Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 526: Thần tích thật sự


Xem ra Lý Dương rất có duyên với Quang Vinh Bảo Trai, Lý Dương đi Quang Vinh Bảo Trai 3 lần thì kiêm hời ở nơi này đủ 3 lần, mỗi một lần đều có thu hoạch.

Cũng may là lần cuối củng không có được truyền ra ngoài, nếu không không biết Đường Xuân Minh sẽ có tâm trạng như thế nào, không biết hắn còn dám để Lý Dương tới đây hay không nữa.

Chiếc Hồng Kỳ vững vàng đậu bên ngoài xưởng Lưu Ly, Lưu Cương vốn định trực tiếp chạy vào nhưng bị Lý Dương từ chối, đây là nơi có văn hóa trăm năm lịch sử, nơi này có rất nhiều người đều là lão tiền bối, Lý Dương không muốn lưu lại ấn tượng xấu về hắn trong lòng những vị tiền bối.

Lý Dương kéo Vương Giai Giai cùng nhau đi vào trong, lái xe vẫn như cũ ở lại trong xe, Lưu Cương cầm theo cái hộp mật mã, phía sau hắn còn có 2 người.

Hai người kia không phải là cảnh vệ viên của Hà lão mà là quân nhân xuất ngũ ở chỗ Hà Kiệt, thân thủ bọn họ không thể so với Lưu Cương nhưng so với người thường thì tốt hơn nhiều.

Hà Kiệt vốn cũng định đến xem, nhưng mà hắn có việc đột xuất nên phái hai người này tới đây giúp đỡ Lý Dương, Quang Vinh Bảo Trai khẳng định có bảo an, nhưng dù sao thì cũng không thoải mái bằng người nhà được.

Lầu một Qaung Vinh Bảo Trai đã có mười mấy người đứng chờ sẵng, Phương lão và mấy vị tiền bối giới thi họa đều có mặt, Đường Xuân Minh cũng có mặt ở đây.

Không có biện pháp, mấy vị tiền bối này có danh tiến không kém gì Liễu lão, bọn họ đều ở chỗ này, Đường Xuân Minh nào dám chờ ở lầu 3.

Hơn nữa, Lý Dương đáp ứng tổ chức một buổi triển lãm ở Quang Vinh Bảo Trai chính là một trợ giúp rất lớn, hắn cũng phải bày tỏ thành ý của mình mới được.

-Đường tổng, Lý tiên sinh đến

Quản lý Tô Triển bị Đường Xuân Minh tạm thời phái là điều tra viên đứng ở trước cửa, khi đám người Lý Dương xuất hiện, tên này liền lập tức chạy vào báo cáo, Đường Xuân Minh, Phương lão và mấy vị tiền bối đều chấn động, bọn họ nhanh chóng đi ra ngoài.

Hiện tại thời tiết Bắc Kinh có chút lạnh, hiện giờ thời tiết có thể xem là tốt nhất ở Bắc Kinh trong năm.

Lý Dương nắm tay Vương Giai Giai từ từ đi vào bên tong, hưởng thụ từng cơn gió lạnh thởi qua, hắn cảm thấy vô cùng thích thú.

-Lý Dương, nhiều người như vậy không phải la chờ chúng ta đó chứ?

Vương Giai Giai đột nhiên nói một câu, Lý Dương ngẩng đầu nhìn, quả thật là xung quanh Quang Vinh Bảo Trai đứng hơn 10 người, từ xa nhìn không rõ là ai, nhưng mà những người nay đứng trước cửa Quang Vinh Bảo Trai nên 8/10 là đang đứng chờ hắn.

-Chúng ta đi nhanh lên.

Lý Dương kéo tay Vương Giai Giai nhanh chóng đi tới.

Đi không được bao lâu, Lý Dương liền thấy được hai người quen là Dường Xuân Minh và Phương lạo, bọn họ cũng đang nhìn về phía hắn.

-Phương lão, Đường tổng.

Cách Quang Vinh Bảo Trai chỉ còn vài thước, Lý Dương liền vội vàng kêu một tiếng, hắn buôn tay Vương Giai Giai ra rồi đi lên chào hỏi mọi người, Phương lão và Đường Xuân Minh từng trợ giúp hắn, bọn họ đáng được hắn tôn trọng.

-Tiểu Lý, cậu cuối cùng đến.

Phương lão cười ha hả kéo tay Lý Dương, ánh mắt thì lại nhìn ra phía sau, cuối cùng dừng trên cái hộp mà Lưu Cương đang cầm.

-Phương lão, chúng ta đi lên rồi nói sau.

Đường Xuân Minh cười nói, hắn hiểu tâm trạng của Phương lão, đừng nói Phương lão, cho dù là hắn thì cũng đang rất sốt ruột, hắn rất muốn nhanh một chút nhìn bức họa thần kỳ này, nhưng mà lúc này hắn không tiện nói ra mà thôi.

-Tốt, lên lầu.

Phương lão lập tức lên tiếng, hai người kéo Lý Dương đi vào bên trong.

Sau khi vào đại sảnh, Lý Dương vội vàng quay đầu lại kéo Vương Giai Giai theo rồi giới thiệu cho Phương lão và Đường Xuân Minh một chút, lúc giới thiệu hắn giới thiêu cô là vị hôn thê của hắn, vì thế hai người thu được lời chúc phúc của Dường Xuân Minh và Phương lão.

Ngày hôm qua được Hà lão thông báo, Đường Xuân Minh đã sửa sang lại lầu 3 tạo một phòng triển lãm nhỏ, chỉ triển lãm có một món đồ nên cũng không cần chuẩn bị nhiều không gian.

Phòng triển lãm này rộng khoảng 50 m2, bên trong có thể cùng lúc chứa mấy chục người, bên ngoài còn có chỗ nghỉ ngơi. Người hôm nay tới không nhiều lắm, chỉ khoảng 100 người, gian phòng này cũng đủ rồi.

Trong phòng khách quý ở lầu 3 Lý Dương gặp được vài người quen.

Những người này không ngờ đều là những chuyên gia đỉnh cấp hắn từng gặp ở hội giao lưu, bọn họ đều là những chuyên gia thích tranh chữ, khi nghe Lý Dương có một bức tranh của Ngô Đạo Tử, hơn nữa còn là một bức tranhthan62 kỳ nên bọn họ đều chạy tới đây xem.

-Lý cố vấn, cậu xem khi nào thì chúng ta bắt đầu?

Mời Lý Dương tới phóng khách quý, sau khi nghỉ ngơi một lát, Đường Xuân Minh liền cười hỏi một câu.

Sau lần triển lãm này, danh tiếng của Quang Vinh Bảo Trại trong giới thi họa sẽ tăng lên không ít, giúp chuyện tốt thế này mà Lý Dương còn tuyên truyền giúp hắn nên Đường Xuân Minh rất cảm kích Lý Dương.

-Đường tổng, chỉ cần bên ngài chuẩn bị tốt là được, bên tôi lúc nào cũng sẵn sàng.

Lý Dương ngẩng đầu cười cười, hơn nữa cỏn bảo Lưu Cương mang cái hộp tới, bức tranh kia đang nằm trong cái hộp này.

Mật mã cũng không phức tạp, chỉ trong chốc lát thì nó đã được mở ra.

-Đây, đây là bức tranh trong nước?

Khi Lý Dương lấy bức tranh ra thì những vị chuyên gia xung quanh đều nhỏ giọng thảo luận, có một người hơn 40 tuổi còn nghi hoặc hỏi một câu.

-Trương tiên sinh, tôi nghe Hoàng viện trưởng nói qua bức tranh này bề ngoài không có chút thu hút nào, chỉ có đặt trong nước mới có thể thấy được hiệu quả thần kỳ của nó mà thôi.

Đường Xuân Minh cười khẽ một tiếng rồi giải thích một câu, người trung niên kia gật gật đầu rồi không nói gì nữa, nhưng mà sắc mặt thì rõ ràng không tin tưởng lời Đường Xuân Minh nói.

Có vài người có biểu hiện giống như hắn, bức tranh của Ngô Đạo Tử xuất thế không được bao lâu, mọi người đều chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy qua, lúc này nhìn thấy bức tranh thậm chí nhìn không rõ là vẽ cái gì nên trong lòng bọn họ đều rất nghi hoặc.

Danh tiếng của Họa Thánh thật sự quá lớn, Ngô Đạo Tử tong mắt những người yêu thích thi họa chính là thần, đây chinh là sức ảnh hưởng của một tong sư. Làm tong sư giới thi họa, Ngô Đạo Tử được rất nhiều người cúng bái, cho dù này là các tiền bối torng giói thi họa cũng không ngoại lệ.

Hiện giờ nghe được có bức tranh của Ngô Đạo Tử, mỗi một người yêu thích thi họa đều chạy tới xem, nhưng mà khi nhìn thấy bức tranh vẽ chẵng ra sao thế này mọi người có ý tưởng như thế cũng là chuyện bình thường, bức họa trước mắt và thứ trong tưởng tưởng của bọn họ chênh lệch quá lớn.

Đường Xuân Minh hiểu suy nghĩ của mọi người cho nên cũng không để ý mà mời Lý Dương cùng nhau đi tới phòng triển lãm, chậu thủy tinh và nước đã chuẩn bị sẳn, chỉ còn thiếu mỗi bức tranh mà thôi.

Chậu thủy tinh này được làm bằng thủy tinh công nghiệp, bức tranh sau khi bỏ vào liền được niêm phong lại để tăng cường tính an toàn cho nó.

Lúc này trong phòng khách quý có không tới 30 người, chuyên gia chân chính thì chỉ có 20, những người còn lại đều la những người sưu tầm tranh chữ có tiếng, bọn họ đều có trình độ và nhãn lực nhất định về mặt tranh chữ, có điều nếu so với chuyên gia thì còn kém một ít.

-Lý cố vấn, mời ngài.

Mở chậu thủy tinh ra, Đường Xuân Minh tạo một thế mời, Lý Dương cũng không nói chuyện mà lấy bức tranh ra, từ từ đặt vào trong nước.

Bức họa sau khi đặt vào trong nước có rất nhiều người đều lắc đầu, bức tranh này căn bản nhìn không ra cái gì, cho dù là nói tranh trừu tượng chưa chắc đã có người tinh tưởng chứ nói chi thứ này là tranh của Họa Thánh.

Bức tranh từ từ chìm xuống, khi vừa mới tiếp xúc với mặt nước thì đã có rất nhiều người nhíu mày, cứ như vậy đem bức tranh trực tiếp đặt vào trong nước chuyện thế này bọn họ chưa bao giờ gặp qua.

Cho dù là ai thì cũng hiểu một thường thức đó là bức tranh không được tiếp xúc trực tiếp với nước, Lý Dương làm như vậy đã điên đảo tri thức mà bọn họ biết.

Có điều nghe đồn bức tranh này có liên quan tới nước, sau khi đặt vào trong nước thì nó mới có thể tạo thành hiệu quả thần kỳ, nghĩ đến lời đồn, tất cả mọi người đều ổn định tâm thần chăm chú nhìn về phía cái chậu.

Ngay sau đó, những người vốn còn đang cau mày liền há hốc mồm, biểu hiện của những người khác cũng không khác mấy. Bức tranh vừa vào trong nước thì giống như tiên cảnh tỏa ra một lớp sương trắng, lớp sương trắng này du đãng trong nước, rất nhanh lớp sương này tụ tập lại thành một bức tranh.

Đường Xuân Minh và Phương lão đều ngây người.

Trước đó Đường Xuân Minh đã chuẩn bị tâm lý, trước đó hắn đã hỏi Hoàng viện trưởng về bức tranh này.

Đường Xuân Minh còn nhớ rõ Hoang viện trưởng lúc đó khi kể còn không ngừng cảm thán nên hắn đã chuẩn bị tâm lý trước. Nhưng mà khi thật sự thấy một màn này, hắn mới phát hiện sự chuẩn bị của mình còn xa mới đủ, bức tranh này so với lời đồn còn rung động hơn nhiều.

Đặc biệt là khi bức tranh mới đặt vào nước làm cho mặt nước chấn động tạo thành việc những người torng tranh cũng di động, việc này càng làm cho mọi người ngẩn ngơ.

-Thần tích, thật sự là thần tích.

Phương lão nỉ non, ông vươn tay tới nhẹ nhàng vuốt ve chậu thủy tinh, trên mặt ông có chút dại ra, trong mắt thì lộ ra vẻ si mê điên cuồng.

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status