Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 533: Mời ngài làm khách quý đặc biệt


Xuống xe, Lý Dương có chút sững sốt, trên mặt thoáng có chút xấu hổ.

Ngoại trừ đám người Trịnh Khải Đạt ra còn có Ngô Hiểu Lỵ và hai người xa lạ, trong đó có một người rất béo đang đứng bên cạnh Trịnh Khải Đạt hiếu kỳ nhìn Lý Dương.

Ngô Hiểu Lỵ thì yên lặng nhìn bọn họ, nhẹ nhàng cắn môi, nhưng cô không nói cái gì.

-Lý Dương, tôi giới thiệu một chút, vị này chính là Đàm tổng của Thiên Nhai cổ thành, Đàm tổng, đây là cổ đông kiêm chuyên gia của công ty chúng tôi-Lý Dương.

Trịnh Khải Đạt vội vàng đứng dậy giới thiệu người mập mạp cho Lý Dương, Đàm tổng nhanh chóng đi tới bắt tay Lý Dương, trên mặt là một nụ cười tươi, khuôn mặt béo của hắn nở nụ cười liền che khuất đôi mắt, nhìn bộ dạng rất là khoa trương.

-Lý đổng, xin chào, xin chào, đã sớm nghe danh của ngài, cuối cùng hôm nay cũng được gặp mặt.

Đàm tổng có vẻ cực kỳ nhiệt tình, mập mạp bắt tay Lý Dương rồi cũng chẳng buôn ra làm cho Lý Dương có vẻ có chút xấu hổ.

-Đàm tổng, Lý đổng đã đến, có phải chúng ta nên vào trong hay không?

Ngô Hiểu Lỵ nhỏ giọng nói một câu, Đàm tổng quay đầu lại nhìn cô một cái rồi rật mạnh đầu chủ động mời Lý Dương đi vào bên trong.

Phòng nghỉ trong thành đồ cổ rất lớn, bên trong có một cái bàn hình chữ nhật, song phương ngồi riêng một bên, bên phía Đàm tổng có sáu người, bên phía Lý Dương thì có 8 người, Vương Giai Giai và Lưu Cương tuy không phải là người của công ty nhưng cũng được đi vào.

Nhưng mà bọn họ chỉ ngồi phía sau không nói gì, cũng sẽ không tham dự chuyện tình công ty của Lý Dương.

-Đàm tổng, ba đổng sự của công ty đều ở đây, ông xem có thể nói tới chuyện hợp tác được chưa?

Lý Xán mở ra túi công văn, lấy ra vài phần tài liệu rồi nhỏ giọng nói với tên mập một câu, lúc này thành đổ cổ có buổi đấu giá, nhưng bọn họ lại không có công ty đấu giá nên cần phải tìm công ty đấu giá để hợp tác.

Lần này có không ít vật phẩm được đấu giá, nếu như đấu giá thuận lợi thì kinh ngạch cuối cùng ít nhất là 200 triệu, với một công ty mới thành lập như Lợi Đạt thì đây là một sức hút rất lớn.

Có không ít công ty đấu giá được tin nên tìm tới, Lợi Đạt vì tranh thủ cơ hội này nên Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt đều tới Bắc Kinh, Lý Xán, Liễu Tuấn và Ngô Hiểu Lỵ cũng đi theo, bên phía công ty chỉ còn một mìh Chu Lỗi là ở lại.

-Có thể, kỳ thật trước đó chúng tôi đã nói, nếu các người chịu chia 2-8 thì chúng ta rất nhanh sẽ ký xong hợp đồng.

Lúc đàm phán, vị Đàm tổng này lại biến thành một thương nhân khôn khéo.

-Chia 2-8

Lý Dương có chút nhíu mày, hắn hiểu ý nghĩa của việc này, bình thường thì thủ tục phải do hai bên chia đều.

Đặc biệt là hợp tác với thành đồ cổ, bởi vì thành đồ cổ khi bán đấu giá thì những vật này phần lớn đều là của khách chứ không phải là của bọn họ, bọn họ chỉ mượn công ty đấu giá để đấu giá mà thôi.

Đối với công ty bán đấu giá mà nói, lợi ích có được chính là từ phí thủ tục, nếu chia 2-8, Lý Dương tin chắc là 8 phần không thể nào thuộc về bọn họ, bọn họ chỉ có thể nhận được 2 phần mà thôi.

Tuy hai phần không ít, nhưng còn chưa đủ phí tổn hoạt động. Nơi đấu giá, nhân viên công tác, bảo an đều là do công ty đấu giá phụ trách, thuế thu nhập cuối cùng công ty đấu giá cũng phải chịu trách nhiệm, nếu như chia hai phần thì bọn họ không những không có lời mà còn phải bồi tiền nữa.

Bọn họ còn là công ty bên ngoài, phí tổn sẽ lớn hơn, số tiền phải bù vào sẽ lớn hơn.

Lý Xán nhìn thoáng qua Trịnh Khải Đạt, lại chậm rãi nói:

-Đàm tổng, chia 2-8 thật sự là chúng tôi không thể chấp nhận được, chúng tôi đã tính qua, 2 phần căn bản là không bù đủ tổn thất, chúng tôi không thể làm một việc thua lỗ như vậy được.

-Đúng vậy, Đàm tổng, không bằng chúng ta chia 3-7 đi, như vậy mọi người đều có lợi, các người ăn thịt thì cũng chừa cho chúng tôi chút cháo chứ.

Trịnh Khải Đạt cười nói một câu, chia 3-7 lợi nhuận không nhiều, nhưng ít ra sẽ không bồi tiền, lần đấu giá này lại kiếm được không ít quan hệ, có thể tăng lên lực ảnh hưởng và thành tích của công ty, xem như là một lần làm ăn không tệ.

-Trịnh đổng, ngài cũng phải hiểu cho chúng tôi, những hàng hóa này chúng tôi có được không dễ dàng, giai đoạn trước đã tốn hao rất nhiều tài chính, việc làm ăn năm nay cũng không phải rất tốt, mọi người đều trông cậy vào lần đấu giá này để kiếm tiền thưởng, vì phân phối đều chúng tôi cũng không có cách nào khác.

Đàm tổng giơ hai tay lên, hắn nói lợi nhuận thấp thuần túy là gạt người, chi tiêu thì công ty bán đấu giá chịu, bọn họ chỉ ngồi một bên hưởng lợi, có thể nói là bọn họ lãi ròng, dưới loại tình huống này làm gì mà không có lợi nhuận đươc chứ.

-Đàm tổng, tôi biết các người khó xử cho nên tôi mới đưa ra mức 3-7. Bảo Lợi còn đưa ra mức 5-5 mà.

Tư Mã Lâm hít một hơi rồi chậm rãi nói, Bảo Lợi là công ty bán đấu giá nổi tiếng ở Bắc Kinh, bọn họ cũng có hứng thú với lần đấu giá lần này, có điều bọn họ kiên quyết đưa ra mức giá 5-5, nếu không đồng ý bọn họ sẽ không đấu giá.

-Bảo Lợi là Bảo Lợi, Lợi Đạt là Lợi Đạt, Bảo Lợi ở Bắc Kinh có nguồn khách hàng dồi dào, điểm đó là ưu thế của bọn họ, điểm này các người không thể nào có được. Hơn nữa, Bảo Lợi ra giá như thế chúng tôi cũng không hài lòng, nếu không cũng không có việc nói chuyện với các người, Tư Mã đổng sự, ngài thấy có đúng không?

Một người trợ lý bên cạnh Đàm tổng nhẹ giọng nói, Tư Mã Lâm nhẹ nhàng nhìn qua, từ nhỏ hắn đã không hiểu đàm phán nên đơn giản là hắn không cần nói chuyện là được.

Sau khi người trợ thủ của Đàm tổng lên tiếng, căn phòng liền trở nên yên lặng, hai bên đều không nói gì, đây là lần thứ 3 hai bên đàm phán, lần này nếu như không có kết quả đoán chừng Trịnh Khải Đạt chỉ có thể từ bỏ.

-Kỳ thật cũng không phải không có cách khác.

Đàm tổng đột nhiên nói một câu, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào Lý Dương.

-Đàm tổng, mời ngài nói.

Sau khi vào nơi này, đây là câu đầu tiên mà Lý Dương nói, hắn không hiểu lần đàm phán này cho lắm nên mới không mở miệng.

-Lý đổng, Ngài là người có danh tiếng, chúng tôi muốn mời ngài làm khách quý đặc biệt của tiết mục truyền hình Thịnh Thế Thu Tàng, nếu ngài đáp ứng thì chúng tôi có thể đồng ý nâng mức giá lên thành 3 phần.

Đàm tổng cười tủm tỉm nói, Lý Dương có chút nhíu mày, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm tắc cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì.

Thịnh Thế Thu Tàng và Hoa Dự Thu Tàng đều là 2 tiết mục giám bảo nổi tiếng trong nước, chẳng qua hình thức của cả hai có chút không giống nhau.

Người chủ trì Thịnh Thế Thu Tàng là Vương Cương, Vương Cương cũng là một người nổi tiếng, hắn làm chủ trì cũng rất khôi hài, địa vị của Thịnh Thế Thu Tàng cũng không thấp, ít nhất cung đứng trong năm hạng đầu.

Tiết mục này kỳ thật là của đài truyền hình Bắc Kinh và thành đồ cổ hợp tác, chuyên gia xem xét là của thành đồ cổ Thiên Nhai.

Tiết mục này mang lại cho họ không ít lợi nhuận và danh tiếng, có điều hiện tai thị trường cạnh tranh rất mạnh làm cho thành đồ cổ Thiên Nhai phải bỏ ra không ít công sức. Lần này Lợi Đạt đến tìm bọn họ, sau khi biết có Lý Dương Đàm tổng liền nghĩ ra một ý.

Danh tiếng Ngọc Thánh của Lý Dương có tiếng vang không nhỏ trong nước, nếu có thể mời Ngọc Thánh tới làm khách quý, sau đó ở thời điểm thích hợp lộ ra thân phận của Lý Dương, khẳng định có thể mang đến không nhỏ sự hấp dẫn, cũng có thể tăng thêm sức ảnh hưởng cho chương trình.

Tương đối mà nói thì việc này có lợi hơn một phần lợi nhuận nhiều.

Huống chi Đàm tổng cũng hiểu nếu không buôn tha một phần lợi nhuận thì rất có thể Lợi Đạt sẽ từ bỏ, mà những công ty khác cũng không thể nào đồng ý việc chia 2-8 cả.

Trịnh Khải Đạt đột nhiên ngẩng đầu, thản nhiên nói:

-Xin lỗi Đàm tổng, điều kiện này sợ là chúng tôi không thể đáp ứng, lần hợp tác này chỉ có thể tiếc nuối mà thôi.

Đàm tổng kinh ngạc nhìn Trịnh Khải Đạt, trong mắt hắn, Lợi Đạt khẳng định sẽ đáp ứng điều kiện, làm khách quý cũng không mất bao nhiêu thời gina, hơn nữa còn có thể tăng lên danh tiếng của mình, chuyện có lợi như thế sao lại không làm?

Có điều Trịnh Khải Đạt hiểu, Lý Dương không thích lên truyền hình, lên truyền hình sẽ làm cho người biết về hắn càng nhiều, cũng sẽ làm cho hắn biến thành người của công chúng, cho dù đi đâu cũng không tiện, mà Lý Dương lại là người thích tự do.

Trịnh Khải Đạt tuyệt đối sẽ không vì một lần đấu giá mà để cho Lý Dương làm chuyện mình không thích, nếu đem lần đấu giá này so với Lý Dương thì không đáng kể gì, chỉ cần có Lý Dương thì công ty Lợi Đạt sẽ càng ngày càng tốt hơn mà thôi.

-Trịnh ca, tôi đồng ý làm khách quý, nếu công ty không có ý kến gì thì cứ quyết định vậy đi.

Trịnh Khải Đạt còn chưa đứng dậy, Lý Dương đã kéo hắn lại rồi lắc đầu nói.

Công ty thành lập tới nay, ngoại trừ lần hợp tác với An Thị ra, Lý Dương chưa có trợ giúp gì cho công ty, thậm chí số lần đến công ty cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hắn muốn đi làm khách quý để giúp công ty một lần.

Huống chi lần này Lý Dương chỉ làm khách quý, cũng không phải đi làm chuyên gia xem xét, sẽ không bị người đặc biệt chú ý, chỉ là một kỳ tiết mục, sẽ không có bao nhiêu người nhớ kỹ hắn cả.

Lúc đó còn có hóa trang, cùng lắm thì hóa trang cho khác một chút là được, dù sao bình thường hắn là một người sống tùy ý, sẽ rất khác so với hóa trang, rất khó để có thể nhận ra hắn trong diện mạo bình thường.

Ngoại trừ những thứ này ra còn có một nuyên nhân quan trọng, Lý Dương cũng rất hứng thú với tiết mục này, tiết mục này thật sự làm Lý Dương rất thưởng thức. Người chủ trì Vương Cương cũng là một người thú vị, đi hiện trường quan sát Vương Cương cũng là một chuyện không tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status