Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 417: Thiên hạ đệ nhất kiếm (3)


Nhóm dịch: QuyVoThuong

-Lão đại, làm sao vậy?

Trần Lỗi đẩy đẩy Lý Dương, Vương Giai Giai cũng hiếu kỳ nhìn hắn, Lý Dương đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt cũng đã bình tỉnh trở lại.

-Không có việc gì, tôi đang suy nghĩ về than Công Chính kiếm này

Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, hắn không nhịn được liếc nhìn một chút thanh kiếm nằm ngay góc, những thanh kiếm này đã bị hư tổn rất nhiều, ngay cả niên đại cũng không thể đoán được.

-Một thanh Công Chính kiếm thì có gì mà xem, không phải nó là thứ Tưởng Giới Thạch phát cho cấp dưới hay sao?

Trần Lỗi nói, thanh kiếm này trong mắt hắn còn khôn bằng thanh kiếm mà những ông bà lão dùng để tập luyện múa kiếm nữa.

- Quả thật là do Tưởng Giới Thạch phát xuống nhưng không phải thanh nào cũng có giá trị như nhau, nếu có quan hệ với danh nhân thì giá trị của thanh kiếm này sẽ khác đi rất nhiều

Lý Dương mỉm cười nói một câu, chuôi Công Chính kiếm này quả thật có quan hệ với danh nhân, hơn nữa người này còn là người rất có danh tiếng, chính vì danh tiếng của người này nên giá trị của thanh kiếm này sẽ tăng thêm mấy chục lần.

-Danh nhân, Công Chính kiếm ngoại trừ Tưởng Giới Thạch ra còn ai có liên quan tới nó nữa chứ, thứ này không phải là thanh của Tưởng Giới Thạch đó chứ?

-Đương nhiên không phải, trên thanh kiếm có khắc 4 chữ Tưởng Công Chính tặng, chẵng lẽ hắn tự tặng cho mình hay sao?

Trần Lỗi có chút sững sốt, hắn vội vàng nhìn lại, Lý Dương thì bất đắc dĩ lắc đầu, sức tưởng tượng của lão Ngũ qua nhiên phong phú, có điều thanh kiếm của Tưởng Giới Thạch rất là xinh đẹp chứ không như thanh kiếm này.

Lưu Cương đã sắp làm xong, Lý Dương vội vàng nhìn qua.

Đám người Lý Dương ngồi chồm hổm trước cửa tiệm làm cho ông chủ tiệm tò mò nhìn qua, khi nhìn thấy Lưu Cương đang cại hần sửa chữa trên thanh kiếm thì hắn không khỏi lắc đầu.

Chỗ sửa chữa lại đi vạch trần, đây là hành động không hề có ý nghĩa, trong mắt ông chủ tiệm đám người Lý Dương thuần túy là không có việc gì nên tìm chuyện làm.

Ông chủ tiệm đi qua một bên không thèm để ý tới đám người Lý Dương nữa.

-Mở, mở ra rồi

Ngưu Linh đột nhiên kêu một tiếng, sau khi cại phần bên ngoài ra thì bên trong rất dễ dàng mở ra, ông chù tiệm vừa mới đi không bao lâu đã quay đầu nhìn lại.

Lần này, ông chủ tiệm sững người ngay tại chỗ, hắn vừa lúc thấy được phần bên trong của vết dán.

-Đây là cái gì, bên trên còn có chữ viết? Trương cái gì Phủ, còn là chữ phồn thể nữa?

Trần Lỗi rất nhanh nhảy tới phía sau Lưu Cương nhìn thanh kiếm rồi kinh ngạc nói, sau khi cại lớp dán ra thanh kiếm cũng không có tổn thương gì, muốn nói có thì chính là bên trong xuất hiện vài chữ, hơn nữa những chữ này rất là không tệ.

-Để cho tôi xem

Ông chủ tiệm nhanh chóng đi tới, Lưu Cương nhìn Lý Dương, Lý Dương gật gật đầu.

Ba chữ kia Lý Dương đã sớm nhìn thấy, đúng thật là chữ phồn thể, có điều Lý Dương biết 3 chữ này, ba chữ này hợp lại cùng nhau chính là tên của một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử.

-Trương Linh Phủ, đều này không có khả năng

Ông chủ tiệm nhìn mấy chữ này rồi kinh ngạc thốt lên. Giọng của hắn không nhò nhưng những người xung quanh dều quay đầu lại nhìn hắn, hơn nữa còn có hai ông chủ ở tiệm kế bên đi qua nơi này.

-Trương Linh Phủ? Thì ra chữ đó là chữ Linh, thật là khó nhận ra mà

Trần Lỗi lắc lắc đầu, chữ phồn thể 'Trương Linh Phủ’ quả thật rất phức tạp, lại là khắc trên thân kiếm, người không biết chữ phồn thể rất là kho có thể nhận ra nó.

Mấy chữ này không chỉ có Lý Dương biết mà ông chủ tiệm cũng biết, nhận biết chữ phồng thể cũng là một môn học vấn về đồ cổ, chữ giản thể chỉ có vài thập niên gần đây, thường thường trên những thứ được xem là đổ cổ thì chỉ có chữ Phồn thể.

Một món đồ thời Đường thì không thể nào lại có khắc chữ giản thể, nếu thật sự thấy được thì món đồ này chính là hàng giả không cần nghi ngờ.

-Lý Dương, thứ này không phải là bội kiếm của Trương Linh Phủ đó chứ?

Vương Giai Giai đứng lên, kinh ngạc nhìn Lý Dương, cô biết rõ Trương Linh Phủ là ai, đây là quốc dân đảng ít có hãn đem, tuy rằng mạnh lương cố chiến dịch thời điểm chết trận sa trường, nhưng hắn kháng chiến thời kì và Nhật Bản nhân tác chiến thời điểm công lao không thể gạt bỏ.

-Hiện tại khó mà nói, có điều khả năng là khá lớn đó

-Điều đó không có khả năng, điều đó không có khả năng, bội kiếm của Trương Linh Phủ sao có thể ở đây được chứ?

Ông chủ tiệm nói một câu, đầu không ngừng lắc, ánh mắt thì kinh ngạc, có mờ mịt, còn có nồng đậm hối hận.

Ông chủ tiệm tuy rằng nói không có khả năng nhưng trong lòng hắn thì đã thừa nhận, trên thân kiếm có khắc tên Trương Linh Phủ, thanh kiếm này lại là Công Chính kiếm thật sự chứng minh nó không phải là hàng được người giả tạo.

-Sao lại không thể chứ, Trương Linh Phủ chính là Đại tướng quân, kiếm của hắn có phải là rất đáng giá hay không?

Trần Lỗi thấy ông chủ tiệm nghi ngờ Lý Dương nên lập tức nói một câu, giọng của hắn rất lớn nên làm cho rất nhiều người chú ý.

-Nếu là bội kiếm của tướng quân Trương Linh Phủ thì thật sự là đáng giá, có điều ý nghĩa lịch sử của nó còn đáng quý hơn

Lý Dương nhẹ giọng nói một câu, Vương Giai Giai đồng ý gật đầu, cô làm nghề báo nên biết sứ ảnh hưởng của Trương Linh Phủ, mà theo tin tức thì Công Chính kiếm của Trương Linh Phủ có mặt ở Trịnh Châu, việc này chứng minh thanh kiếm này là không giả.

-Ông chủ Dư, thanh kiếm này có thể cho tôi mượn xem không?

Một người đi tới nói với ông chủ Dư một câu, ông chủ Dư lập tức đưa thanh kiếm qua.

-Tôi nhớ là Trương Linh Phủ tên thật là Trương Chung Lân, tự Linh Phủ, nếu hắn khắc tên mình thì khắc Chung lân mới đúng chứ?

Người này lắc lắc đầu, trong ánh mắt còn hiện ra một tia giảo hoạt, có điều hắn vừa nói vậy thì mọi người liền sững sốt.

Trên thân kiếm lưu lại tên, bình thường đều là khắc tên là chủ yếu, giống như Tưởng Giới Thạch vậy, hắn tên là Công Chính, tự Giới Thạch, cho nên chữ khắc trên kiếm là Công Chính, mà tự chỉ một loại danh xưng, bình thường đều dùng để xung hô.

-Đúng đúng, Trương Linh Phủ tên thật là Trương Chung Lân, có khắc thì cũng chỉ khắc Chung Lân thôi, bội kiếm này không thể nào là của Trương Linh Phủ được

Ông chủ Dư vội gật đầu, thanh kiếm này nếu thật sự là kiếm của Trương Linh Phủ thì giá trị sẽ tăng lên rất nhiều, cho dù là trăm vạn thì cũng chưa chắc có thể mua được.

Ông chủ Dư tất nhiên là không muốn Lý Dương kiếm được tiện nghi, an không được nho thì nói nho hư, đây là tâm lý của người bình thường.

-Tiểu huynh đệ, tuy rằng đây không phải là kiếm của Trương Linh Phủ nhưng cũng là môt thanh Công Chính kiếm không tệ, lại có khắc tên Trương Linh Phủ, đoán là có người do sùng bái nên khắc lên, thanh kiếm này tặng cho tôi thế nào, tôi có thể trả cho cậu sáu vạn

Người mới tới nói với Lý Dương một câu rồi cúi đầu nhìn thanh kiếm, trong mắt hắn còn hiện ra sự tham lam.

-Hiện tại xem ra sáu vạn vẫn là hơi cao, thân kiếm còn có tổn hại mà

Ông chủ Dư gật gật đầu, trong lòng thấy có chút đáng tiếc, nếu biết thanh kiếm này như thế thì hắn sớm đã mua thanh kiếm này rồi. Khác không nói, chỉ cần thanh kiếm này có khắc tên Trương Linh Phủ thôi thì cũng đã đủ hù người rồi, nói không chừng chỉ cần một thanh kiếm này cũng có giá bằng tất cả những thanh kiếm này rồi.

-Xin lỗi, tôi rất thích thanh kiếm này nên sẽ không bán

Lý Dương lắc lắc đầu, hắn biết rất rõ thanh kiếm này có là thật hay không, nếu không phải Lý Dương có trụ cột vững chắc thì nói không chừng hắn thật sự đã bị những người này hù rồi, trước đó Lý Dương còn nghĩ hắn hiểu lầm nhưng khi hắn mở miệng muốn mua kiếm thì Lý Dương đã hiểu được tên này cũng không phải là người tốt gì.

-Tiểu huynh đệ, cậu có điều không biết, bình thường tôi đều rất thích sưu tập đồ cổ, tôi vẫn còn đang thiếu Công Chính kiếm, nếu cậu bán cho tôi thì tôi sẽ trả cho cậu 7 vạn

Người này vẫn chưa từ bỏ mà tiếp tục trả giá.

Ông chủ Dư kinh ngạc nhìn hắn, là hàng xóm kế bên nên hắn cũng hiểu một chút tâm trạng của người này, người này bình thường nào có hứng sưu tầm cổ kiếm chứ.

Có điều hắn cũng không nói gì, họ là hàng xóm cũng là người cùng nghề, nói lung tung là không được, hơn nữa hắn cũng không hiểu dụng ý của người này nên cũng không muốn nói lung tung.

Lý Dương lại lắc lắc đầu, trong lòng thì âm thầm cảm thán, trụ cột tri thức vững chắc quả là không uổng công, cho dù hắn có có thể nhìn ra những chứ trên kiếm mà không biết đoạn lịch sử của nó thì cũng rất dễ bị người khác lừa.

Lúc này, Lý Dương vô cùng cảm kích Hà lão, những trụ cộ này là do Hà lão yêu cầu học thuộc Lý Dương mới có thể biết nhiều như vậy.

-Tám vạn, được không? Tôi rất có thành ý đó

Người nọ lại bỏ thêm một vạn, trên mặt còn có chút lo lắng.

Ông chủ Dư càng thêm kinh ngạc, tám vạn đã là một nửa giá trị của những thanh cổ kiếm này rồi, nếu như biết thanh kiếm này có thể bán được 8 vạn thì hắn đã dùng mười tám vạn mua số kiếm này rồi.

-Thật xin lỗi, gần đây tôi rất có hứng thú với cổ kiếm nên tôi sẽ không bán

-Mười vạn

Người nọ lần này bỏ thêm hai vạn, nói:

-Tiểu huynh đệ, tôi thật sự thực thích thanh kiếm này, mười vạn a, đã gấp 2 giá thị trường rồi, bỏ qua thì sau này sẽ không thể nào gặp được đâu

Ông chủ Dư lại càng kinh ngạc, hắn không phải kinh ngạc giá mười vạn mà là nghĩ đến mục đích của người này. Bọn họ là thương nhân rất khôn khéo, chuyện không có lợi ích bọn họ sẽ không làm, người này nếu dùng giá cao như vậy để mua nó chứng minh thanh kiếm này rất có giá trị.

Nghĩ đến đây, ông chủ Dư khẽ giật mình, hắn ngơ ngắc nhìn thanh Công Chính kiếm.

Thanh kiếm này nếu có giá hơn mười vạn thì chỉ có một khả năng đó chính là nó là đồ thật, nó thật sự là kiếm của Trương Linh Phủ, chỉ có như vậy thanh kiếm này mới có giá cao như thế, cũng chỉ có như vậy mới có thể dùng giá mười vạn để mua mà không lỗ.

-Tôi sẽ nói cho rõ, chuôi kiếm của Trương Linh Phủ này cho dù ông trả tôi 100 vạn tôi cũng sẽ không bán

Lý Dương thở dài rồi từ từ nói, lời của hắn làm cho mọi người rất kinh ngạc.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status