Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 418: Thiên hạ đệ nhất kiếm (4)


Nhóm dịch: QuyVoThuong

-Bội kiếm của Trương Linh Phủ? Lý Dương, không phải người này vừa nói nó không phải hay sao?

Đôi mắt đáng yêu của Vương Giai Giai sáng lên, cô nghi hoặc hỏi một câu, mọi người tập trung lại đây phần lớn đều đứng bên cạnh ông chủ Dư, có một hai người có nhãn lực, lại là người khôn khéo nên vừa nghe xong họ đã biết chuyện gì vừa xảy ra nên đều lắc lắc đầu.

Người vừa trả giá vừa rồi liền biến sắc, kiếm còn ở trên tay hắn, nhìn thanh kiếm rồi nhìn Lý Dương, độ nhiên hắn cắn chặt răng.

-Tiểu huynh đệ, hai mươi vạn, thế nào, tôi dùng hai mươi vạn để mua thanh kiếm này

Hắn vừa thốt lên xong, ông chủ Dư liền có cảm giác mê muội. Quả nhiên hắn đã đoán đúng, vừa rồi người này sở dĩ nói nó không phải của Trương Linh Phủ là vì muốn ép giá mua nó, không ngờ là Lý Dương lại không bị lừa nên mới phải không ngừng tăng giá, nếu không là hàng thật thì hắn cũng đã không cần phải nâng giá lên 20 vạn rồi.

-Vị tiên sinh này, lời tôi nói không cần phải lập lại chứ?

Lý Dương nhíu nhíu mày, tên này quả thật là tham lam, đừng nói thanh kiếm này thật sự là kiếm của Trương Linh Phủ, cho dù là không phải, Lý Dương cũng sẽ không bán cho hắn, hiện giờ Lý Dương cũng không thiếu một chút tiền này.

Với đồ cổ, thái độ của Lý Dương không khác gì Hà lão, thứ tốt có thể không bán thì sẽ không bán, tiền không có thì có thể kiếm, đồ mà không có thì rất khó có thể kiếm lại.

-Lão đại, tôi có chút hồ đồ rồi, anh có thể nói cho tôi rõ hay không?

Trần Lỗi trừng to mắt, Vương Giai Giai và Ngưu Linh đều nhìn Lý Dương, Lưu Cương cũng là như thế.

Lý Dương gật gật đầu, cười cười, chậm rãi nói :

-Nếu muốn nói thì phải nói từ thời điểm án “Đội trưởng cổ thành giết vợ”, lúc ấy Trương Linh Phủ vẫn còn là một đội trưởng, có một lần đi theo Hồ Tông Nam ra ngoài đánh giặc nên để lại vợ và đứa con ở cổ thành Tây An, có một ngày có ngườ bạn từ Tây An mới từ nhà lên nên hắn liền đi tới hỏi xem ó thấy vợ con hắn không, họ sống như thế nào?

-Người bạn của hắn nói thế nào?

Vương Giai Giai tò mò hỏi một câu, những người khác cũng đều nhìn Lý Dương, người vừa mới ra giá thì thở dài, Lý Dương nói chuyện xưa này thì hắn đã biết được Lý Dương biết xuất xứ của thanh kiếm này.

-Bạn của hắn cười nói là gặp được, gặp ở rạp chiếu phim, vợ cậu mặt sườn xám, còn có một người thanh niên mặc tây trang mang giày da, hai người còn rất là thân mật nữa

-Trời à, thiệt hay giả?

Ngưu Linh che miệng nhịn không được kêu một tiếng, vừa rồi Lý Dương đã nói là án đội trưởng cổ thành giết vợ, hiện tại nghe đến đó, mọi người đều biết chuyện là phát sinh trên người Trương Linh Phủ.

-Hắn vì cái gì nói như vậy, chuyện có phải thật hay không thì tới bây giờ cũng chẳng có ai biết, có điều chuyện này là thật, Trương Linh Phủ ở Tây An chính tay bắn chết vợ mình, chuyện này còn nháo tới chỗ Tống Mỹ Linh, cuối cùng do Tưởng Giới Thạch tự mình ra lệnh bắt Trương Linh Phủ xét xử, cuối cùng còn phán mười năm ở tù nữa

-Xứng đáng, chỉ vì nghe tin người khác nói mà tự tay bắn chết vợ mình, người như vậy bỏ tù là xứng đáng

Ngưu Linh hung tợn nói một câu, nói xong còn hung hăn liếc nhìn Trần Lỗi một cái, Trần Lỗi thì cuối thấp đầu, hắn cảm thấy minh thật là oan uổng mà.

-Chuyện này đối với Trương tướng quân chỉ sợ là vết bẩn lớn nhất của mình

Vương Giai Giai cũng nói một câu, mặc kệ Trương Linh Phủ công tích bao nhiêu nhưng việc hắn giết vợ cô cũng không chịu nổi, cho dù là bất cứ người phụ nửa nào thì cũng sẽ nghĩ như cô.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, làm nam nhân nên cảm thụ của hắn không giống như nữ nhân, Lý Dương không muốn tiếp tục dây dưa trên vấn đề này nữa nên lập tức nói tiếp:

-Năm 1937 sau khi kháng chiến bùng nổ, cấp trên của Trương Linh Phủ là Hồ Tông Nam, Vương Diệu Võ vì tiếc thương tài hoa của hắn nên đã cấu xin Tưởng Giới Thạch thả hắn ra, Tưởng Giới Thạch cũng nhìn trúng hắn nên bí mật ra lệnh đặc xá Trương Linh Phủ...

-Thả a, Tưởng Giới Thạch cũng đáng chết

Ngưu Linh lại tức giận nói một câu, Trần Lỗi vội vàng kéo cô lại rồi nói:

-Linh Linh, để cho lão đại nói xong đã chứ

Ngưu Linh nhìn Lý Dương một chút rồi không nói chuyện nữa, Lý Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, những thứ hắn nói đều là lịch sử, mỗi người khi đối mặt với lịch sử đều có những cái nhìn khác nhau.

Lý Dương không có để ý Ngưu Linh mà tiếp tụ nói: "Vì dấu mọi người nên Trương Linh Phủ đã đổi tên, có điều thay đổi cũng rất đơn giản, hắn chỉ thay đổi một chút tên của mình, tên vốn có của hắn là Truong Chung Lân đã đổi thành Trương Linh Phủ, tự vốn là Linh Phủ nay đổi thành Chung Lân "

-Thì ra là vậy, ý của anh là từ sau năm 1937 cái tên Trương Chung Lân của Trương Linh Phủ không còn sử dụng nữa mà đổi thành Trương Linh Phủ phải không?

Vương Giai Giai rất thông minh, Lý Dương vừa nói vậy cô liền hiểu ra, Trương Linh Phủ sửa đổi tên nhưng chẳng qua chỉ là đem tự đổi thành tên, tên đổi thành tự mà thôi. Loại hiện tượng này thời hiện đại làm cho người ta rất khó hiểu, nó chẳng có nghĩa lý gì nhưng ở thời dân quốc thì quả là một biện pháp tốt.

-Đúng, thanh Công Chính Kiếm của Trương Linh Phủ do Tưởng Giới Thạch tặng có khắc tên của hắn, người khắc cũng là do hắn tự mình tìm, thư pháp của hắn rát tốt, hắn viết tên của mình lên rồi tìm người khắc theo những đường nét này

Lý Dương chỉ chỉ ba chữ phồn thể trên thân kiếm, tất cả mọi người đều cẩn thận nhì, đặc biệt là ông chủ tiệm đồ cổ, hắn cũng có hiểu một chút về thư pháp nên nhìn mấy chữ này một chú hắn liền gật gật đầu.

-Thật không ngờ chỉ một thanh kiếm lại có nhiều chuyện xưa như vậy, lão đại, anh thật lợi hại, khi nào mà anh lại biết nhiều vậy

Trần Lỗi bội phục nhìn Lý Dương, đây là lần đầu tiên hắn nghe chuyện xưa về đồ cổ nên rất có hứng thú. Trên thực tế mỗi món đồ cổ đều có một chuyện xưa của mình, đây cũng là một trong những nguyên nhân có nhiều người thích sưu tầm đồ cổ.

-Tôi cũng chỉ mới học gần đây, lịch sử đồ cổ là một môn học bắt buộc, những danh nhân trong lịch sử đều phải biết tới, Trương Linh Phủ cũng là một danh nhân nên cũng cần phải biết tới

Nhìn Lý Dương tươi cười, người trả giá vừa rồi ôm quyền nói với Lý Dương:

-Tiểu huynh đệ, bội phục, thật không ngờ cậu còn trẻ mà đã có kiến thức uyên bác như vậy, tương lai nhất định sẽ rất có thành tựu

Hắn vừa nói vậy Trần Lỗi liền biết thanh kiếm này thật sự là kiếm của Trương Linh Phủ, vừa rồi tên này nói vậy là để che giấu mọi người để dùng giá thấp mua thanh Công Chính kiếm này.

Sau khi hiểu được việc này, Trần Lỗi còn hung hăn trừng mắt nhìn hắn một cái, may mắn là Lý Dương hiểu biết nhiều, nếu không thì hắn đã bị người khác lừa rồi.

Lưu Cương thì bĩu môi, còn cần tương lai sao? Hiện tại Lý Dương đã có thành tựu rất cao rồi, hơn nữa thành tựu còn cao hơn những người trước mặt này nhiều.

-Lão Từ, ý của ông là thanh kiếm này thật sự là kiếm của Trương Linh Phủ?

Ông chủ Dư hoàn toàn ngây dại, hắn vội vàng kéo người kia lại hỏi một câu, nếu thật sự là kiếm của Trương Linh Phủ thì chắc chắn hắn sẽ rất xót ruột đây.

Người gọi là lão Từ kia nói:

-Tôi thấy hẳn là vậy, nó rất giống với bút tích của Trương Linh Phủ, Trương Linh Phủ tới khi kháng chiến mới được Tưởng Giới Thạch trọng dụng, Tưởng Giới Thạch lúc đó tặng ho hắn một thanh kiếm mang ý nghĩa công chính, sau đó Trương Linh Phủ lại khắc chính tên mình lên thanh kiếm, khi đó Trương Linh Phủ đã thay đổi tên nên khắc mấy chữ này là đúng rồi

Lão Từ gật gật đầu, trong lòng hắn cũng rất tiếc hận, hắn thấy Lý Dương còn trẻ nên định lừa gạt một phen không ngờ thứ này không hề dễ lừa gạt, người ta tuy rằng rất trẻ nhưng kiến thức không hề ít hơn mình, nếu Lý Dương đã kể ra đoạn lịch sử của thanh kiếm này mà hắn còn không thừa nhận thì có vẽ rất tiểu nhân nên hắn chỉ còn cách thừa nhận mà thôi.

Ông chủ Dư đã hoàn toàn ngây dại, hắn có một chút hiểu biết về những món đồ cổ bằng kim loại, hắn biết thanh kiếm này là kiếm thời dân quốc, nhưng hắn chỉ nhận ra thanh kiếm này là Công Chính Kiếm thật sự chứ những thứ khác thì không hề nhìn ra.

Kiếm của Trương Linh Phủ, hơn nửa còn là thanh kiếm có ý nghĩa đặc biệt, ông chủ Dư hiện không biết trong long mình rốt cuộc suy nghĩ gì, bảo bối tốt như vậy không ngờ lại vuột mất trước mắt mình.

Lúc này xung quanh đã có mười mấy người, sau khi nghe thấy có bội kiếm của Trương Linh Phủ liền có mấy ông chủ tiêm kế bên chạy tới để xem diện mạo của thanh kiếm này.

Những người tới nơi này liền bắt đầu thảo luận, khi nhìn Lý Dương torn mắt họ có thêm sự hâm mộ.

Bọn họ đều đã nghe được Lý Dương dùng 18 vạn để mua được số kiếm này, mà chỉ riêng thanh Công Chính kiếm thôi thì cũng đã có giá hơn trăm vạn, lần này Lý Dương tuyệt là kiếm một món lớn rồi.

Mọi người xung quanh nghị luận Trần Lỗi cũng nghe được nên hắn nhịn không được nói một câu:

-Lão đại, đây là kiếm hời trong đồ cổ ư?

-Đúng, kiếm lời trong đồ cổ cần vận may và nhãn lực

Lý Dương cười khẽ gật gật đầu, lần này Trần Lỗi cũng gật đầu, hiện tại hắn đã hiểu rất rõ câu nói của Lý Dương.

Vận may phải có, điều này rất dễ hiểu, nếu không có vận mai thì không thể nào gạp được đồ tốt, giống như thanh kiếm này vậy, nếu Lý Dương không mai thì không thể nào gặp được, nếu ngay từ đầu mà ông chủ Dư mua những thanh kiếm này thì Lý Dương không thể nào mua được.

Về phần nhãn lực, Trần Lỗi còn hiểu sâu sắc hơn, nếu chính hắn mua thanh kiếm này thì không cần đợi tới giá 20 vạn, chỉ cần nó tăng lên giá mười vạn thôi thì hắn đã bán rồi. Tất cả những thanh kiếm này mới có giá 18 vạn, bán một thanh thì kiếm được 10 vạn, không bán mới là lạ.

Có điều nếu thật sự bán thì hắn sẽ khóc sau khi biết được chân tướng của việc này, chây là chỗ xấu khi không có nhãn lực, trơ mắt nhìn bảo bối bị người khác lấy đi còn nghĩ là mình kiếm lời nữa.

-Lão đại, lão đại, sao các người đều ở trong này thế?

Bên ngoài chạy tới hai người, Lý Xán và Liễu Tuấn vừa thấy bọn họ liền kêu lên. Bọn họ vừa mới làm xong việc rồi nghe có người phát hiện Công Chính kiếm trên lầu ba nên chạy lên xem, hơn nữa còn định gọi điện cho Lý Dương kêu bọn hô tới.

Không ngờ là còn chưa gọi điện thoại thì đã gặp được Lý Dương.

Nhìn vị trí của Lý Dương, xung quanh chỗ này lại có rất nhiều cổ kiếm, miệng lý Xán từ từ há ra, Liễu Tuấn cũng nhìn chằm chằm Lý Dương rồi hai người lại nhìn nhau, trong long dâng lên một ý tưởng.

Thanh Công Chính kiếm của Trương Linh Phủ có khi nào là do Lý Dương phát hiện?

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status