Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 830: Chân tướng Thiên Tùng Vân kiếm


Thảo Ung kiếm, Tam Tỉnh Kết Y nói đến thanh kiếm nầy.

Lý Dương hơi ngẩn ra. Khóe miệng lại cười cười, mà ở Bắc Kinh xa xôi, Hà Kiệt đang ôm bụng cười ha ha, cười sắp vỡ bụng.

Thanh kiếm được btyk khoác lác nhắc đến này, lúc này đang ở trong tay Lý Dương, thanh kiếm này thế nào Hà Kiệt có thể hiểu, đừng nói để cho nó đi so sánh với Trạm Lô kiếm, ngay cả chống lại Ngư Trường Kiếm, nó cũng thua.

Một thanh kiếm như vậy, Tam Tỉnh Kết Y còn dám nói có thể chặt Trạm Lô kiếm ra thành hai nửa, thật sự là trâng tráo.

Lưu Cương cũng cười, chính là trên mặt Triệu Vĩnh bọn hắn đều lộ ra vẻ tươi cười.

Bọn họ cũng đều biết Thiên Tùng Vân kiếm đang tồn tại, Tam Tỉnh Kết Y nói cái thần khí hoàn hảo nào khác thì không biết, thế nhưng nói đến cái này, thật không may cho hắn, chẳng trách gần nhất hắn luôn không may mắn.

Chung quanh, các chuyên gia đều nhìn lại phía chuyên gia Nhật Bản bên này, trong mắt rất nhiều người mang theo sự cười nhạo và thương hại, có rất ít người đồng cảm với người Nhật Bản.

Tất cả mọi người đã tận mắt chứng kiến, vài lần đều là người Nhật Bản chủ động khiêu khích trước, bọn hắn có cái kết cục này, mọi người thấy chính là hợp lý, không ai thích người luôn chủ động khiêu khích.

Thanh Mộc Vị Ương lại nhăn mày, quay đầu lại nhìn nhìn Tam Tỉnh Kết Y, sau đó Tam Tỉnh Kết Y vội vàng cúi đầu. Không dám đối diện cùng Thanh Mộc Vị Ương.

Lúc này camera của đài truyền hình đang ghi hình Tam Tỉnh Kết Y, hoàn toàn ghi lại nhatas cử nhất động của hắn trên TV.

Hắn lúc này càng giống là một vai hề, đặc biệt là dáng vẻ cúi đầu, khiến khán giả TV đều không có một chút thiện cảm với hắn, sau đó còn có rất nhiều người phê phán hành động của hắn.

Tam Tỉnh Khang cũng nhíu mày, cuối cùng lắc đầu, không nói gì.

Các đại biểu chuyên gia Trung Quốc quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không để ý đến Tam Tỉnh Kết Y. Lúc này đi để ý đến hắn, thật là mất giá trị con người. Người thua không biết hối cải thì căn bản không đáng đi để ý làm gì.

Đến nỗi ngay cả đệ nhất thần khí của Nhật Bản mà hắn nhắc đến. Các chuyên gia Trung Quốc cũng không để ý.

Một món bảo bối thất truyền, có cái gì đáng giá nói, muốn nói bảo bối, Trung Quốc thất truyền càng nhiều, tìm được Hiên Viên vô địch kiếm trở về, toàn bộ thần khí Nhật Bản đều không là gì.

Hoàng lão, Chu lão bọn họ cũng đã ngồi thẳng người, nhìn thấy cái rương cuối cùng của Lý Dương trên đài triển lãm.

Hai bảo bối lúc trước, Hoàng lão cũng đã đoán được, nhưng một món cuối cùng này thì ông ta lại không đoán ra, trong các bảo bối mà Lý Dương triển lãm, có thể được xưng thần khí chân chính cũng chỉ có hai thanh thần kiếm.

Ngoài ra, bọn họ cũng không nghe nói qua.

Nhưng thấy vẻ bề ngoài của cái rương Lý Dương cầm, rõ ràng lại là một bảo bối thuộc hàng vũ khí, không phải đao chính là kiếm, chẳng lẽ bên trong thập đại thần binh, Lý Dương lại lấy đi một món đồ, là món thần binh mọi người cũng không biết?

Các chuyên gia trogn nước cũng suy đoán, các chuyên gia nước ngoài cũng suy đoán.

Bảo bối của Lý Dương bọn hắn đang vô cùng thán phục, lúc trước có lẽ còn có người coi khinh Lý Dương, cho là hắn quá trẻ tuổi, chính là may mắn mới có chút danh tiếng.

Lúc này loại suy nghĩ này đã rất ít. Chỉ dựa vào vận may, không thể nào có được nhiều bảo vật thần kỳ đến như vậy, bảo bối như vậy đều là có thể thấy nhưng không thể có, không có nhãn lực tốt, không có thực lực, căn bản sẽ không phát hiện ra.

- Lão Lương, ông cùng Hà gia quan hệ tốt nhất, cũng sớm quen biết chàng thanh niên này nhất, ông nói xem, đây sẽ là cái gì?

Hàng ghế Đông Nam Á, Sở Tính lão nhân hỏi Lương lão một câu, con gái Khổng lão cũng xoay đầu lại. Nhìn Lương lão.

Lương lão sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu:

- Tôi và Hà lão cũng nhiều năm chưa liên hệ rồi, nếu không phải lần này đại thọ ông ấy, tôi cũng sẽ không qua. Đến nỗi, Lý Dương, tôi cũng chỉ quen cậu ta sớm hơn các ông một ngày, càng không có giao tình gì. Bảo bối của cậu ta là cái gì, tôi cũng không thể nào biết được!

- Chàng thanh niên này, luôn làm cho người ta giật mình. Chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ đi!

Sở Tính lão nhân gật gật đầu, cảm thán nói một câu, Lương lão nói cũng là lời nói thật, hiểu biết về Lý Dương. Lương lão so sánh với bọn họ cũng là bên tám lạng người nửa cân, có thể còn không bằng Khổng lão.

Khổng lão muốn lấy về bảo bối gia truyền nhà mình, ít nhất cũng phải có hiểu biết nhất định về Lý Dương.

Camera truyền hình nhắm ngay lên đài triển lãm, Lý Dương chậm rãi lấy bảo bối bên trong ra.

Cũng có không ít người dự đoán, xem lần này Lý Dương lại mang đến cho bọn họ niềm vui là cái gì, Lý Dương đã triển lãm ba bảo bối, khiến rất nhiều người đều thỏa mãn, đặc biệt Trạm Lô kiếm quyết đấu cùng đao Muramasa, càng làm cho những người trẻ tuổi kia thích.

Lại là một thanh kiếm.

Lý Dương lấy Bảo bối ra, cơ hồ trong lòng toàn bộ chuyên gia đều có một ý niệm như vậy trong đầu, Lý Dương lấy ra nữa chứng thật là một thanh kiếm dài, kiếm này cũng có vỏ kiếm. Vỏ kiếm là mới được làm lại.

Nhưng thanh kiếm này, lại có chút kỳ quái, không giống thanh Trạm Lô vừa rồi, rốt cuộc là kiếm gì, rất nhiều chuyên gia cũng đều không nhìn ra.

Đừng nói bọn họ, chính là Hoàng lão và Chu lão của đoàn chuyên gia Trung Quốc, cũng đều cau mày tự hỏi, so sánh trong trí nhớ thần kiếm này có thể tương đồng với thanh kiếm nào.

Thanh Mộc Vị Ương nhìn thấy kiếm đem, ánh mắt càng trừng càng lớn. Vội vàng đứng lên.

Gia tộc Thanh Mộc là gia tộc có tiếng trong giới sưu tầm Nhật Bản cất chứa giới vọng tộc, nhưng có một vài người trong giới sưu tầm Nhật Bản không biết, trước kia thật lâu gia tộc bọn họ liền phải chấp hành một nhiệm vụ bí mật, nhiệm vụ này chính là tìm kiếm một trong tam đại thần khí của Nhật Bản - Thiên Tùng Vân kiếm.

Về thanh thần kiếm thất truyền này, người trong gia tộc Thanh Mộc có thể nói là hiểu rõ nhất.

Ở chiến tranh thế giới II, bác của Thanh Mộc Vị Ương - Thanh Mộc Long đã điều tra ra Thiên Tùng Vân kiếm, thiếu chút nữa mang trở về được, đáng tiếc trên đường trở về hắn lại bị quân nhân Trung Quốc bắt được, cuối cùng chết ở Trung Quốc.

Mà theo tin tức hắn điều tra, cũng không thể truyền thanh kiếm trở về.

Sau đó, người trong gia tộc Thanh Mộc một lần nữa điều tra, cuối cùng xác định mục tiêu ở Tây Tạng, đáng tiếc Tây Tạng thật sự quá lớn, Thanh Mộc Vị Ương đã đi Tây Tạng vài chuyến, cuối cùng đều không có thu hoạch được gì.

Mặc dù không có kết quả, nhưng hiểu biết của gia tộc Thanh Mộc về Thiên Tùng Vân kiếm cũng sâu nhất, lúc này vừa nhìn thấy chuôi kiếm thanh kiếm nầy, hắn liền phát hiện ra nó giống hình ảnh được lưu lại trong gia tộc như đúc.

Thanh Mộc Vị Ương, cũng là người đầu tiên, duy nhất trong hội trường vừa nhìn liền nhận ra thanh kiếm nầy.

Lý Dương còn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ, Thanh Mộc Vị Ương đã thở dồn dập, ánh mắt gắt gao nhìn vào trường kiếm trên tay Lý Dương, bộ dáng của hắn, khiến không ít chuyên gia Nhật Bản chung quanh đều cảm thấy thực kinh ngạc.

Thanh Mộc Vị Ương là một người lớn tuổi nhất trong bọn họ. Cũng là chuyên gia rất có thanh danh ở Nhật Bản, ai cũng không hắn như thế là thất thố quá mức.

Chứng kiến bộ dạng của Thanh Mộc Vị Ương, Lâm Lang lập tức thấy đau đầu, vội vàng bước nhanh tới.

Bên Nhật Bản không thể ổn định một lát, Lý Dương vừa đem bảo bối thứ ba ra, phía Nhật Bản lại có người đứng lên, sau đó hàng ghế của chuyên gia Nhật Bản có động tĩnh gì cũng khiến Lâm Lang phải suy nghĩ.

- Thanh Mộc tiên sinh, ngài làm sao vậy?

Lâm Lang tới gần, nhẹ giọng hỏi một câu, lần này hắn muốn chủ động một chút, tốt nhất đừng xuất hiện chuyện như Hắc Điền Tiểu Lâm vừa rồi, lực ảnh hưởng của Thanh Mộc Vị Ương, Hắc Tiểu Lâm không thể so sánh, nếu là hắn có động tĩnh gì, khẳng định không phải là chuyện nhỏ.

- Lâm tiên sinh, ngài không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao, Lý tiên sinh, tôi muốn hỏi ngài, bảo bối này, có phải đến từ Nhật Bản hay không? .

Thanh Mộc Vị Ương lắc đầu với Lâm Lang, lại đột nhiên hỏi với lên trên đài, hỏi Lý Dương, rất nhiều chuyên gia đang nghị luận đều ngừng lại, sôi nổi quay đầu lại nhìn hàng ghế chuyên gia Nhật Bản bên này.

Người phụ trách đài truyền hình sung sướng kêu lên một tiếng, những người Nhật Bản này thật là đáng yêu, hắn cần cái gì họ sẽ làm vậy, đến đây đi, đến đây đi, làm càng rùm beng càng tốt.

- Thanh Mộc tiên sinh, thật ngại, bảo bối này là tôi tìm được ở Trung Quốc, trước đó bị thất truyền mấy trăm năm! . .

Lý Dương mỉm cười, không trả lời thẳng câu hỏi của Thanh Mộc Vị Ương, nhưng hắn lại miêu tả một sự kiện thực về đồ vật này, là phát hiện ra ở Trung Quốc.

Rất nhiều chuyên gia cũng kỳ quái nhìn Thanh Mộc Vị Ương, đặc biệt là những nguời quen biết hắn, không biết vì sao Thanh Mộc Vị Ương lại thất thố như vậy.

Ở trong mắt rất nhiều người, Thanh Mộc Vị Ương có thể luôn luôn là người thân thế cao ngất, người luôn bình tĩnh. Cũng là trụ cột trong đoàn chuyên gia Nhật Bản lần này.

Thanh Mộc Vị Ương thở sâu, không để ý ánh mắt của người chung quanh, lại nói:

- Lý tiên sinh, ngài có thể rút thanh kiếm này ra hay không?

Dáng vẻ cúa hắn hiện tại khiến cho các chuyên gia chung quanh càng thêm kì quái, ngay cả chính Lâm Lang cũng nhìn hắn nghi hoặc, Lý Dương tới tham gia hoạt động, nhất định là sẽ rút thanh kiếm ra cho mọi người thưởng thức và xem xét, việc này không cần hắn hỏi cũng sẽ là như vậy.

Huống chi, tất cả mọi người liếc mắt một cái có thể nhìn ra vỏ thanh kiếm này cũng là mới, Lý Dương sẽ không triển lãm trước mọi người một cái vỏ kiếm mới tinh.

- Không vấn đề! . .

Lý Dương mỉm cười, chậm rãi rút ra trường kiếm bên trong vỏ ra, thân kiếm vừa lộ ra, lại biểu hiện ra một tầng sương mù, nhìn thấy tầng sương mù này, thân thể Thanh Mộc Vị Ương chậm chậm run run lên.

- Sương mù, đây là thật sao?

- Có thể tự tỏa ra sương mù. Đây là kiếm gì vậy?

- Henry, anh hiểu biết văn hóa Trung Quốc sâu nhất, anh có biết đây là kiếm gì không?

Đông đảo các chuyên gia nhỏ giọng trao đổi. Thanh kiếm này vừa rút ra lại khiến cho tất cả mọi người giật mình, hai thanh kiếm trước đều có đặc thù của mình, nhưng cái chuôi bên ngoài thượng cũng không tầm thường, lúc này còn có người nghĩ. Một món bảo bối cuối cùng của Lý Dương này quả nhiên không để mọi người thất vọng.

- Hoàng lão, đây là kiếm gì, không phải là Hiên Viên kiếm chứ?

Chu lão chau mày lên, hắn suy nghĩ mãi không ra, cũng không còn nghĩ ra thần kiếm nào trong truyền thuyết của Trung Quốc có đặc điểm như vậy.

- Không phải Hiên Viên kiếm. Tôi thấy như là Thừa Ảnh?

Liễu lão gật đầu, Thừa Ảnh cũng là một trong thập đại thần kiếm của Trung Quốc, là kiếm cổ rất tốt, đúc từ đời nhà Thương. Trong truyền thuyết, Thừa Ảnh chỉ thấy chuôi kiếm không thấy thân kiếm, có thể ẩn thân kiếm.

Lúc này, kiếm cổ mà Liễu lão có thể nghĩ đến, có thể so sánh với thanh kiếm nầy, tựa hồ cũng chỉ có Thừa Ảnh.

Chân mày Chu lão nhảy lên, không đồng ý, cũng không phản đối, nhưng trong lòng ông ta cũng kiên quyết không đồng ý với Liễu lão.

- Không đúng, đây không phải là kiếm của chúng ta, chẳng lẽ là nó?

Hoàng lão đột nhiên kêu một tiếng, ánh mắt trừng tròn xoe, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Thanh Mộc Vị Ương, cả người Thanh Mộc Vị Ương đang ngày một run hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status