Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 738: Tiểu Thuận Thuận gây họa


Lý Dương cũng quay đầu lại, phía sau bọn họ có hai người đang đứng, hai người này cũng là người quen.

Vương Giai Giai xoay người đi tới, kéo tay cô gái kia hỏi:

- Nhã Tĩnh, Ngô Độ, sao hai người lại ở đây?

- Đi dạo phố thôi, không có việc thì ra ngoài đi dạo một chút, mọi người đông người như vậy?

Cố Nhã Tĩnh lè lưỡi một cái, lúc này cô mới phát hiện Lý Quân Sơn bọn họ cũng đều đi cùng, ngày hôm qua Cố Nhã Tĩnh không tham gia lễ đính hôn, vốn định trêu ghẹo Vương Giai Giai đôi câu, kết quả thấy rất nhiều người, liền không nói ra nữa.

- Hừ

Hà San San hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu, kéo cánh tay Hà Ái Linh liền đi tới bên trong Toàn Tụ Đức, cái hừ này, cố để cho Cố Nhã Tĩnh quay đầu lại.

- Hà San San!

Cố Nhã Tĩnh trợn to hai mắt, rất nhanh lại lộ ra dáng vẻ cắn răng nghiến lợi, quay đầu nhìn Vương Giai Giai:

- Sao cô ta lại ở đây?

- Hà gia đại thọ, Hà San San nhất định phải trở về, bây giờ cô ấy không có việc gì nên ở tại nhà Lý Dương kia, anh trai Lý Dương ngày mai phải về quê, hôm nay chúng tôi cùng đi ra ngoài chơi.

Trên mặt Vương Giai Giai lộ ra chút bất đắc dĩ, Cố Nhã Tĩnh và Hà San San không hợp nhau, lúc còn rất nhỏ vì một chuyện con nít bắt đầu cãi nhau, sau đó liền từ nhỏ nhỏ đến lớn , mỗi lần gặpcũng là Vương Giai Giai ở giữa dàn hòa.

Nhưng điều này cũng không tính là có thâm cừu đại hận gì, chính là nhìn đối phương không vừa mắt, gặp mặt luôn muốn chọc giận đối phương, đại khái chính là trời sanh bất hòa.

- Các người đi đi, chúng tôi cũng đi đây.

Cố Nhã Tĩnh chu miệng, Hà San San không để ý tới cô, cô còn không thèm nhìn đối phương.

- Đợi chút, Lý Dương cũng ở đây, chúng ta chào hỏi chút đi!

Ngô Độ đang căng thẳng, vội vàng kéo tay Cố Nhã Tĩnh, hắn cùng Cố Nhã Tĩnh ra ngoài cũng là bị ép, lúc này thật vất vả gặp được cứu binh, làm sao có thể buông tha.

Cố Nhã Tĩnh suy nghĩ, ngay sau đó gật đầu, nói:

- Vậy cũng được, chào hỏi xong chúng ta liền đi!

Hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên gặp Lý Dương, chàng trai rất thẳng thắn này, thân phận Lý Dương ở Hà gia rất đặc biệt, không phải là thành viên chính thức, cũng không có quan hệ máu mủ, nhưng địa vị lại là đệ tử đời thứ ba độc nhất vô nhị của Hà gia.

Cộng thêm Lý Dương đã đính hôn cùng Vương Giai Giai, tương đương với sau lưng của hắn có hai đại gia tộc bảo vệ, nào sợ Cố Nhã Tĩnh nhìn hắn không ưa, lúc này cũng nhất định phải coi trọng, loại con gái trong gia tộc này ra ngoài, suy tính vấn đề cũng rất phức tạp.

- Lý Dương, chào.

Ngô Độ vội vàng đi tới bên cạnh Lý Dương, vẫn còn trợn tròn mắt, trên mặt Lý Dương lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng.

Dáng vẻ hai người quá thân thiết, Lý Dương lấy tay chỉ bọn họ, mặt kinh ngạc nói:

- Hai người ……

- Cố Nhã Tĩnh là vị hôn thê của Ngô Độ, anh không biết sao ?

Không đợi Lý Dương hỏi, Vương Giai Giai liền nói trước, nhìn dáng vẻ của Lý Dương cũng biết hắn muốn hỏi cái gì .

Trên mặt Lý Dương lộ ra thần sắc ngạc nhiên, hắn trước đó thật đúng là không biết chuyện này, cuối cùng lúc này đã hiểu .

Lý Dương còn nhớ rõ, Ngô Độ khi đó chạy đi Thụy Lệ cùng mình ở chung một chỗ, giống như là tránh né vị hôn thê của hắn, vừa đúng khi đó Cố Nhã Tĩnh rời khỏi Vương Giai Giai quay trở về Bắc Kinh, nói là cướp vị hôn phu của cô ta đi, lúc ấy thời gian hoàn toàn ăn khớp, chẳng qua là Lý Dương căn bản không suy nghĩ tới phương diện này.

Nhìn Ngô Độ, trên mặt Lý Dương lộ ra dáng vẻ không mấy hay ho, ngày hôm qua khi hắn đính hôn, người nầy cũng làm khổ mình không ít.

Ngô Độ chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin tha thứ, Lý Dương càng nhìn càng buồn cười, vị hôn thê là Cố Nhã Tĩnh, khó trách hắn phải chạy, đổi thành mình, đối mặt nha đầu này chỉ sợ cũng muốn chạy.

- Hèm, nếu đã gặp, không bằng cùng nhau ăn cơm đi.

Nhìn dáng vẻ Ngô Độ, Lý Dương chung quy không đành lòng, còn giúp hắn một chút, phải dùng cái cớ này nắm được tiểu tử, báo thù ngày hôm qua.

- Được đấy, Nhã Tĩnh, chúng ta liền cùng Lý Dương đi ăn cơm đi, không phải em muốn ăn vịt nướng sao?

Ngô Độ lập tức gật đầu đáp ứng, còn đá cho Lý Dương một ánh mắt cảm kích. Người tốt kia, sớm biết ngày hôm qua hạ thủ liền nhẹ một chút, sau này có cơ hội nhất định phải nhẹ nhàng một chút, hết sức nhẹ nhàng chỉ cần dùng đến chín mươi chín phần trăm là được, để báo đáp ân tình lần này.

Cũng may Lý Dương không biết ý nghĩ của Ngô Độ lúc này, nếu biết, khẳng định một cước đạp hắn sang một bên.

- Nhã Tĩnh, cùng nhau đi chứ!

Vương Giai Giai cũng nói một câu, Cố Nhã Tĩnh do dự một chút, cuối cùng gật đầu.

Cô và Hà San San không hợp nhau, nhưng hai người cãi vã cũng sớm đã thành thói quen, mấy năm này không thấy Hà San San, thật đúng là cô có chút nhớ, đúng là có cơ hội cãi cọ mấy câu.

Dưới sự hướng dẫn của Lý Dương và Vương Giai Giai, mấy người rốt cục vào được Toàn Tụ Đức, cha mẹ và anh trai bọn họ cũng theo Hà San San đi vào gian phòng.

Cũng may Lý Dương nói đặt trước gian phòng không nhỏ, thêm hai người cũng không chật. Nhưng rất nhanh Lý Dương liền hối hận, từ lúc ngồi vào bàn, Cố Nhã Tĩnh và Hà San San liền không dừng cãi cọ.

- Rùa à, việc học chưa kết thúc sao lại trở lại? Học không tốt sao? Chớ ở nước ngoài làm mất mặt người Trung Quốc nhé!

Nói đôi câu, Cố Nhã Tĩnh đột nhiên nói một câu cực kỳ bén nhọn.

- Còn chưa khai giảng, học có được hay không không liên quan, còn hơn không quản được chồng mình, để cho hắn chạy mất!

Hà San San lập tức phản kích, những lời này lại khiến mặt Ngô Độ biến sắc, Hà gia và Ngô gia cũng coi là thân thích, sau khi trở về Hà San San vừa đúng nghe nói qua chuyện này.

- Mẹ, con muốn đi nhà vệ sinh!

Tiểu Thuận Thuận đột nhiên nói một câu, đang muốn tiếp tục phản kích, Cố Nhã Tĩnh sửng sốt một chút, cũng không có thể nói thêm, Hà San San nhìn cô chằm chằm, trên mặt còn cười híp mắt.

- Mẹ dẫn con đi.

Phương Thục Cầm vội vàng ôm lấy Tiểu Thuận Thuận, Hà Ái Linh cũng đi theo ra, hai người nhìn thấy Hà San San và Cố Nhã Tĩnh ở đó cãi vả, thật đúng là có chút không quen .

- Xem các cậu kìa, trẻ con cũng bị hù dọa rồi!

Vương Giai Giai trợn mắt nhìn Hà San San và Cố Nhã Tĩnh một cái, hai người không phục liền chu mỏ lên, nhưng lần này ai cũng không nói gì .

Cuối cùng Lý Dương thở dài, còn len lén đưa ra ngón tay cái về phía Ngô Độ, tìm vị hôn thê như vậy, Ngô Độ thật là có can đảm.

Lúc này Ngô Độ hoàn toàn mang một bộ mặt như mướp đắng, vị hôn thê này cũng không phải là hắn muốn, là người nhà ép buộc mà sắp xếp, cuộc sống ở trong gia tộc bọn họ, có mấy người được giống như Lý Dương và Vương Giai Giai, có vận khí tốt như vậy, có thể tự do yêu đương, cuối cùng còn có thể hạnh phúc ở chung một nhà.

Nói thực, Ngô Độ thật đúng là rất hâm mộ Lý Dương, ngày hôm qua hạ thủ ác như vậy, không thể nói không có tâm ý ghen tỵ bên trong.

- Hoàng tổng, tới rồi à, đồ có mang theo không?

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói đàn ông, Hà Ái Linh bọn họ đi ra ngoài quên đóng cửa, căn phòng cạnh vách mở ra, hình như là có bằng hữu.

- Dĩ nhiên mang đến, ngày mai đi đài truyền hình ghi hình tiết mục, bảo bối của tôi nhất định có thể lấy được kim bài, bảo đảm để cho tất cả gia tân thất kinh!

Một thanh âm khác vang lên, người nói chuyện còn có vẻ rất kiêu ngạo, nghe thanh âm thì tuổi của hắn không phải là quá lớn.

Lý Dương quay đầu lại, nhìn xuyên qua khe cửa ra phía ngoài, hai người ở chính cửa, từ vị trí của hắn cái gì cũng nhìn không rõ.

Trong lòng Lý Dương âm thầm suy nghĩ, sẽ không đúng lúc như vậy chứ, ngày mai hắn cũng muốn đi ghi hình tiết mục, có kim bài, lại có tiết mục gia tân, giống như cũng chính là tiết mục “ sưu tầm bảo bối thế giới” kia.

Xuyên qua khe cửa, Lý Dương không thấy được đồ phía ngoài, định dùng năng lực đặc thù, bên ngoài có hai ngừơi đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi, cao khoảng một mét bảy năm, một người khác chỉ có một mét bảy, vóc dáng gầy, ở trên tay của người này cầm một cái hộp, bên trong để chính là chiếc đĩa Thanh Hoa.

Trên đĩa Thanh Hoa có khác sáu chữ đề khoản “ Đại Minh Vĩnh Nhạc niên chế”, cả cái đĩa thoạt nhìn thì vô cùng xinh đẹp, chỉ là có vẻ hơi mới.

Sau khi nhìn cái đĩa này, Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, cái đĩa này thời gian xuất xưởng tuyệt đối không đến một năm, dùng lời của người trong nghề mà nói thì chính là vật còn bỏng tay, nhưng tài nghệ chế tác cũng rất tốt, có thể coi là chế phẩm cao cấp.

Chế phẩm như vậy đương nhiên không gạt được những chuyên gia kia, càng không cần phải nói bản thân người chủ trì cũng là một tay sành sỏi, đi ghi hình tiết mục, nhất định là một chùy đập bể tan, còn muốn lấy kim bài, nằm mơ!

- Thật đấy, nếu là thật, giá trị có thể cao hơn so với kim bài, mau cho ta xem một chút!

Người vóc dáng gầy đối diện người nọ vội vàng nói, ánh mắt sáng lên nhìn cái hộp trên tay hắn, phảng phất bên trong tựa như là một bảo bối thật.

- Đừng nóng vội, vào phòng rồi hãy nhìn!

Người gầy cười, khẽ lắc đầu.

- Đừng, Hoàng tổng, người bên trong nhiều, tôi ở đây nhìn một chút, lát nữa mọi người cùng nhìn!

Người nọ lại khoát tay áo một cái, do dự một hồi, cuối cùng gật đầu:

- Vậy cũng được, anh xem trước, rồi chúng ta đi vào!

Người cao gầy mở hộp ra, người nọ lập tức châu đầu vào, khuôn mặt Lý Dương cười quái dị, suy nghĩ đóng năng lực đặc thù lại, nếu là tiết mục ngày mai chọn trúng đồ loại này, vậy hắn có thể nổi danh.

Hình ảnh lập thể còn chưa khép lại, trên đường đi lại có một người chạy tới, còn chạy thật nhanh, chính là Tiểu Thuận Thuận mới vừa đi nhà vệ sinh về.

Tiểu Thuận Thuận cúi đầu, không thấy phía trước có người, Lý Dương chợt giật mình, đột nhiên đứng lên, không đợi hắn có phản ứng, Tiểu Thuận Thuận cũng đã đụng vào đùi người trước mặt.

Tiểu Thuận Thuận còn nhỏ, húc vào người đàn ông kia liền bắn ngược một cái, lập tức ngã trên mặt đất, còn người đàn ông kia khuỳnh chân, người ổn định lại, nhưng cái hộp trên tay lại không đỡ được, liền rớt xuống .

- Binh.

Một tiếng vang chát chúa, cái đĩa Thanh Hoa trong hộp rơi xuống, lập tức vỡ thành năm bảy mảnh, hai người đàn ông ngơ ngác nhìn mảnh vụn trên đất, còn mang bộ mặt không dám tin.

Tiểu Thuận Thuận bị đụng, đầu óc choáng váng, từ từ lắc đầu, lúc này Phương Thục Cầm và Hà Ái Linh cuối cùng cũng đi tới, vừa nhìn thấy Tiểu Thuận Thuận ngã nhào trên đất, lập tức cũng chạy tới .

- Lý Dương, anh làm sao vậy?

Vương Giai Giai tò mò nhìn Lý Dương, hết thảy xảy ra bên ngoài Lý Dương cũng đã thấy qua năng lực đặc thù, bọn họ cũng nghe thấy tiếng vang, nhưng cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

- Anh không có sao.

Lý Dương lắc đầu, chuyện bên ngoài này còn cần hắn ra mặt đi giải quyết, cũng may vật này không phải là thật, nếu là thật, lần này sợ rằng phải bồi thường không ít tiền .

Lý Dương vừa đi một bước, sắc mặt liền biến đổi, bước chân cũng tăng nhanh rất nhiều, nhưng hắn vẫn chậm một bước, còn chưa đi ra cửa phòng , bên ngoài liền truyền đến “bốp” một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status