Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 305: Nguyên Thanh Hoa giá trên trời


Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguyên Thanh Hoa được đặt trước mặt Hoàng lão, ông bắt đầu chậm rãi giới thiệu về cái bình này. Hoàng lão vẫn nói với giọng rất nhỏ nhẹ hòa nhã nhưng nội dung thì rất sinh động, nghe Hoàng lão giảng với việc xem tư liệu là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Sau khi Hoàng lão giảng giải xong, một ít người vốn không định nhún tay vào việc mua Nguyên Thanh Hoa cũng bắt đầu có hứng thú mà những người vốn chú ý đến nó càng thêm quyết tâm muốn mua.

Hoàng lão chỉ giảng giải mười phút rồi rời khỏi nhưng tràng vỗ tay dành cho ông thật lâu sau mới ngừng lại.

Với kết quả này công ty đấu giá rất vừa lòng, việc này ảnh hưởng rất nhiều tới danh tiếng của họ.

Một ít người khôn khéo đã nhận ra Hoàng lão đang giúp cho công ty đấu giá, về phần tại sao thì họ cũng không nghĩ ra. Nhưng mà sau khi được Hoàng lão giảng giải, cái bình Nguyên Thanh Hoa nhất định sẽ bán được với giá cao, tác dụng của Hoàng lão không ai có thể xem nhẹ được.

Người bán đấu giá sau khi hấp dẫn sự chú ý của mọi người rồi bắt đầu nói:

-Đây là chiếc bình nguyên Thanh Hoa xinh đẹp, cao quý và thần bí. Hôm nay, vật phẩm đấu giá đầu tiên của chúng ta chính là nó, giá khởi điểm là 2800 vạn, mỗi lần báo giá không được thấp hơn 100 vạn, đấu giá bắt đầu!

-Xôn xao!

Lời của người bán đấu giá làm cho phía dưới càng thêm xôn xao, bình thường thì thứ này đều bán cuối cùng vì sợ nó bán trước sẽ làm ảnh hưởng tới những thứ sau đó. Không ngờ là Tô Phú lại làm ngược lại, bọn họ không ngờ lại đem thứ quý nhất bán trước tiên, không biết bọn họ có ý gì nữa.

Hơn nữa, dựa theo kinh nghiệm bình thường thì thứ bán đầu tiên sẽ không phải quá kém, nhưng cũng sẽ không quá tốt, món đấu giá đầu tiên chỉ dùng để đưa mọi người vào không khí đấu giá mà thôi, không có công ty đấu giá nào lại đem vật quan trọng nhất bán trước cả.

Không ngờ lần này nó lại xảy ra, mọi người đều có chút mơ hồ với việc này.

Nhưng mà khi nghĩ tới những lời Hoàng lão vừa nói thì một số người cũng từ từ hiểu ra, không có Hoàng lão giới thiệu thì thứ này bán cuối cùng mới là chính xác, nhưng mà có khúc nhạc điệm của Hoàng lão nên nó thích hợp bán đầu tiên hơn.

Mọi việc diễn ra không khác dự đoán nhiều lắm, người bán đấu giá vừa dứt lời thì phía dưới đã có người không ngừng báo giá, không đến ba phút sau chiếc bình đã đột phá giá năm nghìn vạn hơn nữa còn không ngừng tăng lên.

-Lợi hại a, những công ty đấu giá trong nước còn phải học hỏi nhiều, cách làm của Tô Phú rất chính xác, cái bình này vốn có giá một ức, hiện tại xem ra một ức chưa chắc đã mua được nó!

Bạch Minh khẽ thở dài, lúc nói chuyện hắn còn vô tình liếc nhìn Lý Dưng, trong bọn họ thì chỉ có Lý Dương là mở công ty đấu giá thôi.

-Thầy Bạch nói đúng, nhưng mà cũng không dễ học, thứ nhất phải có thứ thật sự quý, thứ hai còn phải tìm người có lực ảnh hưởng mạnh như Hoàng lão, hai điều này chính là khác biệt lớn nhất của công ty bán đấu giá trong nước và bên ngoài!

Mao lão lắc lắc đầu nói, ông có không ít giao thiệp với các công ty đấu giá nên biết công ty có thể làm như thế torng nước không có nhiều.

-Người khác không được, nhưng Lý lão đệ hẳn là không thành vấn đề, thứ khác khng6 nói, chỉ cần cái khạp Vạn Lịch kia thì cũng làm một món báo vật rồi!

Bạch Minh liếc mắt nhìn Lý Dương một cái, còn có câu hắn chưa nói, thầy của Lý Dương cũng là người có lực ảnh hưởng không thua gì Hoàng lão, hơn nữa ông cũng dễ mời hơn.

Lý Dương liên tục lắc đầu rồi nói:

-Thầy Bạch, hiện tại tôi không thiếu tiền, thứ kia tôi chưa định bán ra, công ty đấu giá thì phải từ từ phát triển, không thể vội được!

Đồ tốt như vậy Lý Dương không định bán, hơn nữa Hà lão cũng thích đồ sứ, thứ này mà mang về cho ông thì ông có thể vui mừng một thời gian đó.

Lúc Hào lão vui vẻ thì ông sẽ kể cho hắn nghe những câu chuyện thú vị về những món đồ cổ, những câu chuyện này không hề khô khan mà còn rất thú vị nữa.

Mao lão gật đầu, trên mặt còn hiện ra một chút bi thương, ông chậm rãi nói:

-Đồ tốt như vậy không thể bán, phải cất giữ, môt kiệt tác như vậy không thể để nó bị vấy bẩn được!

-Tác phẩm nghệ thuật cũng cần lưu thông, chỉ có thu vào mà không có bán ra thì không được, cổ nhân sớm đã dạy qua việc này mà!

Bạch Minh có chút trầm mặt, hai người đều có chung cảm nhận về vận mệnh của đồ cổ nhưng lý giải thì lại khác nhau.

Nghe ý của Mao lão thì đồ cổ như vậy cần được bảo tồn, thưởng thức, không cần lấy ra dùng như thương phẩm rồi bán đấu giá, ý của thầy Bạch thì chúng cần dùng như vật trao đổi, tác phẩm nghệ thuạt chỉ là vật chết, phải để nó phát ra tác dụng lớn nhất mới là tốt nhất.

Với những thứ này Lý Dương cũng có suy nghĩ của mình, ông lão ở Phật Sơn chính là một ví dụ, Hà lão tuy rằng bình thường cũng có bán ra nhưng ra thì ít mà vào thì nhiều, nếu không phải Hà lão có con cháu giúp đỡ thì muốn sưu tập nhiều đồ cổ như thế cũng là chuyện không dễ dàng gì.

So sánh với những tiền bối này hắn cảm thấy mình may mắn hơn nhiều, năng lực đặc thù của hắn giúp hắn chiếm được rất nhiều tiện nghi, phần lớn đồ cổ ở nhà của hắn đều là kiếm bằng cách này, sưu tầm những thứ này đối với hắn cũng đủ cảm giác thành tựu rồi.

Huống hồ, Lý Dương còn có tái trên mặt đổ thạch nên sưu tầm những thứ này không hề có áp lực gìs.

-7300 vạn, 7400 vạn, vị ở số 66...

Bọn họ chỉ nói chuyện có một chút thì Nguyên Thanh Hoa đã tăng giá lên tới 7400 vạn, hơn nữa tốc độ tăng vẫn còn rất mạnh mẽ, người cạnh tranh càng ngày càng nhiều, dựa theo tốc độ này thì vượt qua giá một ức chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

-Tiểu Trần, nhất định phải tạo quan hệ tốt với những người có thực lực kia, mặc kệ là ai mua được, chúng ta trước tiên phải liên hệ được với hắn...

Mao lão lại dặn dò Trần Vi một câu, giai đoạn đầu của tiết mục thăm dò Nguyên Thanh Hoa đã thực hiện xong, tiết mục của bọn họ đã tới khâu cuối cùng, đó chính là phỏng vấn chủ nhân của Nguyên Thanh Hoa.

Lưu Cương mỉm cười, không biết bọn người Mao lão sau khi biết người mua Nguyên Thanh Hoa là Lý Dương thì sẽ có biểu hiện như thế nào nữa, Lưu Cương bây giờ tin tưởng tuyệt đối với Lý Dương, cái Nguyên Thanh Hoa này nhất định sẽ thuộc về Lý Dương.

-8000, 8000 vạn, tiên sinh số 66 lại giơ thẻ bài, giá hiện tai là 8000 vạn...

Người bán đấu giá hô lớn, số 66 là một ông chủ người HongKong, lần này hắn là một trong những đối thủ cạnh tranh mạnh, cũng là đối tượng cần chú ý của Lý Dương.

Bọn người Mao lão cũng biết người này nên yên lặng gật đầu, nếu như hắn là người mua đực Thanh Nguyên Hoa thì việc tiếp xúc với ngươi mua sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Lý Dương khẽ thở dài, giá cả trước mắt đã đạt tới mốc thấp nhất có thể cho phép của Hà lão, hơn nữa nó còn chưa tính tới phí thủ tục, giá của Nguyên Thanh Hoa hiện đã rất cao rồi.

-8100 vạn...

Một người khác giơ thẻ báo giá, không đến nữa phút người này và người số 66 liên tục giơ thẻ bài báo giá vài lần.

8300 vạn.

500 vạn.

8800 vạn.

Giá mới luân phiên được tăng lên, lúc này người cạnh tranh chỉ còn 4 người, xem bộ dáng của 4 người dường như là không ai muốn buôn tha.

-9000 vạn, số 198 ra giá 9000 vạn, 9000 vạn lần đầu tiên... . . .

Phía dưới vang lên một tràng tiếng vỗ tay, giá cả này cộng thêm phí thù tục thì đã vượt qua một ức, lần này Tô Phú đả đấu giá vật phẩm có giá vượt qua một ức.

Quan sát mọi người một chút, Lý Dương thấy mình cũng nên báo giá rồi.

-9000 vạn lần thứ hai...

Người bán đấu giá vừa mới hô xong Lý Dương liền giơ thể bài lên, người bán đấu giá có chút sững sốt rồi lập túc hô lên:

-Tiên sinh số 123 ra giá 9100 vạn, hiện tại giá mới nhất là 9100 vạn...

Lý Dương giơ thẻ bài lên làm cho tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía hắn, sắc mặt của bốn người cạnh tranh kia không ngừng biến đổi, vốn tưởng rằng mọi đối thủ cạnh tranh đã xuất hiện, không ngờ cuối cùng lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim

Lý Dương chỉ mới ra tay một lần nên cũng có người nghi ngờ hắn đang quấy phá, cố ý nâng giá. Trong hội đấu giá có người quấy phá cũng không phải ít, rất nhiều công ty bán đấu giá đều như vậy, ngay cả công ty của bọn họ cũng không ngoại lệ.

Mọi người nghĩ vậy không phải là người của công ty đấu giá nghĩ vậy, bọn người Mao lão còn không biết cái vòng cổ Kim Cương đấu giá buổi sáng là do Lý Dương mua nhưng những nhân viên ở đây thì rất rõ ràng, người quản lý khi thấy Lý Dương báo giá thì rất vui mừng.

Lý Dương khi sáng sau khi mua vòng cổ xong lập tức thanh toán tiền, Tô Phú đã xem hắn trở thành khách quý rồi, khách quý mà ra tay thì chất lượng sẽ tốt hơn người bình thường nhiều. Hơn nữa lúc này tăng thêm một đối thủ cạnh tranh tuyệt đối là có trợ giúp rất lớn cho việc cạnh tranh chiếc bình Nguyên Thanh Hoa.

-9200 vạn...

Lại có người báo giá, bọn họ nhìn không thấu dụng ý của Lý Dương nhưng cũng không muốn buôn tha cho cái bình, chỉ cần không tới giá cao nhất trong nhận định của bọn họ thì bọn họ vẫn sẽ tiếp tục báo giá.

Lần này, Lý Dương không có tiếp tục báo giá mà chờ những người khác, những người kia sau khi báo giá một lần dường như ăn ý với nhau cùng lúc im lặng.

Mọi người xung quanh yên lặng gật đầu, người trẻ tuổi giàu có năm nay quả thật có nhiều mà.

Thời gian từ từ trôi qua, sau khi vượt giá 9000 vạn giá tăng lên rất chậm, thời gian báo giá cũng càng ngày càng dài, nhưng mà 4 người kia vẫn không chịu từ bỏ, chỉ cần không chịu từ bỏ thì buổi đấu giá vẫn tiếp tục, giá của cái bình Nguyên Thanh Hoa sẽ tiếp tục tăng mạnh.

9800 vạn, số 66 tiếp tục báo giá.

Lúc này đây, khoảng cách giữa hai lần báu giá không còn xa như trước nữa, Lý Dương giơ thẻ bài của mình lên rồi cười cười nói: -Một ức...

Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn, đặc biệt là Mao lão, Bạch Minh và Trần Vi thì đầy kinh ngạc nhìn hắn.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status