Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 527: Mọi người đều biết


Người trung niên trước đó nghi ngờ về bức tranh ngây người nhìn về phía chậu thùy tinh, hắn nhịn khôn được hỏi một câu, khi thấy được sự thần kỳ của bức tranh này, ý tưởng trước đó của hắn biến mất sạch sẽ.

-Không biết, tôi không biết.

Một người bên cạnh hắn ra sức lắc đầu, người này hiển nhiên cũng bị một màn trước mặt dọa sợ, hắn còn tưởng người kia đang nói chuyện với mình nữa chứ.

Hơn hai mươi người, kể cả hai người mà Hà Kiệt phái tới cũng ngẩn người. Lý Dương, Vương Giai Giai và Lưu Cương có biểu hiện tốt nhất, bức tranh này ba người đã thấy qua trước đó nhiều lần nên tuy có chút cảm thản nhưng sẽ không đến nổi bị chấn trụ như những người ở đây

Vài phút sau, Đường Xuân Minh quay người lại hâm mộ nhìn Lý Dương.

Ông trời thật chiếu cố người thanh niên này, người này trước mắt đã cất giữ vài món quốc bảo cấp thần khí mà ngay cả nhũng viện bảo tàng lớn cũng không có được, mỗi một món trong số đó chỉ cần xuất hiện ở Quang Vinh Bảo Trai đều biến thành trấn điếm chi bảo, thế mà tất cả những thứ này đều chỉ thuộc về một người mà thôi.

Hắn không biết thần kiếm Ngư Tràng và thần khí Thiên Tùng Vân kiếm của Nhật Bản cũng đang trong tay Lý Dương, nếu biết được không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào nữa.

Đường Xuân Minh quay đầu lại cẩn thận nhìn bức cổ họa bên trong chậu thủy tinh, bức cổ họa này cũng là một món thần khí, nó chính là bức tranh của họa thánh Ngô Đạo Tử, ngay cả Đường Xuân Minh hắn cũng không biết bức tranh này rốt cuộc có giá tri bao nhiêu cả.

Vật báu vô giá, đây chính là vật báu chân chính.

Trong mắt Đường Xuân Minh, dùng tiền để định giá thứ này chỉ làm ô uế nó mà thôi, cho dù là bao nhiêu tiền đi nữa thì cũng không thể thay thế giá trị của bức tranh được.

Bên trong chậu thủy tinh có thiết bị thổi khí, mặt nước sau khi yên tĩnh, Đường Xuân Minh liền tiến lên thao tác một chút, mặt nước lập tức gợn loại cảnh tượng thần kỳ kia một lần nữa xuất hiện, người nam tử uy nghiêm kia một lần nữa xuất hiện, mọi người thì một lần nữa cảm thán.

Chỉ có thần bút thì mới có thể làm được như thế này, hiện tại mọi người trong phòng đều tin nó thật sự là bút tích cuả Ngô Đạo Tử, cũng chỉ có Họa Thánh mới có thể vẽ được một bức tranh như thế này mà thôi.

Hai người Hà Kiệt gửi tới đứng thẳng tắp bên cạnh cái chậu thủy tinh, bọn họ sau khi trải qua khiếp sợ đã bình tĩnh trở lại, lúc này hai người không còn nhìn bức cổ họa nữa.

Nhiệm vụ của bọn họ ngày hôm nay là bảo vệ bức cổ họa, ngoại trừ bọn họ, ở nơi này còn có 2 bảo an của Quang Vinh Bảo Trai, lần triển lãm này không có nhiều người, 4 người bảo vệ là đủ rồi.

Nơi này dù sao cũng là lầu 3 của Quang Vinh Bảo Trai, bên ngoài còn có rất nhiều bảo an, người mang theo sung không phải là không có, không cần quá nhiều bảo an bên trong để làm gì.

Mọi người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, Lý Dương thì kéo Vương Giai Giai từ từ đi ra ngoài phòng triển lãm.

Triển lãm bức tranh kéo dài một ngày, Lý Dương cũng không muốn lảng phí thời gian này để ở trong phòng, có Đường Xuân Minh và người của Hà Kiệt nên sự an toàn của bức tranh có thể được đảm bảo.

Lầu ba có không ít tinh phẩm, Lý Dương kéo Vương Giai Giai cùng nhau đi xem những thứ này.

Xem những thứ này dù sao cũng tốt hơn đứng bên trong nhiều, bức tranh trong nước tuy rất thần kỳ, nhưng dù sao thì thứ này cũng là của hắn, hắn muốn xem lúc nào cũng được, nhưng nhửng tinh phẩm trong Quang Vinh ảo Trai muốn xem một lần nửa chỉ sợ phải đợi tới khi trở lại nơi này mới được.

Nhủng thứ Quang Vinh Bảo Trai sưu tầm không tệ, lầu 3 có rất nhiều tinh phẩm, tác phầm tiêu biểu của năm lò gốm trứ danh nơi này đều có, trong đó một cái ngăn tủ còn triển lãm một món Nguyên Thanh Hoa không tệ.

Những thứ này có được không hể dễ dàng, Lý Dương tuy có vài món đồ tốt, nhưng thứ có tính đại biểu, vừa có giá trị thì không nhiều lắm, mấy thứ này trước mắt chính là khuyết điểm của hắn, sau này muốn xây dựng một viện bào tàng tư nhân thì phải bổ sung đầy đủ mới được.

Trong phòng triển lãm người càng ngày càng nhiều, một ít người còn gọi thêm người tới, trong phòng hiện đã có hơn 40 người nên cảm thấy có chút chật chội.

Loại tình huống này Đường Xuân Minh không hề ngờ tới, kế hoạch của hắn là để cho mọi người thay phiên nhau xem, người xem xong có thể bàn luận ở khu nghỉ ngơi. Nhưng mà bức tranh thần kỳ này làm cho mọi người xem rồi không hể muốn đi, người tới thì càng ngày càng nhiều, một lát nữa chỉ sợ sẽ có người không thể đi vào được.

Đường Xuân Minh hiểu suy nghĩ của những người này, đừng nói là bọn họ, cho dù là hắn thì khi nhìn thấy bức tranh hắn cũng không muốn rời khỏi, đồ tốt thế này có thể xem nhiều hơn thì cố gắng xem nhiều một chút.

Lý Dương cũng không để ý tới Đường Xuân Minh khó xữ mà tiếp tục mang Vương Giai Giai đi xuống lầu hai.

Lầu hai cũng có không ít rất không sai triển lãm phẩm, lần này vừa lúc có khi gian, liền đem quang vinh bảo trai này đó triển lãm phẩm hảo hảo đều thưởng thức một lần, cũng có thể nhiều gia tăng một ít lịch duyệt.

-Tô quản lí của mọi ngừi đâu? Hàng tôi đặt sau bây giờ vẫn chưa tới?

Vừa xuống lầu hai, Lý Dương chợt nghe từ phòng kế bên một tiếng quát quen thuộc, giọng này rất lớn, khi nghe thì cảm thấy giọng nói này chút mất hứng.

Lý Dương sững sốt rồi nhanh chóng đi tới nơi phát ra âm thanh, nơi này đang bày bán đồ gia cụ cổ đại.

-Lý Dương?

Lý Dương còn chưa đi vào thì đã thấy một người quen, khi nhìn thấy Lý Dương thì người này có chút sững sốt.

-Tư Mã ca, sao anh lại ở đây?

Lý Dương vui vẻ kêu một tiếng, vừa rồi hắn nghe giọng của người kia rất giống Trịnh Khải Đạt, khi thấy được Tư Mã Lâm thì hắn xác định được giọng vừa rồi chính là của Trịnh Khải Đạt vì nếu Trịnh Khải Đạt không tới nơi này, Tư Mã Lâm không thể nào có mặt ở đây được.

Tư Mã Lâm vui vẻ giải thích:

-Tôi bồi lão Trịnh tới, hắn nói có đặt hàng một bộ ngăn tủ bằng gỗ lim, hôm nay muốn tới lấy.

Lý Dương biết sở thích của Trịnh Khải Đạt, hiện tại việc làm ăn đã vào quỹ đạo, có thời gian rãnh nên Trịnh Khải Đạt mới tới đây tìm vài vật mà mình yêu thích.

-Hai người tới Bắc Kinh khi nào, sao không nói cho tôi một tiếng?

Lý Dương và Tư Mã Lâm cùng nhau đi vào bên trong, khi đi hắn còn hỏi Trịnh Khải Đạt một câu, bọn họ biết hắn ở Bắc Kinh, thế mà khi tới Bắc kinh lại không nói với hắn một tiếng, chuyện này làm cho hắn rất có ý kiến.

-Chúng tôi tơi Bắc Kinh là để tổ chức một buổi đấu giá, vốn cũng muốn liên hệ với cậu, kết quả là Lý Xán nói thời gian này cha mẹ cậu ở đây, chúng tôi cũng không quấy rầy cậu làm gì.

Tư Mã Lâm cười ha hả nói, khi nói xong thì mọi người đã đi vào bên trong gian phòng.

Lý Dương lập tức hiểu được mọi chuyện, chuyện cha mẹ hắn tới Bắc Kinh Lý Xán cũng biết, Lý Xán từng làm trung gian gọi cho Lý Dương một lần, lúc ấy Lý Dương có nói tới chuyện này, nhưng mà hắn không ngờ bọn họ tới Bắc Kinh định liên lạc với hắn nhưng khi biết cha mẹ hắn có mặt ở đây nên đã thay đổi chủ ý không muốn làm phiền tới hắn.

-Lão đại.

Bên trong đồng thời vang lên hai tiếng gọi vui vẻ, Lý Xán và Liễu Tuấn đều ở bên trong, hai người đang đi ra ngoài, Liễu Tuấn còn cầm điện thoại di động, đoán chừng là muốn gọi cho ai đó.

-Lý lão đệ.

Trịnh Khải Đạt quay đầu lại rồi kêu một tiếng, vừa rồi hắn chỉ lo tức giận nên không để ý tới Lý Dương và Tư Mã Lâm đang nói chuyện phía sau.

Người quen thật đúng là không ít, khi nhìn thấy nhiều người quen như vậy hắn rất vui. Trịnh Khải Đạt vốn đang u ám ngay lập tức chuyển thành khuôn mặt tươi cười sáng lạng, cô gái bán hàng bên cạnh hắn thì thở hổn hển.

-Trịnh ca, các người xảy ra chuyện gì thế?

Lý Dương cười hỏi một câu, hắn bên ngoài nghe được tiếng Trịnh Khải Đạt hô to cho nên mới chạy vô, bình thường hắn rất ít khi thấy Trịnh Khải Đạt nổi nóng, hơn nữa nơi này còn là Quang Vinh Bảo Trai nên Trịnh Khải Đạt càng không dễ nổi nóng.

-Là như thế này...

Trịnh Khải Đạt có chút ngượng ngùng nói ra chuyện vừa rồi.

Công ty gần đây không tệ, mỗi lần đấu giá đều thành công, hiện tại cng6 ty đã bắt đầu có lợi nhuận khả quan.

Việc àm ăn tốt nên hắn không còn áp lực như trướcvì thế hắn một lần nữa trở lại với thói quen của mình khi trước, hắn bắt đầu đi tìm vài món đồ cổ về sưu tầm.

Vừa lúc lần này công ty có hoạt động tổ chức ở Bắc Kinh nên hắn tiện đường đặt một bộ đồ dùng cổ ở Quang Vinh Bảo Trai, hẹn là sáng hôm nay sẽ tới lấy hàng hóa, nhưng khi hắn tới thì Tô quản lí không ngờ không có ở đây, nhân viên phục vụ thì không có quyền lấy đồ ra cho nên hắn mới mất hứng lớn tiếng hỏi.

Một lát nữa hắn còn có việc phải làm, đợi một hồi không thấy quản lí Tô nên hắn phát hỏa, ngay lúc đó thì Lý Dương đi tới.

Nghe Trịnh khải Đạt nói xong người nhân viên kia ủy khuất không nhịn được nên giải thích.

Quản lí Tô bị Đường tổng kêu đi, bây giờ còn chưa trở về, hàng hóa thì còn ở kho hàng, ngoại trừ Tô quản lí ra thì những người khác ở đây không có quyền mở kho hàng. Cô lại không qua lại thân thiết với Tô quản lí nên không biết hắn ở đâu, di động không ai nghe, cô lại không thể rời khỏi cương vị nên chỉ có thể đứng đó giải thích.

-Tôi hiểu rồi, vừa rồi tôi nhìn thấy quản lí Tô, hắn đang ở lầu 3, mọi người chờ một lát, tôi gọi hắn xuống ngay.

Lý Dương nhẹ giọng cười nói, Tô quản lí cũng thật là, bên này có khách hàng chờ mà hắn thì vẫn còn ở trên lầu 3, nếu không phải vừa lúc gặp được mình, khách hàng lại là Trịnh Khải Đạt thì lần này chắc mọi người sẽ hiểu lầm lớn rời.

-Hắn ở lầu ba? Ở trên đó làm gì?

Trịnh Khải Đạt rất nghi hoặc, hắn cũng không phải hoài nghi Lý Dương, Tô quản lí quản lí lầu 2, khi đi làm ít khi đi nơi khác, lầu ba cũng không có việc của hắn, cho nên Trịnh Khải Đạt mới nghi hoặc như vậy.

-Lần trước tôi kiếm được một bức cổ họa, đang triển lãm trên lầu 3, chắc là hắn đang ở lầu 3 hỗ trợ

Lý Dương cười cười, Lý Xán, Liễu Tuấn và Liễu Tuấn đều nở nụ cười phấn chấn, Lý Xán vội vàng hỏi:

-Lão đại, anh nói cổ họa, là bức cổ họa anh tìm được ở Phan Gia Viên ư? Nghe nói nó là bút tích thật sự của Họa Thánh, có thật như vậy không?

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status