Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 55: Thị trường nguyên liệu (8)


Nhóm dịch: QuyVoThuong


- Năm triệu năm trăm ngàn !

Lý Dương chưa kịp phản ứng, ông chủ lúc trước ra giá lại tăng giá.

- Sáu triệu !

“Phan Trường giang” tăng thêm luôn năm trăm ngàn , ra giá xong còn nhìn đối thủ cạnh tranh một cách đắc ý.

- Sáu triệu hai trăm ngàn !

Ông chủ ra giá lúc truớc cắn răng ra giá mới, mắt đã đỏ lên, nhìn có vẻ là hận không thể xé xác “Phan Trường Giang” này .

- Sáu triệu năm trăm ngàn !

“Phan Trường Giang” nhìn khiêu khích đối thủ cạnh tranh. Cuối cùng ông chủ ra giá lúc trước phất tay áo đầy túc giận bỏ đi, hắn đã hiểu, có người này bên cạnh hắn đừng nghĩ tới chuyện mua được nguyên thạch nào.

Tư Mã Lâm nhè nhẹ gật đầu, chỉ với giá năm trăm vạn, chắc chắn Lý Dương sẽ không đồng bán khối nguyên liệu này, khối lớn như vậy, làm đồ trang sức đeo tay thành phẩm cũng đã giá trị hơn chục triệu, bây giờ thị trường nguyên liệu Phỉ Thúy rất nóng, nguyên liệu tốt như vậy ở đâu cũng sẽ bị người ta giành lấy.

Sáu triệu năm trăm cũng không thấp, quá trình tiêu thụ sau khi gia công ít nhất cần 30% tiền vốn, tính như vậy ông chủ này cũng không kiếm được bao nhiêu. Nhưng chắc chắn sẽ không lỗ, hoặc là hắn còn có những cách khác có thể kiếm ra nhiều hơn , như là có xưởng gia công, hoặc là trốn thuế chẳng hạn.

- Xin lỗi, tôi không muốn bán khối nguyên liệu này !

Tư Mã Lâm vừa định nhắc Lý Dương có thể bán được rồi thì Lý Dương đã quay sang từ chối “Phan Trường Giang” .

- Tại sao, vẫn ít tiền sao ? Cái giá này rất hợp lý, cậu có thể hỏi hỏi mọi người !

“ Phan Trường Giang” hơi sửng sốt, vội vàng nói. Hắn rất ngạc nhiên khi Lý Dương từ chối mình, thấy Lý Dương có vẻ không giống người của công ty châu báu. Thông thường người chơi cược thạch cược thắng sẽ bán đi, rất ít người giữ lại.

Nhưng lần này hắn đã đoán sai, Lý Dương là người của công ty châu báu, nhưng không phải là ông chủ.

- Không, không phải vấn đề giá cả, thật xin lỗi , khối Phỉ Thúy này tôi giữ lại còn có việc cần dùng, cho nên không thể bán !

Lý Dương lắc đầu, đem Phỉ Thúy đi ra ngoài, ba người Tư Mã Lâm cũng đi theo, bốn người đi thẳng đến đến bãi đậu xe, cuối cùng Lý Dương đặt Phỉ Thúy ở trên xe Tư Mã Lâm. Hắn có cảm giác chiếc xe này an toàn hơn xe của Ngô Hiểu Lỵ.

Trên xe khá yên lặng, Lý Dương nhìn Trịnh Khải Đạt cười khổ nói :

- Trịnh tiên sinh, e rằng hôm nay tôi không thể cùng anh chọn cược thạch rồi!

- Không vấn đề gì, ngày mai chúng ta trở lại cũng vậy mà !

Trịnh Khải Đạt lắc đầu, trên mặt hơi lộ ra sự tiếc nuối .

- Lý lão đệ, khối Phỉ Thúy này cậu định để lại cho An Thị à, An Thị có nhân viên như cậu thật đúng là phúc của bọn họ!

Tư Mã Lâm vừa cười vừa hỏi, mới vừa rồi Lý Dương từ chối hắn liền nghĩ đến điều này. Lần trước cược ra khối cao cấp Băng Chủng, Vương Hạo Dân nói như thế nào cũng không bán, nhất định để lại cho An Thị, thì khối Kim Ti Chủng này Lý Dương để lại cũng không phải là lạ.

Lý Dương cười cười :

- Cũng không phải, Tư Mã tiên sinh, anh quên rồi. Lần trước tôi đã đồng ý với Trương Tổng và Vương tổng, nếu lại cược được Phỉ Thúy tốt nhất định ưu tiên để lại cho bọn họ. Vẫn nên mang về cho bọn họ xem trước đã, giá tiền thích hợp thì để cho bọn họ !

- Đây là để cho Trương Vĩ và Vương Hạo Dân!

Tư Mã Lâm ngẩn ngơ, Trịnh Khải Đạt cũng ngớ người, vài phút sau Tư Mã Lâm mới giơ ngón tay cái về phía Lý Dương :

- Được lắm, Lý lão đệ, Tư Mã tôi bình thường không phục ai, Lý lão đệ cậu quả thật đã làm cho tôi phục!

Trịnh Khải Đạt nhìn Lý Dương có chút hâm mộ, Tư Mã Lâm nói như vậy đồng nghĩa chính thức công nhận Lý Dương. Trước đây vẫn luôn tỏ ra khách khí, chẳng qua là để ý Lý Dương, coi trọng tiềm lực phát triển của Lý Dương cho nên muốn đầu tư nguồn lực này. Bây giờ thì khác, Tư Mã Lâm hoàn toàn công nhận Lý Dương, cũng có nghĩa Tư Mã Lâm muốn đối đãi với Lý Dương như bạn bè chân chính.

Khả năng của Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt biết rõ. Ban đầu để tạo lập quan hệ tốt với Tư Mã Lâm, hắn đã nỗ lực rất nhiều năm, cũng chỉ khiến Tư Mã lâm coi hắn là bạn bình thường . Còn Lý Dương, chẳng qua chỉ là kẻ làm công ăn lương, chỉ vài hành động nhỏ mà thu hoạch còn lớn hơn so với cực khổ mấy năm của hắn.

Nhưng Trịnh Khải Đạt cũng biết, Lý Dương không hiểu rõ năng lực của Tư Mã Lâm. Tư Mã Lâm giống như là bị vẻ đẹp của Lý Dương chinh phục. Mục đích của hắn cũng khác, như vậy quan hệ giữa Lý Dương và Tư Mã Lâm sau này sẽ càng vững chắc hơn.

- Vậy cũng được, Tư Mã đại ca, sau này có chuyện gì xin chiếu cố nhiều hơn !

Lý Dương cười xấu hổ, lần này hắn không giả bộ. Hắn cảm thấy sự chân thành của Tư Mã Lâm, hơn nữa Lý Dương cũng hiểu, quen biết người như Tư Mã Lâm tuyệt đối không có bất kỳ điều gì xấu.

- Ha ha, được, tối nay vẫn là tôi mời, chúng ta không say không về, trở về Minh Dương sẽ bắt Trương Vĩ và Vương Hạo Dân mời một bữa ra trò!

Tư Mã Lâm cười lớn, mấy người cũng không quay lại chợ, lái xe đi thẳng. Ngô Hiểu Lỵ vì lái xe của mình, đành phải lái xe theo sau, Lý Dương bị Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt lôi lên xe của bọn họ.

Trên xe Tư Mã Lâm có một rương bảo hiểm, bình thường những Phỉ Thúy mà Tư Mã Lâm cược thắng chưa bán đều để vào bên trong, bây giờ vừa vặn để khối Phỉ Thúy của Lý Dương. Nói đúng thì khối Phỉ Thúy của Lý Dương này là khối Phỉ Thúy giá trị cao nhất trong các khối đã từng đặt trong rương. Trước đây Phỉ Thúy có giá nhất của Tư Mã Lâm cũng chỉ mấy trăm ngàn mà thôi.

Buổi tối, Lý Dương gọi điện cho Lý Xán cùng tới. Điều này Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt cũng không có ý kiến gì, bạn học cũ nhiều năm không gặp cũng nên tụ họp. Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt cũng không hề tỏ ra coi thường Lý Xán chút nào. Mấy người đều uống say bí tỉ. Cuối cùng Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ phải dìu từng người về khách sạn.

Kể từ khi phát hiện có những sợi màu đen trong cánh tay có thể tiêu diệt men rượu, Lý Dương uống rượu không biết sợ, không để uống say, uống cầm chừng, chỉ cần hắn muốn, hắn cũng có thể để cho sợi màu đen kia hấp thu hết lượng cồn, cứ như vậy Lý Dương trở thành ngàn chén không say.

Cuối cùng, sau khi đưa Lý Xán về phòng của mình, Lý Dương đã thở hổn hển, đứng không vững. Khách sạn bọn họ ở là khách sạn năm sao do Tư Mã Lâm tìm được. Đây là lần đầu tiên Lý Dương ở khách sạn tốt như vậy, đáng tiếc cũng là lần đầu tiên hắn cõng người vào, hơn nữa lại không chỉ một người.

- Hiểu Lỵ, khuya lắm rồi, cô đi nghỉ trước đi, ở đây tôi lo được, lát nữa tôi sẽ đi xem anh Tư Mã và Trịnh Khải Đạt!

Thở hổn hển, Lý Dương nhẹ giọng nói với Ngô Hiểu Lỵ, Ngô Hiểu Lỵ có một thân một mình, lúc tối không ai dám chuốc rượu.

Nói xong, Lý Dương khua tay xoay người định trở về phòng, những phòng bọn họ thuê đều ở cùng một tầng, cũng tiện.

- Lý Dương !

Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên gọi Lý Dương lại, nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, qua ngày hôm nay, Lý Dương khiến Ngô Hiểu Lỵ cảm thấy hắn trở nên xa lạ. Hắn không còn là nhân viên thực tập chuyên cần cẩn thận của công ty như ngày trước, cũng không phải là thằng đàn ông nhát gan nhìn thấy mình cũng không dám nói chuyện. Lý Dương bây giờ, dáng vẻ mặc dù vẫn vậy, nhưng có vẻ hoàn toàn đã trở thành người khác.

- Chuyện gì vậy?

Lý Dương quay đầu lại nhìn Ngô Hiểu Lỵ một cách kỳ quái.

- Không, tôi về đây!

Ngô Hiểu Lỵ cúi đầu, nói xong liền đi về phòng mình, Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu và cũng trở về phòng của mình. Đem nay e rằng không yên, có ba con sâu rượu đang cần hắn chăm sóc.

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status