Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 266: Đỉnh phong quyết đấu (4)


Nhóm dịch: QuyVoThuong


Bây giờ, Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt vui vẻ đứng bên Lý Dương.

Một khối Băng Chủng, một khối Phỉ Thúy hai màu, liên tiếp hai lần đổ lớn làm cho hai người vui sướng hẳn lên, Trương Vĩ và Vương Hạo Dân cũng có chút ngưỡng mộ bọn họ.

Lý Dương cầm lên khối nguyên thạch thứ ba này, bọn họ đoán chắc chắn sẽ đổ tăng, còn có thể tăng lớn, có thể giải quyết cùng Phỉ Thúy tăng lớn nghĩ đã thấy hưng phấn vô cùng.

Mặt khác, Thiệu Ngọc Cường đang lẳng lặng dùng máy mài lau những thạch vụn còn thừa trên Phỉ Thúy.

Nói đến việc Thiệu Ngọc Cường liên tiếp giải ra hai khối Băng Chủng, còn có một ngọc Lục Bảo, thành tích như vậy đã là giỏi lắm rồi. Những người xung quanh bây giờ đều nhìn anh với vẻ đố kỵ, hận mình không giải ra được hai khối Băng Chủng kia.

- Tam công tử, hai khối này của anh ấy không bằng khối Ngọc Lục Bảo ban nãy của anh.

Lý Thanh cẩn thận bước lên trước nhận Phỉ Thúy trong tay Thiệu Ngọc Cường vừa giải ra, Thiệu Ngọc Cường thản nhiên nhìn anh, lại cúi đầu nhìn khối nguyên thạch cuối cùng còn thừa.

Thiệu Ngọc Cường hiểu ý của Lý Thanh, hắn muốn nói biểu hiện của anh hôm nay đã vượt qua Lý Dương, Kim Ti Chủng hai màu rất tuyệt nhưng nhưng giá trị của nó cũng chỉ tương đương với Phỉ Thúy thông thường. Băng Chủng Ngọc lục Bảo của Thiệu Ngọc Cường tuyệt đối mạnh hơn hai khối Lý Dương vừa giải ra, chỉ tính thành tích của ngày hôm nay thì hiện tại Thiệu Ngọc Cường là người chiến thắng.

Nhưng đây không phải là kết quả Thiệu Ngọc Cường muốn, cái Thiệu Ngọc Cường muốn là phải chiến thắng Lý Dương triệt để một lần.

Bây giờ Thiệu Ngọc Cường muốn chiến thắng triệt để Lý Dương chỉ còn hi vọng vào khối nguyên thạch cuối cùng này. Khối nguyên thạch dưới chân buộc phải giải ra Thủy Tinh chủng, phải giải ra Thủy Tinh chủng mới được, nếu không kết quả cuối cùng của hội giao dịch nguyên thạch lần này cũng giống như ở Nam Dương, còn bị Lý Dương làm cho ức chế.

- Không, tôi nhất định sẽ thắng.

Mắt Thiệu Ngọc Cường đột nhiên sáng lên khác thường, miệng hơi nhếch lên, vẻ tự tin trong nháy mắt đã phủ khắp cả người.

Không do dự chút nào Thiệu Ngọc Cường bắt lấy khối nguyên thạch cuối cùng dưới chân, bày ngay ngắn trước máy giải thạch.

Lý Thanh ngạc nhiên nhìn Thiệu Ngọc Cường trước mặt, anh cảm giác tam công tử dường như không giống với trước nữa rồi.

Đeo kính vào Thiệu Ngọc Cường không kẻ đường, trực tiếp hạ đao, những người xung quanh lại một lần nữa chỉ điểm, nếu không phải là Thiệu Ngọc Cường giải ra hai khối Phỉ Thúy Băng Chủng thì mọi người thậm chí có thể cho rằng anh là người mới vào nghề cái gì cũng không hiểu.

Mà lúc này trong tai của Thiệu Ngọc Cường không còn bất kỳ âm thanh hỗn tạp nào, trong mắt anh đã không còn bất kỳ thứ gì khác, tất cả chỉ còn lại khối nguyên thạch cuối cùng này.

.............

- Ngọc Cường, nhãn lực của con hiện tại chí ít cũng bằng nửa thực lực của ta nhưng cách ranh giới đỉnh cao còn xa, vẫn phải tiếp tục cố gắng.

Bên tai của Thiệu Ngọc Cường dường như vọng lại lời của sư phụ năm xưa, thế gian này, người mà Thiệu Ngọc Cường kính trọng nhất không phải là ông nội nắm bắt cả tập đoàn Thiệu thị mà là sư phụ của anh, vua Phỉ Thúy được vạn người tôn kính.

- Sư phụ, ranh giới đỉnh cao là cái gì?

Cầm dao cắt, cuộc đối thoại lúc đó cùng sư phụ dường như lại quay lại bên tai, tâm nguyện lớn nhất đời này của Thiệu Ngọc Cường là đạt đến đỉnh cao của sư phụ, thậm chí vượt cả sư phụ mà trước đó anh phải đạt đến ranh giới đỉnh cao mà sư phụ đã nói.

- Ranh giới đỉnh cao chỉ có thể được hiểu ngầm, không truyền miệng để xem may mắn của con hoặc trong mười năm có thể chạm tới ranh giới, đợi đến lúc đó con sẽ trở thành Phỉ Thúy Vương chân chính, ta cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi.

Dao cắt chầm chậm đặt vào khối thạch, lúc này trên mặt Thiệu Ngọc Cường lộ vẻ kiên định khác thường.

- Sư phụ, thầy yên tâm, không cần đến mười năm, con đã có thể làm được.

Đến hôm nay Thiệu Ngọc Cường vẫn còn nhớ, khi anh nói những điều này thì trên mặt sư phụ đầy sự tự hào, anh là niềm tự hào của sư phụ mãi mãi là như thế.

- Con sẽ thắng, con nhất định sẽ thắng.

Thiệu Ngọc Cường hét lớn ở trong phòng, anh không chỉ đại diện cho anh mà còn đại diện cho vua Phỉ Thúy sư phụ của anh, anh phải để người trong thiên hạ đều biết được, đệ tử của vua Phỉ Thúy mới là người mạnh nhất thế giới này, anh mới là người đủ tư cách kế thừa danh hiệu này của vua Phỉ Thúy.

Thiệu Ngọc Cường hạ đao xuống "rè rè" một tiếng, khối ngọc dưới tay lập tức phân thành hai biến thành hai khối nguyên thạch nằm trên máy giải thạch.

Lý Thanh vội vàng đi lấy nước rửa sạch mặt cắt, , lần này Lý Thanh không hét lớn, nhát dao này của Thiệu Ngọc Cường không phải là ở giữa mà là ở bên cạnh, nhát dao này không lộ ra Phỉ Thúy.

Không chỉ không có Phỉ Thúy mà còn biểu hiện rất không đẹp, mặt cắt lộ ra lớp sương mù nhưng lại không phải là lớp sương mù trắng có khả năng lộ ra Phỉ Thúy, mà là lớp sương đen dễ bong vỏ nhất, người chơi thạch bình thường có thể nhìn thấy được loại sương đen này chắc chắn đã buồn lắm rồi.

- Tam công tử, không sao, có hai khối Băng Chủng kia quảng trường này không ai có thể vượt qua anh.

Lý Thanh nhẹ nhàng nói một cách cẩn thận, biểu hiện của Thiệu Ngọc Cường rất bình tĩnh nhưng càng bình tĩnh anh càng sợ, ban nãy đã cắt một lần xuống rồi, lần cuối cùng này nếu xuống hoàn toàn thì Lý Thanh thực sự lo vị tam công tử kiêu ngạo này không thể thừa nhận kết quả này.

Thiệu Ngọc Cường không thèm nhìn Lý Thanh, cẩn thận bới ở trong đó nhìn sương mù đen của mặt cắt.

Lúc này, Thiệu Ngọc Cường không hề có bất cứ chút không vừa ý nào ngược lại trong lòng có chút kích động, cảm giác của anh đối với khối nguyên thạch khi trước đến bây giờ không chỉ không mất đi mà còn mãnh liệt hơn.

Nhẹ nhàng vuốt ve chỗ sương mù đen làm cho rất nhiều người đau khổ, trong lòng Thiệu Ngọc Cường tính toán cẩn thận, tính xem hạ đao ở chỗ nào đẹp nhất.

- Tam công tử.

Dáng vẻ của Thiệu Ngọc Cường làm Lý Thanh càng lo lắng hơn, khối nguyên thạch như vậy đặt ở trước Thiệu Ngọc Cường rất có khả năng không cắt nữa, nếu đổi lại là người chơi thạch bình thường

Cho dù là ai cầm được khối nguyên thạch cũng sẽ cắt từ giữa, đến một người vừa xem hiểu ngay, ai cũng không thể cẩn thận bám vào đó nhìn, dáng vẻ của Thiệu Ngọc Cường bây giờ làm cho người ta có cảm giác rất ngốc nghếch.

Vuốt ve hơn năm phút đồng hồ Lý Thanh không thể chịu nổi nữa Thiệu Ngọc Cường cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, tiếp tục hạ đao.

Lý Thanh nhẹ nhàng nhổ bãi nước bọt, bây giờ anh đang cầu nguyện cho Thiệu Ngọc Cường sớm cắt xong khối Phỉ Thúy này, nếu không không biết lát nữa Thiệu Ngọc Cường còn làm những động tác gì làm cho mọi người kinh ngạc nữa.

Ý của Lý Thanh là cắt xong khối nguyên liệu này mà không phải là giải xong, điều này chứng tỏ anh đã không nhìn tốt khối nguyên liệu này.

- Rầm.

Nhát dao kia của Lý Dương cũng cắt xong rồi, Trịnh Khải Đạt bước lên trước đầu tiên, sau khi rửa xong mặt cắt mọi người đều ngạc nhiên.

-Can Thanh Chủng.

Đây có thể nói là loại Phỉ Thúy rất thường thấy, giá trị không cao, làm thành cái vòng cũng chỉ mấy trăm một bộ, tốt một chút cũng không quá một nghìn đồng.

Khối nguyên thạch này cũng không lớn, bên trong cũng không toàn là Phỉ Thúy, từ độ to nhỏ của mặt cắt Phỉ Thúy nhiều nhất cũng chỉ có thể giải ra hai ba vạn đồng, nói chung là chắc chắn lỗ vốn.

- Lý lão đệ, không phải là bên trong còn ẩn chứa thứ gì đó tốt à?

Tư Mã Lâm đột nhiên hỏi một câu, ánh mắt mấy người liền sáng lên, khả năng này cũng có, sản phẩm lam tinh linh hồi đó có thể chính là trong khối ngọc Băng Chủng giải ra.

- Anh Tư Mã, trí tưởng tượng của anh cũng thật phong phú, tôi không biết có hay không thứ gì ở trong.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục hạ đao, thái độ đương nhiên rất cẩn thận, giống như khi giải khối Băng Chủng và Phỉ Thúy hai màu.

Trong mắt những người xung quanh cho dù là Ngô Hiểu Lỵ cũng không trọng sự khối Phỉ Thúy này như vậy nhưng Lý Dương khác, cách đây một năm Lý Dương vẫn là một người bình thường sống bon chen khắp nơi, hai ba vạn đồng là tích lũy mấy năm phấn đấu của Lý Dương lúc đó, là chi tiêu của toàn bộ gia đình trong một năm.

- Lý cố vấn, hay là khối thạch này để người khác giải đi.

An Văn Quân nói nhỏ một câu, An Văn Quân thấy để Lý Dương giải khối Phỉ Thúy Can Thanh Chủng này thì thật giống như người tài lớn mà dùng vào việc nhỏ, lãng phí thời gian.

- An trưởng phòng ngại khối Phỉ Thúy này giá trị thấp?

Lý Dương ngẩng đầu cười cười, An Văn Quân lập tức lắc đầu, trong lòng cô ấy thì cẩn thận như vậy nhưng không ngốc mà đi thừa nhận.

Thở dài một hơi, Lý Dương tiếp tục nói:

- An trưởng phòng, cô sinh ra trong gia đình giàu có, là cành vàng lá ngọc không thể biết được nỗi khổ của dân đen như chúng tôi, điều này là rất bình thường. Nhưng cô biết không tôi đã nỗ lực một năm không ăn không uống cũng chưa chắc mua được khối Phỉ Thúy như vậy, đối với rất nhiều người bình thường đây đã là một bảo vật rất quý giá rồi.

Nói xong Lý Dương nhìn An Văn Bình một cái, tiếp tục hạ đao cắt Phỉ Thúy, mấy ngày nay anh có thể hiểu được An Văn Bình đối với anh ngày càng khác, muốn nhân cơ hội này nhắc nhở cô một chút cũng tốt, sự khác biệt giữa hai người thực sự quá lớn, không hợp nhau.

- Đúng, Lý Cố vấn nói đúng.

An Văn Quân có chút ngại ngùng, túi tiền của cô có mấy chục vạn, thứ chỉ đáng hai ba vạn tiền trong mắt cô đương nhiên không thể là bảo vật ǵ, căn bản cô không có khái niệm này.

Lưu Cương đứng sau Lý Dương cũng lẳng lặng gật đầu, trong số những người này sinh ra trong một gia đình thực sự bình thường chỉ có anh và Lý Dương. Ngô Hiểu Lỵ cũng sinh ra trong gia đình có người làm quan từ nhỏ cũng không phải chịu khổ cực gì, mấy vị kia đều là thương nhân lớn e rằng sớm đã quen với cuộc sống xa hoa.

An Văn Bình cúi đầu xuống, Ngô Hiểu Lỵ có chút suy tư, ai cũng đều không nói gì, lẳng lặng nhìn Lý Dương giải khối thạch đó.

Lý Dương đang cắt thạch bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Thiệu Ngọc Cường bên phải đang giải thạch, ban nãy rõ ràng Thiệu Ngọc Cường cho anh có một cảm giác khác, một cảm giác không thể nói ra lời.

Cảm giác này chợt lóe lên đã biến mất, lắc lắc đầu, Lý Dương tiếp tục giải khối thạch trước mặt, Đậu Thanh Chủng mà mọi người không nhìn trúng đối với anh mà nói khối Phỉ Thúy này chỉ cần có giá trị thì phải làm một cách cẩn thận.

- Rầm.

Nhát dao cắt xong là của Thiệu Ngọc Cường, khối nguyên thạch vỏ ngoài có sương đen lại được cắt ra một miếng, mặt cắt lộ ra vẫn còn nhiều sương đen. Những người xem xung quanh đã bắt đầu tản đi nơi khác, cũng có người dừng ở chỗ Lý Dương một lúc sau đó tiếp tục đi tới nơi khác, Phỷ Thúy Đậu Thanh chủng của Lý Dương cũng không thu hút được nhiều người.

Thiệu Ngọc Cường lại leo lên khối nguyên thạch một lần nữa, cẩn thận xem khối sương đen này, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Lý Thanh ngạc nhiên nhìn Thiệu Ngọc Cường một cái, trên mặt lộ ra chút lo âu, hai nhát dao đều là sương đen rồi, tam công tử vẫn còn xem một cách cẩn thận, hay đầu óc thực sự có vấn đề?

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status