Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 597: Tăng giá 500 vạn


Tư Mã Lâm và Sang Dala quay đầu lại liếc nhìn Lý Dương

Ba nghìn vạn, cái giá này đối với hai người mà nói không có gì là lạ, cao đoan Phỉ Thúy không giống với trung đệ Phỉ Thúy, nguồn hàng Phỉ Thúy này bất luận là ở đâu đều có các công ty lớn tranh nhau mua nó, lúc này ông ta dám trả giá thấp chẳng khác nào tự mình bỏ đi sự tranh đoạn Phỉ Thúy này.

- Tôi trả ba nghìn không trăm năm mươi vạn, xin nhường một chút, để chúng tôi đi vào.

Bên ngoài đột nhiên có giọng nói cao cao truyền đến, Lý Dương và Sang Dala cùng kinh ngạc quay đầu lại, hai người nhìn thoáng qua.

Cái giọng nói này cả hai người đêu rất quen, ngay cả Tư Mã Lâm cũng nghe qua mấy lần rồi, đây là giọng của Thiệu Ngọc Cường, Lý Dương cũng không ngờ Thiệu Ngọc Cường cũng xuất hiện chỗ này, hơn nữa vì Phỉ Thúy của hăn mà trả giá.

- Ba nghìn một trăm vạn, người trước mặt nhường một chút được không, cám ơn.

Một giọng nói dễ nghe vang lên, sự kinh ngạc trên mặt Lý Dương càng tăng thêm, hô giá lần này chính là An Văn Quân, lúc này An Văn Quân và Thiệu Ngọc Cường đều từ bên ngoài xăm xăm đi vào.

Hay công ty lớn này trả giá cao Lý Dương cũng không lấy làm lạ, nhưng vấn đề là, bây giờ bọn họ vẫn đang ở bên ngoài, ngay cả Phỉ Thúy còn chưa thấy mà dám thêm giá, sự quyết đoán của hai người này cũng quá lớn đấy chứ.

Cái giá đầu tiên ông chủ người Hồng Kông đã vô cùng sửng sốt rồi, hơn nữa còn có chút hối hận và phẫn nộ, ông ta không ngờ An thị và Thiệu thị cũng đến, phía sau hai công ty lớn này hình như còn có mấy người của công ty Châu Bảo.

Trong giờ khắc này ông biết rõ, y muốn một mình độc chiếm khối cao băng một loại Phỉ Thúy Roland đã không phải dễ như vậy.

Trên thực tế hai người An Văn Quân và Thiệu Ngọc Cường ra giá cũng suy nghĩ qua một lần rồi.

Trước khi ông chủ họ Chu ra giá, lão tổng của công ty Châu Báu Châu Hoa Hồng Kông, Châu Báu Châu Hoa không phát triển nghiệp vụ ở nội lục nhưng ở Hồng Kông lại là công ty châu báo lớn, không kém như những công ty trong nước.

Suy cho cùng điều kiện của Hồng Kông đặt ở đâu, Hồng Kông chính là một trong thị trường xa xỉ nhất được thế giới công nhận.

Cũng vì trả giá của ông ta, làm cho Thiệu Ngọc Cường và An Văn Quân không do dự, lập tức ra giá theo, sau khi ra giá mới, người phía trước vốn dẫn đường cho bọn họ, làm cho bọn họ từ bên ngoài chen lấn vào trong.

Một số người khác của công ty châu báo cũng do dự theo, không phải là không nhìn thấy Phỉ Thúy thì ra giá trước, đáng tiếc lần do dự này của bọn họ, An Văn Quân và Thiệu Ngọc Cường đã chen đi vào, cho dù bọn họ có muốn hô giá cũng không ai cho bọn họ cơ hội.

Lại một lại hai không có thêm ba, ra giá lần trước giống như một ông chủ lớn, thật lòng muốn mua khối Phỉ Thúy này, bọn họ đã nhìn thấy Phỉ Thúy, phía sau lại có người hô giá, ai biết rốt cuộc là ý gì, nói không chừng là lừa gạt, căn bản người không có tài lực đó chỉ là muốn đi xem Phỉ Thúy.

- Là anh?

- Lý cố vấn.

An Văn Quân và Thiệu Ngọc Cường gần như cùng lúc chen vào trong, trên mặt hai người còn tỏa vẻ kinh ngạc, nhưng trên mặt An Văn Quân lại cười nhiều hơn.

Thiệu Ngọc Cường là người phụ trách cao nhất của châu báu Thiệu thị Myanmar lần này, vốn anh cả y cũng đến, nhưng ở Phỉ Thúy Vương cần có người quan trọng của Thiệu thị trấn giữ, nhiệm vụ tới Iangon giao cho Thiệu Ngọc Cường

Thiệu Ngọc Cường không chỉ muốn tự mình giải ra nhiều cao cấp Phỉ Thúy, đối với một số nguyên liệu Phỉ Thúy cũng không bỏ qua, cho nên Thiệu Ngọc Cường nghe nói tới sự việc này thì lại tức cáo biệt Phỉ Thúy Vương chạy tới.

Chỉ là Thiệu Ngọc Cường chẳng thể nào ngờ, người bên ngoài giải ra Phỉ Thúy Tử La Lan lại là Lý Dương.

Điều này làm cho Thiệu Ngọc Cường vô cùng kinh ngạc, nhưng không hề lấy làm lạ, ngược lại làm cho Thiệu Ngọc Cường có thêm cảm giác có thể tiếp thụ.

Phỉ Thúy này nếu chỉ là một người bình thường may mắn giải ra mới thật là lạ, Lý Dương ngay cả Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân cũng đã giải qua, chứ đừng nói là Tử La Lan.

- Lý tiên sinh, xin chào, chức mừng ngài, ngài có bằng lòng chuyển nhượng khối Phỉ Thúy Tử La Lan này không, Châu Báu Thiệu thị chúng tôi bằng lòng trả giá ba ngàn ba trăm vạn.

Thiệu Ngọc Cường điểm một nụ cười trên mặt, nhẹ khom khom đầu, y và Lý Dương vẫn luôn đang cạnh tranh là không sai, nhưng cạnh tranh của hai người đều là rất nhẹ nhàng, Thiệu Ngọc Cường cũng không ở phía sau lưng thấy qua có bất cứ điểm xấu nào, quả thật trong lòng Thiệu Ngọc Cường rất ngưỡng mộ Lý Dương, Lý Dương là đối thủ mà y tôn kính.

Lý Dương cũng là người trong giới đỗ thạch bước vào sau Thiệu Ngọc Cường, ngoài sư phụ mình ra mới gặp một người tài giỏi như vậy.

- Cám ơn.

Lý Dương gật đầu nhẹ.

Lý Dương không nói thẳng là nhận lời bán Phỉ Thúy, nhưng cũng không có từ chối, chân mày của Thiệu Ngọc Cường nhăn mất tự nhiên một chút, theo sau trên mặt càng lộ vẻ tươi cười.

- Cố vấn Lý, khối Phỉ Thúy Tử La Lan này rất tốt, An thị muốn trả cho ngài ba nghìn năm trăm vạn, ngài thấy thế nào?

An Văn Quân lập tức nói theo, sau khi đi vào rõ ràng để cho Thiệu Ngọc Cường giành lấy trước, khá tốt Lý Dương cũng không trực tiếp nhận lời, bằng không khối Phỉ Thúy này đã lọt vào tay Thiệu Ngọc Cường lại có thể mang đến cho bọn một một chút áp lực cạnh tranh.

- Ba nghìn năm trăm vạn.

Người xung quanh rất nhiều cũng bắt đầu bàn tán nhỏ nhỏ, một khối Phỉ Thúy, ba ngàn năm trăm vạn. trong mắt rất nhiều người tuyệt đối là cái giá trên trời, đây là của cải mà rất nhiều người suốt cả đời cũng không thể kiếm được, rất nhiều người nhìn Lý Dương với ánh mắt ngưỡng mộ, cũng có người không che dấu được ánh mắt ghen tị của mình.

Một số người thông minh thì nhìn Lý Dương kinh ngạc, An Văn Quân và Thiệu Ngọc Cường đều tự xem mình là gia môn, An Thị và Thiệu thị chính là trụ cột trong ngành, hai người này có thể đại diện hai công ty lớn này trực tiếp trả giá, nhất định trong mỗi công ty đều có đều có địa vị rất cao.

Nhìn dáng vẻ hai người này cơ hồ đã biết Lý Dương, số ít người thông minh bắt đầu suy đoán thân phận Lý Dương, cái người thanh niên này giải ra Phỉ Thúy Tử La Lan, tựa hồ cũng không phải là nhân vật bình thường.

Mấy người này rất thông minh, đại khái có đến mười người nghi ngờ thân phận của Lý Dương, còn mấy người khác đều bị chấn động bởi cái giá ba ngàn năm trăm vạn này.

Ông chủ công ty châu báo lớn tiếng ra giá trước tiên, cuối cùng lắc đầu cụt hứng.

Khối Phỉ Thúy ba ngàn năm trăm vạn đã vượt qua mức giá chấp nhập nhận trong lòng ông ta, nếu là Hồng Kông thì còn có thể, nhưng ở đây là Myanmar thì không được, trừ phi ông có cách đem khối Phỉ Thúy này ra ngoài, bằng không phải nộp một khoản chi phí không ít, như vậy mang ra ngoài cũng kiếm không được tiền, thậm chí còn có thể bị lỗ.

- Lý Tiên sinh, khối Phỉ Thúy này không nhỏ, không chỉ có thể làm ra vòng xuyến đeo tay, phần dư còn có thể dùng làm ra ít nhất hai chiếc dây chuyền rất tốt, dây chuyền Tử La Lan có thể được khen ngợi của hoa hậu châu báo, đặc biệt là cao cấp Băng Chủng Tử La Lan, Thiệu thị chúng tôi muốn dùng ba ngàn sáu trăm mua khối Phỉ Thúy này của ngài, vẫn hi vọng ngài có thể chấp nhận.

Thiệu Ngọc Cường chậm rãi nói, y đem Phỉ Thúy ra khen ngợi một chút, sau này mới nói đến giá của mình trả. Nhưng chỉ nhiều hơn An thị một trăm vạn, cũng để cho người khác cảm nhận thành ý của Thiệu Ngọc Cường.

Ba ngàn sáu trăm vạn, so với lúc đầu ông chủ công ty châu báo châu hoa trả là cao hơn gấp sáu lần, lúc nay trong lòng ông chủ đó chỉ có hối hận.

Người xung quanh đều bắt đầu trở nên hứng thú, An thị và Thiệu thị quả nhiên bắt đầu nâng giá khối Phỉ Thúy này, lúc bình thường cạnh tranh của cao đoan này cho dù muốn gặp cũng không gặp được. Thiệu Ngọc Cường nói vừa dứt lời, mọi người đều nhìn Lý Dương và An Văn Quân, nhìn xem phản ứng của bọn họ.

- Lý cố vấn, khối Phỉ Thúy này của ngài rất tốt, Tử La Lan loại cao băng bình thường ngay cả mấy năm trước có giá ba trăm tám mươi vạn, bây giờ chỉ sợ là rất cao, khối Phỉ Thúy này của ngài, An thị chúng tôi muốn trả cho ngài ba ngàn tám trăm vạn.

An Văn Quân cắn chặt răng, ba vạn ba trăm ngàn, mang về Hồng Không ít nhất phải tốn hơn bốn ngàn vạn, bên Myanmar cũng không để người mang không về, chính phủ phải dựa vào thu nhập Phỉ Thúy để duy trì chứ.

- Bốn ngàn vạn.

Lần này Thiệu Ngọc Cường không nói nhiều như vậy, An Văn Quân đã tăng lên hai vạn, y cũng tăng lên hai vạn, bốn ngàn vạn nghiêm túc mà nói đã vượt quá giá trị vốn có của Phỉ Thúy rồi, hai công ty lớn đang cạnh tranh nguyên liệu cao đoan cũng tận hết sức lực, chẳng thà thêm tiền chứ không muốn rơi vào tay đối phương.

Bốn ngàn vạn rồi.

Lý Xán ngơ ngác nhìn Lý Dương, đầu y như đang rơi vào trạng thái hư ảo, trước đây sớm đã biết Lý Dương đỗ thạch rất lợi hại, kiếm được không ít tiền, nhưng nghe được hoàn toàn không giống với tận mắt thấy, cảm giác này là cho Lý Xán rất chấn động.

Bốn ngàn vạn, y là người quản lý cao của công ty, nhưng suốt cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, lúc này Lý Xán hiểu được đổ thạch có sức hấp dẫn lớn như vậy.

An Văn Quân tức giận quay nhìn Thiệu Ngọc Cường.

Người của An thị chỉ cần gặp người của Thiệu thị , nhất định sẽ xảy ra xung đột, lần này cũng không ngoại lệ, Thiệu Ngọc Cường lập tức tăng giá tới mức đỉnh điểm, chính là đang ép bách An thị.

Thiệu Ngọc Cường này cũng giống như nói với An Văn Quân, thêm tiền cũng muốn cạnh tranh mua nguyên liệu Phỉ Thúy này

An Văn Quân lại quay sang nhìn Lý Dương, Lý Dương đang cuối đầu, không nhận lời Thiệu Ngọc Cường, nhưng đồng thời hắn cũng không cự tuyệt, điều này làm cho An Văn Quân rất lo lắng.

- Bốn ngàn năm trăm vạn.

Do dự một hồi, lúc Lý Dương đang ngẩng đầu An Văn Quân vội vàng nói, nói xong lại bổ sung thêm một câu:

- Lý cố vấn, chúng tôi muốn trả ngài bốn ngàn năm trăm vạn, chỉ cầu ngài chuyển khối Phỉ Thúy này cho An thị chúng tôi.

- Xôn xao

Mọi người xung quanh lại bắt đầu xôn xao bàn tán, bốn ngàn năm trăm vạn, đây là mức giá mà tất cả mọi người không ngờ tới, ai cũng không nghĩ rằng lần này An Văn Quân lại nâng lên năm trăm vạn, lần này hầu như không phải là đang giành mua, rõ ràng là đang bực bội.

Thiệu Ngọc Cường chau mày lại, cũng cuối thấp đầu.

Thêm tiền là có thể, nhưng thêm quá nhiều lại không được, An thị lần này rõ ràng là muốn giết chết kẻ địch mình một ngàn người bị thương tám trăm, Thiệu Ngọc Cường quả thật không dám tiếp tục tăng thêm giá.

Kỳ thực An Văn Quân nghĩ hơi nhiều, y cũng không phải đang bực bội.

Khối Phỉ Thúy này nếu không phải là do Lý Dương giải ra, lúc Thiệu Ngọc Cường ra tới bốn ngàn vạn y định từ bỏ, Thiệu Ngọc Cường sẽ không tiếp tục thêm tiền nhiều như vậy để cạnh tranh.

Khối nguyên liệu này là rất khó có được, nhưng bất luận là Thiệu Ngọc Cường hai An Văn Quân, mục đích lớn nhất vẫn ở trên đại hội.

Nhưng mà khối này là do Lý Dương giải ra, An Văn Quân sợ lần này từ bỏ, sẽ làm bất hòa mối quan hệ giữa Lý Dương và bọn họ, càng sợ vì chuyện như thế này làm khiến cho Lý Dương và Thiệu thị có mối quan hệ, đây mới là chuyện mà y không thể chịu được.

Còn có một chút, trong đại hội lần này An Văn Quân phải dựa vào Lý Dương rất nhiều, nhất định muốn để Lý Dương kiếm được nhiều tiền, vậy thì chi bằng lần này thêm nhiều một chút, khoản tiền nhiều này là cho Lý Dương, muốn cho người khác nhiều hơn, đây là nguyên nhân cô ấy tăng thêm năm trăm vạn.

Đã muốn tăng, không như lần trước muốn tranh giành với đối thủ, cứ từ từ tăng thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status