nhỏ nên vội vàng cầm đưa tới đặt trước mặt Hà lão.

Lúc nói những lời này Lý Dương đột nhiên có chút xúc động, lần đầu tiên gặp Hà lão là do Trương Ưng dẫn đi, lúc ấy Trương Ưng cũng đã hỏi một câu như vậy. Chẳng qua lúc đó hắn không hiểu câu này có ý gì, mà hiện tại, dường như hắn đã có chút hiểu ra.

Hà lão mang kính vào rồi nhìn cái chén nhỏ, có chút sửng sốt, ông theo bản năng cầm cái chén đặt sát mắt mình.

Hà lão cầm kính lúp lên nhìn một hồi rồi nói:

-Cái chén này có chút thú vị, dường như ông đã gặp ở đâu rồi thì phải

-Ông đã thấy qua thì quá tốt, cái chén này có tạo hình kỳ lạ cháu chưa thấy bao giờ, nếu ông biết được lai lịch của nó thì quá tốt

Lý Dương kinh hỉ kêu lên, Hà lão quả nhiên không làm hắn thất vọng, Hà lão nếu đã từng thấy nó thì nhất định có thể biết được lai lịch của cái chén, tìm được lai lịch, giá trị của cái chén nhỏ sẽ tăng lên.

-Lai lịch?

Hà lão khẽ cau mày một chút, đột nhiên ông đi tới giá sách bên cạnh rồi lấy ra một chồng ảnh tư liệu.

Hà lão không có trở lại chỗ củ mà lôi kéo Lý Dương lại cùng nhau tìm kiếm, Lý Dương thuận thế nhìn thoáng qua những tư liệu này, trong này có những tấm ảnh rất lớn, trong đó có cả một con thuyền rách nát.

Sau khi ngồi xuống Hà lão chăm chú tìm tòi, không đến hai phút, Hà lão đột nhiên rút ra một trang giấy có màu sắc rực rỡ.

-Tìm được rồi, chính là nó, những tấm ảnh này ngày hôm qua vừa mời đưa tới, ông chỉ nhìn sơ qua một chút nên nhớ mang mang là có cái chén này trong đống hình, không ngờ là đúng như vậy

Hà lão chỉ vào tấm giấy, Lý Đương nghiêng người nhìn qua.

Trên tấm giấy này có vài hình ảnh, trong đó có một cái thùng màu đen, nhưng mà cái thùng này đã bị hư hỏng rất nặng, quan trọng là những thứ bên trong.

Bên trong cái thùng có vô số những cái chén nhõ này lộn xộn, từ trong hình ảnh thì những cái chén này và cái chén của Lý Dương giống nhau như đúc.

-Cháu chờ một chút để ông gọi điện thoại

Nhìn những tấm ảnh này một chút rồi Hà lão đứng lên đi gọi điện thoại, Lý Dương thì tiếp tục quan sát những tấm ảnh. Lý Dương phát hiện trên mỗi tờ giấy đều có những bức ảnh, mỗi bức ảnh đều chụp những thứ khác nhau, có một chút đồ sứ bị vỡ, cũng có một số đồ trang sức, mặt khác còn có một số vật dụng trên thuyền, có điều chúng đã quá cũ nát.

Một lát sau Hà lão quay trở lại, hơn nữa cũng cầm theo hai cái chén tới.

-Lý Dương, hai cái chén này từ đâu cháu có?

Hà lão đặt cái chén nhỏ xuống rồi hỏi một câu.

-Hôm nay đi tới xưởng Lưu Li, trên đường về có người bán nó, tiệm đồ cổ không mua, cháu lại thấy nó có từ thời Tống nên dùng một vạn để mua nó

Lý Dương ngẩng đầu rồi trả lời.

Hà lão nhìn Lý Dương rồi lắc lắc đầu, trên mặt còn xuất hiện một tia hâm mộ, ông nói:

-Vận may của cháu ông không biết phải dùng từ gì để miêu tả nữa, cái chén này quả thật là đời Tống, bây giờ còn chưa xác định được thứ này lúc đó do ai sử dụng, nhưng mà theo suy đoán trước mắt thì thứ này thuộc về quân đội

Lý Dương có chút sửng sốt, Hà lão khen ngợi vận may của hắn, hiện tại xme ra vận may của Lý Dương quả thật không tệ, cho dù là Nguyệt Đăng hay là cái chén nhỏ này, Lý Dương đều mua được trước người khác một bước.

-Quân đội, một trong năm đại binh đoàn thời Tống?

Lý Dương nhịn không được cầm cái chén nhỏ lên rồi quan sát một lúc, cái chén nhỏ này nếu thật sự là do quân đội sử dụng, vậy thì đồ trong quân đội ở hai đại binh đoàn hắn đã có.

-Đúng vậy, nhưng trước mắt không thể hoàn toàn xác định được, chờ làm kiểm nghiệm kỹ thuật rồi mới biết

Hà lão vừa nói vừa nhìn Lý Dương một cách kỳ quái.

Vừa rồi Hà lão điện thoại hỏi nên đã biết được loại chén nhỏ này chưa từng xuất hiện trước đây, nó chỉ vừa mới hiện thế thôi.

Hơn nữa loại chén nhỏ này lại mới được vớt ở Vân Nam, trong chiếc thuyền kia có mười tám cái chén như thế này, chỉ tiếc là có mười bảy cái đã bị hư hao, cái còn nguyên vẹn chỉ có một mà thôi

Lai lịch của chiếc thuyền kia đã được xem xét khá cụ thể, nó là một chiếc thuyền buôn bán thời Nam Tống, chiếc thuyền này hoạt động chủ yếu ở Đông Nam Á, có đôi khi cũng sẽ đến Ấn Độ thậm chí là Tây Dương.

Những cái chén kia đều có in dấu ấn của con thuyền, đây chính là lễ vật mà chủ thuyền định tặng cho quân đội, không ngờ chiếc thuyền này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng là chìm nghỉm ở Nam Hải, cho tới hai ngày trước chiếc thuyền này mới được vớt lên. Ngoại trừ nhưng cái chén nhỏ thì còn rất nhiều đồ sứ, thậm chí có vài loại hiện nay chưa từng thấy qua.

Dựa theo tư liệu trước mắt thì loại chén nhỏ này chỉ sợ chỉ có hai mươi cái, có mười bảy cái đã bị hư, chỉ còn ba cái nguyên vẹn, không ngờ là đã có hai cái thuộc về Lý Dương, vân may của Lý Dương Hà lão không còn từ nào để hình dung được nữa cả, cho nên ông mới nhìn hắn một cách kỳ lạ.

Một lát sau, Hà lão nói:

-Nếu không có chiếc thuyền kia thì ông cũng không tin cái chén này lại có từ thờ Tống, nhưng mà hai cái chén này tại sao có thể truyền lại tới lúc này thì cần phải kiểm tra kỹ lưỡng hơn

Lý Dương yên lặng gật gật đầu, ý của Hà lão Lý Dương hiểu. Cái chén này tuy là đồ thời Tống, nhưng thứ lưu lại không có bao nhêu, lại thêm không có sách nào ghi chép lại, kỹ thuật làm loại gốm sứ này cũng đã thất truyền, nếu đem ra thì mọi người cũng không thể tin được, trước khi có chứng cứ xác thật thì ai cũng không dám xác nhận nó có từ thời Tống.

Lý Dương biết, kỹ thuật làm loại men này có từ thời Tống, dựa theo phân tích hiện đại thì kỹ thuật làm men thời đó cũng không quá thuần thục, tuyệt đối không thể có một cái chén men tinh xảo như thế được, cái chén của Lý Dương thì gần như là hàng tinh phẩm trong những loại chén men rồi.

Loại chén men tinh xảo như thế thì phải tới thời Khang Hi mới xuất hiện, hơn nữa loại này tồn tại tới hiện nay cũng không còn bao nhiêu cả.

Có thể thấy trình độ làm nó không phù hợp, hình thức cũng không phù hợp, lại có tạo hình kỳ lạ, vật như vậy cho dù là có thể nhìn ra niên đại thật sự của nó thì có ai tin tưởng? Cũng chỉ có năng lực đặc thù giúp phân biệt nên Lý Dương mới dám xác định mà thôi.

-Hà lão, cháu để Nguyệt Đăng và hai cái chén này ở chỗ ông, khi nào biết được lai lịch của cái chén cháu sẽ đến lấy

Lý Dương suy nghĩ một hồi rồi ngẩn đầu lên nhìn Hà lão nói, lúc này hắn cũng đã hiểu tại sao ông chủ Đông kia lại muốn mua hai cái chén này như thế, dù sao thì chiếc thuyền này đã được vớt lên hai ngày, chỉ cần người có tin tức linh thông một chút là có thể biết được tin tức.

-Cũng tốt, nếu bọn người lão Hoàng mà biết ở chỗ ông có những thứ này chắc sẽ nhanh chóng chạy tới đây, ha ha

Hà lão suy nghĩ một chút rồi cười nói, lão Hoàng là một người bạn của Hà lão, Lý Dương phải thật lâu sau mới biết được thân phận của người gọi là lão Hoàng.

Tham khảo một hồi như vậy nên đã qua thời gian nghỉ trưa của Hà lão, nhưng mà Hà lảo cũng không để ý, sau khi giải quyết xong mọi thứ thì ông mới trở về phòng ngủ. Hai cái chén và Nguyệt Đăng thì được Lưu Cương mang đến phòng cất đồ sưu tầm, Lý Dương do nhàm chán không có việc gì làm nên cũng đến đây xem xét những thứ Hà lão đã sưu tầm.

Nhưng mà Lý Dương không ngờ là việc hắn làm khi nhàm chán lại được Hà lão để ý hết, Hà lão càng ngày càng vừa lòng với Lý Dương.

Sáng hôm sau Lý Dương liền rời khỏi, hôm nay hắn phải đi kiểm tra những khối ngọc cổ. Hôm nay phải cẩn thận kiểm tra những khối ngọc này, khi xác nhận nó là thật thì mới có thể viết vào giấy xác nhận, giấy xác nhận này có thêm sự đảm bảo của Hà lão, nếu như kiểm tra sai lầm thì không chỉ đánh mất thanh danh của một mình hắn mà còn ảnh hưởng tới Hà lão nửa.

Tài xế lái xe ra ngoài, sau khi biết được địa điểm làm kiểm tra thì Lý Dương lộ ra một nụ cười khổ.

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status