Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 385: Đồ sứ biết ca hát (1)


Nhóm dịch: QuyVoThuong

Uống xong chén rượu, Lý Dương vẫn còn suy nghĩ cách lấy 12 cái chai, đồng thời hắn cũng nhớ mang máng là đã gặp loại đồ sứ này ở đâu đó rồi.

Suy nghĩ một hồi, Lý Dương không khỏi lắc lắc đầu, hắn xem qua không ít sách, hắn cũng khẳng đinh là đã gặp qua những loại đồ sứ tương tự thế ở quyển sách nào đó, nhưng mà hắn lại không nhớ ra.

-Lão đại, em kính anh một ly, cảm ơn anh đã cho em cơ hội công tác

Lý Xán đột nhiên đứng lên bứng rượu đưa cho Lý Dương rồi nói với Lý Dương một câu, trong lòng hắn người mà hắn muốn cảm ơn nhất chính là Lý Dương, Lý Dương không chỉ mang ơn cứu mạng hắn mà còn cho hắn có một công việc tốt như vậy, với công việc lúc này của hắn hắn rất vừa lòng.

-Lão lục, đã gọi tôi là lão đại thì không cần khách khí như vậy, cậu cũng biết tính tình của tôi rồi đó

Lý Dương trừng mắt nhìn hắn nhưng ly rượu thì cũng uống hết, Lý Xán cười một tiếng, không nói gì mà một hơi uống hết ly rượu.

Giống như lời Lý Dương nói, Lý Xán biết tính tình của Lý Dương, phần cảm kích này chỉ có thể ghi chặt trong lòng mà thôi, cố gang vì công ty làm việc, giúp cho công ty không ngừng phát triễn thì mới chính là báo đáp tốt nhất dành cho Lý Dương.

-Lý đổng sự, tôi cũng kính anh một ly

Lý Dương mới vừa buông cái chén thì Liễu Tuấn đã giơ chén lên, Lý Dương lập tức rót rượu rồi một hơn cạn sạch, nói:

-Liễu Tuấn, cậu cũng không cần khách khí như vậy, tài năng của cậu trong giới trẻ cũng là rất ít gặp, công ty chúng ta có được cậu có thể nói là phúc của công ty, nào, cụng ly

Liễu Tuấn có chút sững sốt rồi nhìn chén rượu trên tay, cái chén này không nhỏ, một ly ước chừng 2 lượng rượu đế, cái chén của hắn không rót đầy nhưng cái chén của Lý Dương thì lại khác, chén đó đã rót đầy hơn nữa Lý Dương làm một hơi là cạn sạch, hắn má không uống cạn thì thật là không biết xấu hổ.

-Cám ơn Lý đổng sự

Liễu Tuấn có chút xấu hổ cười rồi rót đầy ly rượu sau đó uống hết.

Sau khi uống xong chén rượu này Liễu Tuấn cảm thấy trong bụng có một luồn khí sắp tràn lên nên vội vàng ăn vài miếng đồ ăn áp chế lại, Liễu Tuấn là người Bắc Kinh, bình thường cũng uống rượu đế, nhưng tuyệt đối không có uống nhiều như vậy lần nào.

Lý Xán vụng trộm cười cười, không thấy hắn chỉ dám mời có một nữa ly thôi sao, Lý Xán rất rõ ràng muốn đọ rượu với Lý Dương là tự mình tìm chết, thật không biết lão đại làm sao mà có thể luyện ra tửu lượng cao như vậy, quả thực là nghìn chén không say mà.

-Liễu Tuấn, dường như chúng ta gặp nhu ở đâu rồi phải không?

Uống thêm vài chén, khi mọi người đều có vẻ say thì Lý Dương đột nhiên hỏi một câu, Liễu Tuấn ngẩn người rồi nhìn Lý Dương.

-Chúng ta gặp qua một lần, có điều đó là chuyện thật lâu trước kia, Lý đổng sự có trí nhớ thật tốt

Liễu Tuấn cảm thán nói một câu, lúc trước bởi vì hắn không phục Lý Dương, hắn không biết Lý Dương là hạng người gì mà trực tiếp từ chức hơn nữa còn cố ý chạy đến Trịnh Châu thành lập công ty bán đấu giá nên hắn cũng chạy tới xin vào công ty này xem thử, không ngờ là công ty này sau đó lại phát triển rất nhanh chóng.

-Trí nhớ tôi làm sao mà tốt như thế được, tôi chỉ nhớ chúng tôi có gặp nhưng mà không nhớ là gặp ở đâu

Lý Dương lắc lắc đầu, những lời này hắn chỉ tùy ý hỏi một chút, lúc này Lý Dương vẫn còn nghĩ phải làm sao mới có thể lấy được 12 cái chai kia.

-Chúng ta gặp mặt ở Quang Vinh Bảo Trai, lúc ngài xem xét cổ ngọc

Một lúc sau Liễu Tuấn mới nhẹ nhàng nói, Lý Dương đột nhiên sửng sốt, Liễu Tuấn nói như vậy thì Lý Dương mới nhớ ra mình đã gặp hắn khi nào.

Lúc trước, khi Lý Dương đến Quang Vinh Bảo Trai để xem xét cổ ngọc thì có một người nhân viên trẻ tuổi luôn không phục nhìn hắn làm cho hắn rất là kỳ quái, vì thế hắn liền nhìn vài lần, hiện tại ngẫm lại thì người không phục mình là Liễu Tuấn chứ còn ai.

-Sao cậu không ở lại làm việc ở Quang Vinh Bảo Trai mà lại chạy tới Trịnh Châu?

Lý Dương rất tò mò hỏi một câu, Liễu Tuấn cười khổ nhưng không nói gì.

Hắn tới Trịnh Châu là để nhìn xem Lý Dương rốt cuộc là dạng người gì, mặt khác còn có muốn trước mặt Lý Dương chứng minh mình không kém hắn.

Làm cho Liễu Tuấn không ngờ là khi hắn đến Trịnh Châu thì vẫn chưa gặp được Lý Dương, từ đó hắn luôn nghe được tin đồn về Lý Dương. Liễu Tuấn có con đường tin tức của riêng mình, hắn biết những tin đồn này không hề giả, từ từ hắn nhận ra không cần gặp mặt Lý Dương hắn cũng biết mình kém hơn Lý Dương nhiều lắm, việc khác không nói, chỉ nói tới cái khạp thời Vạn Lịch kia thôi thì hắn cũng đã thua rồi, cái khạp này cho dù đặt trước mặt hắn thì hắn cũng chẳng thể nào nhìn ra.

Có điều, hắn cảm nhận rõ nhất sự chênh lệch chính là ngày hôm nay.

Liễu Tuấn có thể nhìn ra cái chai kia là hàng giả đã là cực hạn, Lý Dương chỉ tùy ý nhìn vài lần mà đã có thể nói ra nó là do hai thứ hợp lại, thậm chí thời đại của hai mãnh vỡ cũng bị Lý Dương nói ra, loại biểu hiện này mạnh hơn hắn rất là nhiều.

Lúc này hắn đã tự mình hiểu được hắn và Lý Dương có chênh lệch cực lớn, hơn nữa chênh lệch này trong ngắn hạn là không thể nào sang bằng được.

-Tiểu Tuấn, trước đó cậu thật sự là làm ở Quang Vinh Bảo Trai sao?

Lý Xán cũng hỏi một câu, ánh mắt còn trợn tròn lên, Quang Vinh Bảo Trai a, so với nó thì công ty của hắn chỉ là một đứa trẻ mới tập đi mà thôi, có thể làm nhân viên ở đó thì trình độ còn tốt hơn phó chủ quản của công ty hắn.

Đặc biệt là với thực lực của Liễu Tuấn thì cho dù là ở Quang Vinh Bảo Trai cũng có tương lai rất sang sửa, dù sao thì người trẻ tuổi mà có năng lực như thế bây giờ không có nhiều.

-Trước kia tôi làm ở Quang Vinh Bảo Trai, có điều đó đã là chuyện trước kia, hiện tại tôi giống anh chỉ là nhân viên của công ty Lợi Đạt mà thôi .

Liễu Tuấn lắc đầu cười, trước kia hắn không phục Lý Dương mới tới nơi này nhưng bây giờ hắn thật lòng muốn ở lại, công ty Lợi Đạt tuy là công ty mới nhưng không khí làm việc ở nơi này không tệ, Liễu Tuấn rất thích loại công tác này.

Huống hồ, tâm tư của Liễu Tuấn đã chuyển từ đối lập sang học tập, ở chỗ này thì hắn mới có thể tiếp xúc nhiều với Lý Dương được.

Còn nữa, trong lòng Liễu Tuấn có một ý nghĩ, công ty đấu giá Lợi Đạt có Lý Dương là đổng sự thì tương lai ai dám chắc nó không phát triển thành một công ty sánh ngang thậm chí là vượt qua Quang Vinh Bảo Trai chứ, thậm chí nó còn có thể vượt qua công ty xuyên quốc gia như Tô Phú cũng không chừng. Như vậy thì khởi đầu từ chỗ này, tương lai khi công ty thật sự nổi danh thì hắn cũng là một công thần, ở đây so với ở Quang Vinh Bảo Trai còn có thành tựu hơn nhiều.

-Cậu nói đúng, chúng ta đều là nhân viên của công ty Lợi Đạt, chúng ta cùng nhau cố gắng, tương lai công ty sẽ phát triển vô cùng tốt đẹp.

Lý Xán lập tức gật gật đầu, trên mặt còn có chút hưng phấn, hắn hiện tại xem như hiểu ra vì cái gì mà Liễu Tuấn mạnh hơn mình, biểu hiện cũng tốt hơn, thì ra hắn là người của công ty lớn.

Lý Dương cũng cười cười rồi đột nhiên nói với lão Thái:

-Lão Thái, vừa rồi ông nói chuyện chiếc bình là như thế nào vậy?

-Chuyện gì?

Lão Thái đang đối phó con cua nên khi nghe Lý Dương hỏi liền ngẩn đầu mê man nhìn Lý Dương.

-Chính là chuyện hai cái bình đó, chiếm tiện nghi như thế nào vậy?

Lý Dương lại nói, Lý Xán và Liễu Tuấn đều bị chuyện này hấp dẫn, cái này mà cũng chiếm tiện nghi chắc là mặt trời đã mọc hướng Tây rồi.

-À, là như thế này

Lão Thái đặt con cua sang một bên rồi nói thao thao bất tuyệt, đối với lão Thái mà nói có người để cho hắn nói còn quan trọng hơn là việc ăn uốn nữa.

Lão Thái nói rất nhiều, có điều nội dung bên trong cũng rất đơn giản, nghe một hồi Lý Dương cuối cùng cũng hiểu được.

Lúc trước ông chủ nhà hàng dùng hai vạn để mua hai cái bình này, Trên thực tế là hai cái bình này trước kia dùng để trấn thủ trước nhà, sau dó nhà ngày phá vỡ và dọn đi nơi khác, cảm thấy mang đi thì quá phiền phức nên họ mới bán lại cho ông chủ nhà hàng.

Lớn như vậy cái đại hang, người thường gia cũng quả thật không dùng được.

Hai vạn mua một đôi bình lớn như thế thì cũng không tính là đắt, dù sao thì hai thứ này thoạt nhìn cũng là loại không tệ, có điều khi mua nó về thì chỗ đặt nó cũng làm cho ông chủ phát sầu, không có chổ nào khác nên hắn đành phải đặt hai bên cửa.

Cuối cùng không có các nào khác nên ông củ nhà hàng dùng nó như là hai con sư tử đá mà đặt trước cửa, dù sao thì cái bình này cũng rất nặng, không ai thèm trộm nó cả, chỉ cần không bị người cố ý phá nó là được rồi. Cho dù là có người phá hỏng nó cũng không sợ, nhà hàng có camera, chỉ cần là người địa phương làm thì không ai trốn thoát được.

Nói mua là là chiếm tiện nghi cũng không phải là không đúng, hai cái bình đặt ở đó từ từ cũng có chút thay đổi.

Hai cái bình không có gì kỳ lạ nhưng người khách đi vào trong này đều có cảm giác là mình nghe được một âm thanh nào đó lúc ẩn lúc hiện, trải qua một thời gian tìm hiểu thì có người phát hiện tiếng động truyền ra từ hai cái bình.

Việc này sau khi truyền ra lập tức trở thành sự kinh động lớn, rất nhiều người đều nghe tiếng mà đến đây, từ từ mọi người đều phát hiện âm thanh phát ra từ trong cái bình nghe giống như là tiếng nhạc vậy.

Danh tiếng đồ sứ biết ca hát từ đó truyền ra, lập tức có không ít người muốn mua cái bình này, có người thậm chí ra giá mười vạn một đôi nhưng ông chủ tiệm vẫn không chịu bán.

Thậm chí người của đài truyền hình cũng tới đây quay phóng sự và làm bản tin, từ đó danh tiếng của cái bình càng thêm vang dội, người đến để xem cái bình càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng, ông chủ nhà hàng không dám đặt nó ngoài cửa nữa mà nhờ nhà thiết kế chỉnh sửa lại kiến trúc khách sạn một chút để mang hai cái bình vào bên trong.

Đây là chuyện xưa của cái bình này.

Thực đáng tiếc là cái bình này sau khi đem vào bên trong thì không còn phát ra âm thanh nữa, cho dù là dùng quạt thổi thì nó cũng không hề phát ra âm thanh, có điều đặt hai cái bình ở chỗ này thì rất hài hòa, ông chủ tiệm nhìn cũng thấy thích nên không để ý tới nó nữa.

Lâu ngày, cái bình biết ca hát không còn ai để ý tới nữa, ũng không có ai muốn mua cái bình này, mà việc làm ăn của nhà hàng thì càng ngày càng náo nhiệt, cuối cùng nơi này trở thành nhà hàng tốt nhất Cảnh Đức trấn.

-Đồ sứ biết ca hát, không thần kỳ như vậy đó chứ? Đồ sứ nào mà biết ca hát chứ

Nghe xong lời của lão Thái, Lý Xán là người thứ nhất không tin, theo trước tới nay chỉ nghe qua đồ sứ có thể xem, có thể sử dụng, có thể chon cùng chứ chưa khi nào nghe qua đồ sứ biết hát, Lý Xán quả thật là lần đầu tiên nghe thấy việc này.

Liễu Tuấn nhìn Lý Dương lại nhìn Lý Xán rồi mới nhỏ giọng nói:

-Tiểu Xán, kỳ thật trong lịch sử quả thật có xuất hiện đồ sứ biết hát

-Thật sự có?

Lý Xán hơi hơi sửng sốt, lập tức trả lời:

-Tiểu Tuấn, không phải là cậu đùa tôi đó chứ? Đồ sứ thật sự có thể ca hát giống con người sao?

Lý Dương khoát tay áo, nói :

-Hoàn toàn giống người thì khẳng định không thể nào, nhưng trong lịch sử quả thật có nói tới việc đồ gốm biết hát, nhưng mà khai quật từ trước tới nay đều không thấy thứ nào như vậy, cho nên từ từ nó đã trở thành truyền thuyết

Liễu Tuấn gật đầu nói:

-Lý đổng sự nói đúng, trong Thiên Công Khai Quật có nhắc tới nó, nó có thể ca hát, nhưng mà là dùng một cách hơi đặc thù, thực đáng tiếc là cách làm này cũng không có ghi lại, cũng không có giới thiệu nên người hiện đại căn bản lài không gặp qua đồ sứ biết ca hát

-Thần kỳ như vậy, lão đại, hai cái bình này không phải là hàng thất truyền đó chứ?

Lý Xán trừng to mắt nhìn Lý Dương rồi hỏi, nếu thật sự là như vậy thì thứ này có giá trị sưu tầm rất cao, nói ông chủ nhà hàng kiếm lời là chuyện quá chính xác.

-Có phải hay không thì tôi không biết, có điều cái bình này có nhiều lời đồn như vậy thì khẳng định là nó có bí mật, lão Thái, ông nghĩ biện pháp giúp tôi mua hai cái bình từ tai của ông chủ nhà hàng, xài bao nhiêu tiền đều được

Lý Dương nhìn lão Thái rồi nói, trên mặt lão Thái hiện ra một tia khó xử, ông chủ nhà hang trước đó có nói qua bao nhiêu tiền cũng không bán hai cái bình, hiện tại nó đã trở thành điểm đặc sắc của nơi này, muốn mua nó quả thật là chuyện không dễ dàng gì.

-Ông chủ Lý, tôi chỉ có thể nói giúp cậu, có thành công hay không thì tôi không đảm bảo

-Như vậy thì để tôi tự mình đi

Lý Dương suy nghĩ một chút rồi lắc lắc đầu quyết định tự mình ra tay, mua thứ này quả thật không dễ dàng, nếu để cho lão Thái đi hỏi mà không được thì việc mua cái bình này càng khó hơn. Giờ khắc này, Lý Dương không ngờ có ý mua hết cả nhà hàng để có được hai cái bình này.

Sau khi ăn cơm xong mọi người liền rời khỏi, Lý Dương thì tự mình đi gặp ông chủ nhà hàng.

Lúc đi đến đại sảnh nhà hàng, Lý Dương lại nhịn không được nhìn về phía hai cái bình, từ bên ngoài nhìn vào thì nó chỉ có đẹp chứ không có gì khác, bên trong hai cái bình đượcđổ nước đầy một nữa bình, hơi nước tỏa ra làm cho khách hàng có cảm giác khoan khoái.

Ông chủ không có ở đây, người bán hàng nói phải hai giờ ông chủ mới trở vè, Lý Dương trước hết tính tiền cơm rồi ngồi trên ghế chờ.

Lý Dương có một trực giác, cái bình này sở dĩ biết ca hát là vì mười hai cái chai bên trong, về phần vì sao chuyển chỗ khác nó lại không hát nữa thì hắn không biết, phải chờ đi về nghiên cứu mới biết được.

Lý Xán, Liễu Tuấn hai người chạy tới cẩn thận nhìn cái bình nhưng nhìn thế nào thì nó cũng không giống như là bảo bối, nhìn một hồi hai người liền lắc đầu rồi quay trở lạ chỗ củ.

Lúc này Lý Dương lạ sử dụng năng lực đặc thù bao phủ hai cái bình bên trong rồi từ từ quan sát mười hai cái bình.

Quan sát một hồi, Lý Dương đã phát hiện ra không ít vấn đề.

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status