Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 522


Chúc công tử dừng ở đó rồi quay đầu nhìn lại.

Không ít người xung quanh thở dài nuối tiếc, nếu Chúc công tử rời đi thì chẳng phải khối Kê Huyết Thạch này vô chủ sao, số nguyên thạch còn lại thì không có giá trị gì nữa, tuy nhiên những khối có lớp vỏ Kê Huyết kia cũng đáng một ít tiền, tính ra cả thảy cũng được trên 1000 tệ.

Bọn họ vốn nghĩ đợi Chúc công tử đi thì lập tức chiếm lấy số Kê Huyết đó, nhưng bây giờ Lý Quân Sơn muốn mua lại thì một vài người lại chửi ông ta ngốc, cũng có một số người trách móc ông ta cản trở miếng ăn của họ.

Những người có ý nghĩ như thế thì cũng chỉ là số ít, đều là những người chực ăn hôi cả.

- Ông muốn mua?

Chúc công tử hỏi nhẹ một câu, Lý Quân Sơn gật đầu, ông ta cũng không biết nói thế nào, nhìn thấy món đồ trị giá 60 vạn bị bỏ lãng phí như thế ông cũng có chút đau lòng, tuy nhiên ông cũng không biết mình mua chúng về để làm gì nữa.

- Được thôi, 1000 tệ bán cho ông đó.

Chúc công tử nói xong liền bỏ đi, lần này hắn không quay đầu lại nữa, hắn cũng chẳng còn tâm trạng để ở lại đây, bản thân hắn vốn dĩ không muốn nhiều lời, tuy nhiên nhìn thái độ thành khẩn của Lý Quân Sơn hắn đành phải đưa ra cái giá nghìn tệ vậy.

Bây giờ tâm trạng của hắn rất tệ, xung quanh rất nhiều người có vẻ vui mừng, tuy nhiên hắn không nhìn thấy điều này ở Lý Quân Sơn, có lẽ đây cũng là lí do mà hắn đồng ý bán món đồ đó.

- Một ngàn tệ, nhanh lên.

Cái người đi cùng vội vã giơ tay ra đòi tiền, Lý Quân Sơn mở ví, trong ví có nghìn tệ tiền lẻ, ông lấy ra mười tờ tiền màu đỏ đưa cho anh ta.

Lấy tiền xong anh ta cũng không thèm đếm liền vội vàng chạy đi, xung quanh cũng có một vài người đã bỏ đi, chẳng có gì hay để xem nữa.

- Ông bỏ ra 1000 tệ mua món đồ này về làm gì vậy?

Hà Ái Linh chau mày hỏi, nếu người mua là Lý Dương thì bà sẽ không hỏi như vậy rồi, bà thật không hiểu là Lý Quân Sơn mua chúng vì mục đích gì.

Món đồ này vốn trị giá 60 vạn, nhưng bà cũng rõ là nó giờ không còn giá trị bao nhiêu nữa, nếu không thì người ta sẽ không vứt nó ở đây.

- Một nghìn tệ cũng đáng mà.

Người xem xung quanh lại thở dài, họ liếc Lý Quân Sơn một cái rồi bỏ đi, bỏ nghìn tệ để mua món đồ này cũng không lỗ, nhưng kiếm được cũng chẳng là bao, nhiều nhất cũng chỉ vài tram tiền công sức là cùng.

- Mẹ, con nghĩ 1000 tệ không đắt, đây là nguyên thạch Kê Huyết, nếu gom tất cả số nguyên thạch vỏ Kê Huyết lại cũng được trên nghìn tệ, huống chi còn một miếng to chưa giải, chi bằng để ba thử vận may xem sao, xem có giải ra được Kê Huyết Thạch hay không.

Lý Dương cười, nghe hắn nói xong thì lập tức một số người bật cười, đây là nguyên thạch Kê Huyết chứ không phải là nguyên thạch Phỉ Thúy, mà Kê Huyết thì lại không thẩm thấu vào bên trong, có nằm mơ cũng không giải ra được Kê Huyết Thạch.

Người xem bỏ đi mỗi lúc một đông, Lý Dương cũng chẳng them để ý đến điều đó, ngược lại hắn thấy vui vui.

Lý Quân Sơn mua khối phế liệu này làm Lý Dương hơi bất ngờ, tuy nhiên vui vẫn nhiều hơn, sau khi giải được Kê Huyết Thạch ngũ sắc thì chỉ nguyên liệu thôi cũng đã bán được trên hai tram vạn rồi, nếu gia công xong rồi gửi đến các công ty bán đấu giá thì càng cao hơn nữa.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc ba mẹ hắn sẽ có thêm một khoản kha khá để dành nữa, nhiều lần Lý Dương đưa tiền cho ông bà nhưng họ không nhận, lần này chính tay họ kiếm ra tiền thì sẽ không còn lý do gì từ chối nữa.

- Đúng đúng, Dương Dương nói rất đúng, cứ để tôi thử sức xem sao.

Lý Quân Sơn vội vã gật đầu, sau khi mua xong thực ra ông cũng có chút hối hận, tuy nhiên sau khi nghe Lý Dương giải thích thì ông thấy vui hơn, dù sao thì món đồ này cũng đáng giá nghìn tệ, chắc chắn sẽ lấy lại vốn thôi.

- Dì à, miễn sao chú thấy vui là được rồi, kiếm tiền là để xài mà.

Vương Giai Giai cầm tay Hà Ái Linh nói, Lưu Cương thì không nói gì, tuy nhiên nhìn hắn cười cũng đủ biết hắn ủng hộ Lý Quân Sơn rồi.

Năm người mà đã có ba người về phe Lý Quân Sơn rồi, bà cũng không biết nói gì nữa.

Cuối cùng bà cũng nghĩ thông rồi, đừng nói là một nghìn, đến một nghìn vạn thì con trai của ông ta cũng có thể móc ra, cũng không cần phải để ý đến chút tiền ít ỏi này nữa, chỉ cần ông vui thì tiêu bao nhiêu tiền cũng đáng.

Bà nghĩ như vậy cũng chỉ là thói quen trong cuộc sống hàng ngày thôi, làm việc gì bà cũng đều suy tính được mất.

Lý Dương bước đến giúp cố định khối nguyên thạch, xung quanh còn khoảng chưa đến 50 người, cũng có một số người đợi để cười nhạo Lý Dương.

Khối phế liệu này mà còn đi giải, đúng là tự chuốc lấy phiền phức.

Đến những người coi giữ máy giải đá cũng có chút do dự, nhưng họ nghĩ đến mối quan hệ giữa Lý Dương với ba vị chuyên gia nên cũng miễn cưỡng mở máy giải, chơi thì chơi, bọn họ cũng chỉ là những người làm công bình thường, không dám đắc tội với người quen của chuyên gia.

Lý Dương cầm dao cắt, khối nguyên thạch vẫn còn rất lớn, cần phải cắt ra thì mới thấy được Kê Huyết Thạch ngũ săc ở bên trong.

Sau khi khởi động máy cắt, Lý Dương nhường chổ cho Lý Quân Sơn, đối mặt với chiếc máy giải đá lạ lẫm này ông cũng hơi luống cuống.

- Ba, trực tiếp ấn xuống là được, đơn giản thôi.

Lý Dương cười, cầm lấy cánh tay của ông ấn xuống, tiếng cắt đá lại lần nữa vang lên, ấn máy cắt xuống xong Lý Quân Sơn không còn thấy lo lắng nữa.

- Mao Lão, ông thua rồi, ôi đã nói là Lý lão đệ mà ông bảo là không phải.

Tiếng Bạch Minh vọng lại từ đằng sau Lý Dương, Bạch Minh vẫn còn nhớ vụ cá cược, sau khi kí hợp đồng xong liền lập tức kéo Mao Lão đến đây, thầy Thái thì đi tìm Thái Quốc Hoa.

Bọn họ trưa nay phải ăn cơm với gia đình Lý Dương, không thể đi cũng với nhóm người bên tổ chức được, theo kế hoạch thì bữa cơm trưa nay sẽ do bên tổ chức phụ trách.

- Không thể nào, rõ ràng

là tôi tận mắt nhìn thấy người khác chuyển nguyên thạch đến cạnh máy cắt đá mà.

Nhìn thấy Lý Dương và Lý Quân Sơn đứng bên máy cắt đá, Mao Lão cũng thấy hơi bất ngờ, lúc nãy rõ ràng là ba người thanh niên, sao giờ lại biến thành Lý Dương chứ.

- Tận mắt nhìn thấy cũng hông có tác dụng gì, cậu Lý đang đứng trước mặt mới là sự thật.

Bạch Minh cười hi hi, Lý Dương nghi hoặc nhìn bọn họ, tuy nhiên hắn vẫn đứng đó, hắn còn phải giúp ba giải đá, một người lần đầu tiên làm công việc này cần phải có người thành thạo giúp đỡ.

- Đợi một chút

-

Mao Lão bước lên kéo tay người định rời đi hỏi nhỏ mấy câu.

Người đó rõ ràng là có quen với Mao Lão, vừa nhìn thấy ông đã rất xúc động, Mao Lão hỏi xong liền vội vàng giải thích, cuối cùng thì Mao Lão cũng đã hiểu ra được vấn đề.

Người vốn định giải đá đã bỏ đi rồi, ba của Lý Dương bỏ nghìn tệ mua chúng về để luyện tay nghề, chẳng trách bây giờ người đứng bên cạnh máy giải là cha con nhà Lý Dương.

Mao Lão liền nói sự việc với Bạch Minh, Bạch Minh cũng thấy hơi bất ngờ.

Hắn chớp chớp mắt rồi nói tiếp:

- Mao Lão, cho dù là như vậy thì ông cũng thua, chúng ta cá là những sự việc xảy ra lúc nãy có liên quan đến Lý Dương hay không, phế liệu giờ đã bị Lý Dương mua về, vậy chắc chắn là có liên quan đến hắn rồi, vì vậy tôi đã thắng.

Mao Lão ngẩn người ra một lúc rồi ông chỉ tay cười nói:

- Cậu đúng là chơi xấu

- Tôi có chơi xấu gì đâu, thầy Thái có thể làm chứng, cho dù thế nào đi nữa thì khối Kê Huyết Thạch này chính là nguồn gốc của mọi vấn đề, bây giờ số nguyên thạch còn lại đang nằm trong tay Lý Dương, ông có nói không lien quan đến anh ta cũng không được.

Bạch Minh giơ hai tay ra, còn làm bộ mặt đáng thương nữa, Mao Lão chỉ biết lắc đầu.

- Chuyện gì vậy?

-

Thầy Thái từ phía sau bước đến, Bạch Minh lập tức tường thuật lại sự việc cho thầy nghe, nghe xông thầy Thái cũng không tránh khỏi sự bất ngờ, không ngờ kết quả lại trở nên như vậy.

Trước tình thế này quả là khó phân thắng bại, thầy Thái im lặng, lúc này bất kể nói gì cũng đều đắc tội với người ta cả.

- Rầm

Ba người quay đầu nhìn lại, nguyên thạch đã được cắt xong, lúc này còn khoảng 30 người đang đứng xem, rất nhiều người lại bỏ đi.

- Hình như có màu hồng

Một người nghi ngờ nói, ông ta nói nhỏ nên chỉ có những người đứng cạnh đó nghe được.

Cái khối phế liệu này mà nhìn thấy huyết thì thật là kì lạ, nên ông ta cũng không dám nói lớn, sợ mình nhìn nhầm.

- Đúng là có hồng có cả màu vàng nữa?

Một người khác bổng kinh ngạc thốt một câu, số người còn lại ngơ ngác nhìn lát cắt vừa được rửa sạch, ai cũng không dám tin vào mắt mình nữa.

Bạch Minh, Mao Lão và cả thầy Thái nữa vội vàng bước đến, họ nhìn thấy ba màu hồng, vàng và trắng lộ ra.

Lý Dương cố định đổ thạch, vị trí cắt là do hắn chọn, lộ Kê Huyết Thạch bên trong cũng không nằm ngoài dự tính của hắn, hơn nữa vị trí cắt này rất thích hợp, sau khi Kê Huyết Thạch ngũ sắc lộ ra sẽ còn có nhiều người thán phục nữa.

- Có màu hồng rồi? Phế liệu mà cũng cho ra được màu hồng sao?

Bạch Minh há hốc miệng, ngơ ngác nhìn lát cắt, quá trình giải thạch trước đó ông không chứng kiến, nhưng sau khi nghe Mao Lão nói xong thì hắn cũng biết được đây là khối Kê Huyết Thạch như thế nào. Phế liệu đã bị cắt 4 phía đều không thấy màu hồng, mà giờ lại hiện ra Kê Huyết Thạch đa sắc, đúng là một kì tích.

- Không đúng, đây là tam sắc

Xung quanh lại có người kêu lớn, đúng là có ba màu lộ ra, màu trắng không được rõ lắm, lúc trước do gấp quá nên mới không nhận ra, nếu nhìn cẩn thận hơn thì sẽ rất dễ phát hiện.

Kê Huyết Thạch tam sắc rất khó kiếm, chỉ tiếc là nó không phải màu đen trắng hồng, nếu là ba màu này thì chắc chắn giá sẽ tăng lên gấp bội.

Kê Huyết Thạch đen trắng hồng còn có một cái tên rất hay đó là Kê Huyết Thạch Lưu Quan Trương, loại này có thể điêu khắc thành đồ trang trí nên giá càng cao.

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status